Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 4: Số khống




Ôn Tuệ Tâm đã chết!

Ôn Tuệ Tâm đó là người phụ nữ trung niên kia, bà ta vừa mới bị cảnh sát dẫn lên xe, bác sĩ và cảnh sát luôn chờ ở một bên bắt đầu bắt tay vào làm trị liệu cho Ôn Tuệ Tâm, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới vừa lên xe.

Nhưng mà, bác sĩ và cảnh sát vừa mới xuống xe, chiếc xe cảnh sát kia ầm ầm nổ mạnh....!

Ôn Tuệ Tâm đang trên xe bị nổ tung, những cảnh sát ở gần chiếc xe bị nổ bật ra, trong nháy mắt mất đi tính mạng, chung quang cũng có không ít quần chúng bị đẩy bật ra, người bị thương vô số.

Nháy mắt khi An Nhiên và Phó Quân Hoàng nghe thấy tiếng nổ mạnh vang lên, nhấc chân liền chạy ra bên ngoài cửa hàng, Phó lão gia tử còn ở bên ngoài!

Lúc An Nhiên và Phó Quân Hoàng chạy đến, bên ngoài đã hoảng loạn thành một mảnh, Phó lão gia tử đã được người bảo hộ, hai người bảo vệ quét nhìn trong đám người, quan sát từng người khả nghi ở trong sân.

"Gia gia, lên xe." Biểu cảm của An Nhiên rất nghiêm nghị, cô không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một tay kéo Phó lão gia tử qua, trực tiếp đẩy vào trong xe, mày lo lắng, "Ngài nói ngài khồng có việc gì chạy lung tung làm cái gì?"

Phó lão gia tử hơi nhíu mày, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn hiện lên một tia cười nhàn nhạt.

Đứa trẻ nhà họ Phó đều kì quái như vậy?

Phó Quân Hoàng đã dung nhập vào trong đám người, đôi mắt như chim ưng khắp nói đảo qua từng người một, nhưng mà nhìn quét một lát, tầm mắt của anh dừng trên chiếc xe đang bị thiêu cháy, hơi thở hơi bất ổn.

Tay buôn ở bên hông hơi nắm chặt, hơi thở chết chóc quanh thân nháy mắt tăng vọt, con ngươi tối đen xoẹt qua một chút lãnh huyết.

Điểm mấu chốt là giả, chết.

An Nhiên và Phó Quân Hoàng ngồi xe Phó lão gia tử trực tiếp trở về nhà cũ nhà họ Phó, dọc theo đường đi, sắc mặt Phó Quân Hoàng đều buộc chặt.

Sắc mặt Phó lão gia tử cũng không tốt, ở tại đế đô, ngay dưới mí mắt ông, người này trực tiếp khi dễ đến trên đầu người nhà họ Phó, ông còn có thể mặc kệ ngồi xem sao?

"Lão gia tử, sự việc này ông không cần lo lắng , chúng cháu có thể giải quyết." An Nhiên nhẹ nhàng kéo tay Phó lão gia tử, trấn an nói.

Đáy Phó lão gia tử hơi ngừng lại, lập tức ong bật cười, "Chuyện của các ngươi tự các ngươi giải quyết, còn nghĩ muốn ông già này ra mặt sao?"

An Nhiên cười, chính là ý cười trên khoé môi kia làm Phó lão gia tử cực kì không tự nhiên ho khan ra tiếng, tầm mắt dời đi chỗ khác.

Hiện tại nha đầu An Nhiên này, thật sự là càng ngày càng giống Cố lão đầu trong miệng tiểu hồ ly , sự tình gì cũng trốn không thoát ánh mắt cô.

Thôi thôi, hiện tại ông cũng già rồi, mọi chuyện cứ để bọn trẻ giải quyết đi.

Đêm, là có thể che giấu sự tồn tại của tội ác.

Trong vô xá, một tiếng quát tháo thảm thiết thống khổ chói tai truyền đến.

"Tôi không biết! Tôi không đúng không biết a -- "

"Giết tôi -- giết tôi đi!"

"A -- "

Chỉ thấy một gã đàn ông bị treo ngược ở giữa không trung, toàn thân hắn dính đầy máu, nhưng trên mặt hắn cũng không một chút tổn thương, này vừa đến gần, chính là người đàn ông đồng loã với người đàn ông đã chết kẻ xướng người hoạ trong cửa hàng lúc chiều kia!

Lúc này hắn ngay cả khí lực kêu to cũng không có , đau đớn trên người làm cho hắn không có biện pháp mê man.

Hắn nghĩ không ra, vì sao hắn không bị đưa đến cục cảnh sát, mà lại bị đưa đến nơi còn muốn khủng bố hơn địa ngục.

Một hồi tiếng vang đè ép không khí vang lên.

An Nhiên một thân màu đen sắc mặt đông lạnh đi đến, mặt không biểu cảm.

Còn những người đàn ông cường tráng kia đang dùng hình với tên kia khi nhìn thấy An Nhiên, rõ ràng đình chỉ toàn bộ động tác, bọn họ cung kính hạ thấp người với An Nhiên, biểu cảm cung kính mà lại cuồng nhiệt.

"Quân chủ." Giọng nói chỉnh tề nhất trí.

An Nhiên xua tay, "Nói sao?"

"Không. Người này miệng thực cứng." Giọng nói của Phong Lượng nhàn nhạt vang lên, "Người này không có người nhà, tạm thời không tìm thấy nhược điểm của hắn."

"A?" An Nhiên nhếch khóe môi một cái, "Không có nhược điểm sao? Này dễ làm, liền đánh đi, đánh đến khi nào mềm mới thôi." Cô thích nhất chính là con người rắn rỏi, đàn ông vừa kéo xuống đánh mấy roi liền mềm nhũn, mới thẩm vấn, có không còn hứng thú.

"Tôi... Tôi không biết... Tôi thật sự không biết các người hỏi cái gì... Tôi chỉ là... Chỉ là đi theo Ngô Đại Can, tôi cái gì cũng không biết, thật sự cái gì cũng không biết..." Người đàn ông suy yếu giọng nói đứt quãng vang lên.

"Không quan hệ, hiện tại không biết, sớm hay muộn sẽ nhớ tới ." An Nhiên trực tiếp ngồi xuống ghế nhựa Lãnh Hạo chuẩn bị cho cô, "Tôi có nhiều thời gian."

Lãnh Hạo nhìn người đàn ông, tầm mắt rất lạnh, hắn vừa mới từ nước Mỹ trở về, khì biết được buổi chiều hôm nay quân chủ bị bắt cóc suýt nữa xảy ra chuyện, biểu cảm bỗng chốc liền thay đổi.

Người đàn ông bị treo trước mặt này chính là đồng lão đi? Hắn làm sao có thể để cho hắn ta dễ dàng dời khỏi nhân thế đây? Mặc kệ nói như thế nào, hắn còn chưa có để hắn ta hưởng thụ cực hạn thống khổ trên thế giới này đâu.

Lãnh Hạo tiếp nhận roi trong tay vệ sĩ, hắn đi đến phía trước người đàn ông kia, từ trên cao nhìn cuống hắn, chỗ sâu trong đáy mắt hàm chứa nồng đậm sát ý.

"Chuộc tội." Âm thanh roi da quất mạnh vào vải, một tiếng quất thanh thuý đột nhiên truyền vào trong tai người.

Lãnh Hạo sử dụng roi rất tốt.

Chỉ cần hắn muốn cho bạn có vài phần đau, bạn sẽ gặp cảm nhận được vài phần, sẽ không để bạn đau thêm một chút nào, cũng sẽ không thể thiếu một phần, hắn muốn bạn chừng nào chết, bạn tuyệt sẽ không chết trước dù chỉ một phút.

"A --" Tiếng quát tháo thống khổ vang vọng khắp gian phòng thẩm vấn.

Thanh âm tiếp tục quanh quẩn vang lên bên trong, tiếng quát tháo thổng khổ của người đàn ông đã khàn khàn.

"Tôi không biết, tôi thật sự không biết, tôi van cầu các người, giết tôi đi, giết tôi đi."

"Làm sao có thể để cho ngươi chết dễ dàng như vậy?" Lãnh Hạo băng hàn tiếng nói xong, một trận tiếng quất tiếp tục vang lên.

An Nhiên luôn luôn lạnh lùng ngồi trên ghế tựa, tay vô ý thức nghịch di động của bản thân, ngẫu nhiên, trên di động truyền đến một tin ngắn, là Phó Quân Hoàng gửi đến, vấn đề rất đơn giản, cính là hỏi cô xử lý mọi chuyện xong hay chưa.

Khoé môi An Nhiên gwị lên một độ cong, cô liếc mắt nhìn người đàn ông ngay cả tiếng quát tháo cũng đều biến thành hừ hừ, trực tiếp gửi lại.

-- nhanh. Nhớ anh.

An Nhiên nhíu mày, cô nhìn di động, lúc này đây thời gian tin ngắn đến chậm hơn rất nhiều so với hai lần trước, ít nhất đến bây giờ còn chưa đến.

An Nhiên vừa mới tính toán buông di động, âm thanh tin ngắn di động lại vang lên.

Mở ra, cũng là hai chữ rất đơn giản.

....Nhớ em.

Trong đầu An Nhiên bỗng hiện lên gương mặt chất phác của Phó Quân Hoàng, vốn tâm lạnh lùng liền mềm mại.

Nghĩ đến, hiện tại bên tai của anh đã hồng rồi?

Mà lúc này người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất, trong tay còn cầm điện thoại di động, tầm mắt kinh ngạc nhìn tin nhắn kia, bốn chữ đơn giản, lại làm cho trái tim của anh thật lâu không thể bình tĩnh.

Khóe môi gợi lên một tia độ cong, trên cửa sổ sát đất phản chiếu con ngươi dịu dàngnhư nước.

Cô nghĩ đến anh.

"Nói với tôi, người sau lưng ngươi là ai." Lãnh Hạo lần lượt hỏi vấn đề giống nhau.

"... Không biết..." Giọng nói của người đàn ông sớm đã suy yếu đến không thể nghe thấy, suy yếu vô cùng.

Tiếng roi liên tục quất lên người đàn ông, hiển nhiên còn có mùi thịt phị phỏng quanh quẩn trong phòng thẩm vấn.

Vốn ánh mắt người đàn ông còn tức giận mở to hai tròng mắt, cặp mắt vốn không có linh khí bị tơ máu cùng với thần sắc thống khổ che kín, hắn giương miệng, lại không phát ra được chút thanh âm nào.

"Nói với tôi, người sau lưng ngươi, là ai."

Lãnh Hạo lấy bàn ủi từ trên người hắn ra, giọng nói lạnh lùng khô khốc hỏi.

"Tôi... Tôi... Nói, tôi không biết tên cụ thêt của hắn, tôi chỉ nghe qua... Nghe thấy người ta gọi hắn là Chu đổng..."

An Nhiên nhíu mày, Chu đổng?

Chu Tân Quốc?

A, này thật đúng là nhân vật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.