Nói là làm, cô lau nước mắt dùng tay mở tủ ra!
Đang lúc Thang Duy Thạc khó hiểu là lúc cô đã lấy ra một túi du lịch để lên giường!
Ý tứ này đã thật rõ ràng, cô sẽ bỏ đi!
Thang Duy Thạc một bước tiến lên, kéo quần áo trong tay cô. "Em muốn quậy gì nữa đây? Tốt thôi em muốn làm ầm ĩ cái gì?"
"Em không quậy, Thang Duy Thạc em biết em không nên dối gạt anh, trước đây em muốn sớm nói cho anh biết chuyện Nhạc Nhạc, nhưng em không dám nói, em đúng thật không dám nói!
Em sợ anh vì Nhạc Nhạc không phải vì con gái ruột của anh, anh sẽ không cần em! Thế nên em đã giấu, em đúng là thật ích kỷ!" Nói xong nước mắt thành hàng chảy xuống!
Thang Duy Thạc không nói gì chỉ rộng vòng tay ôm ấp, chờ cô bước tới sà vào lòng!
Đắm chìm trong đau đớn Vũ Tình hít hít cái mũi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn. Hắn có ý gì, muốn an ủi cô sao? Chẳng lẽ hắn không giận cô sao?
Thang Duy Thạc đem hai cánh tay dài vươn ra kéo thân hình nhỏ nhắn vào lòng! "Đối với vòng tay của anh, nếu anh không chủ động, em sẽ không bao giờ ngã vào có đúng không?"
Cô bất an ngẩng đầu, ngước mắt lên nhìn mặt hắn! "Umm......"
"Bà xã, hãy khóc trong lòng anh! Có bao nhiêu tủi thân có bao nhiêu bí mật và nơi này của em có bao nhiêu đau đớn đều hãy nói cho anh biết, có được không?" Thang Duy Thạc chỉ chỉ vào tim cô nói!
Vũ Tình lắp bắp và kinh hãi, nước mắt lại trào ra! Ý của hắn là không trách cô sao? Sẽ không kêu cô rời đi sao?
Nhìn ra trong mắt cô có nghi vấn, Thang Duy Thạc thật vụng về lau nước mắt trên mặt cô. "Đứa ngốc, anh đã biết cái chứng nhận nuôi từ tám trăm năm trước rồi, nếu có ý gì anh sao còn có thể đối với Nhạc Nhạc tốt như vậy?"
Đúng vậy, nếu hắn không thích đã sớm biểu hiện ra ngoài? Khuôn mặt nhỏ nhắn đang bi bỗng lộ ra một nụ cười, như sau cơn mưa cầu vồng hiện ra thật xinh đẹp sáng lạn.
"Đừng khóc, Nhạc Nhạc đáng yêu như vậy cho dù con bé không phải con gái chúng ta, anh cũng sẽ thích!"
Trong lời nói có ý rõ ràng nhưng cô không nghe rõ ràng. "Đúng thế, khi em ôm con bé lần đầu tiên, em liền không thể buông tay! Duy Thạc, anh biết không? Em sinh là thai long phượng! Chúng ta là có một nam một nữ, nhưng ~ nhưng con bé chết non! Ô –"
Chuyện đã xảy ra nhiều năm trước cuối cùng cô cũng có thể giãi bày, cuối cùng cô đã có thể tìm được người an ủi, điều này khiến Vũ Tình thật kích động không thể nói lưu loát kể ra hết chuyện năm đó.
Thang Duy Thạc trầm mặc khẽ vuốt lưng của cô, không ngắt lời cô!
"...... Con gái chúng ta lúc vừa mới sinh ra, mới chỉ có gần hai cân, bác sỹ nói phải đặt ở lồng giữ ấm! Lúc đó em không thể cử động, cho nên cũng không nhìn được cục cưng!
Bác sỹ Khả nói con của chúng ta khi sinh ra rất dễ bị mắc bệnh đó là điều bình thường, chỉ cần thể trọng tăng lên là tốt rồi! Em mỗi ngày ôm Tiểu Bác đều nhớ đứa con kia, anh không thể cảm nhận được loại đau đớn này đâu! Em mỗi ngày đều aa.. a, a......a......" Nhớ về ngày đó, Vũ Tình kêu rên một tiếng, ngã vào lòng Thang Duy Thạc mà khóc.
Thật lâu sau, cô mới lại mở miệng lần nữa. "Lúc con sắp được đưa vào lồng giữ ấm, con chúng ta lại chết non! Duy Thạc, khi em ôm lấy đứa con kia thân thể lạnh như băng, trái tim của em như rớt ra ngoài! Em muốn dùng hơi ấm mình để con sống lại, muốn dùng hết năng lượng của mình nhưng đã không thể......"
Bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé nắm chặt quần áo hắn, nhớ lại nỗi đau kia thật không chịu nổi. "Ô — em thậm chí không kịp truyền hơi ấm cho con, chưa kịp nghe hơi thở hay tiếng khóc con khóc, không cho con bú một lần, em đã mất đi con rồi!
Lúc Tiểu Bác vừa được mẹ ôm đi, con gái lập tức đã không còn! Em lúc đó mất đi hai đứa con cùng một lúc, em thật không chịu nổi đả kích! Em thậm chí nghĩ tới chết, em không có người nhà, không con, cũng không có anh......a...... Em còn động lực nào mà sống?"
Đôi mắt Thang Duy Thạc ửng hồng, việc này hắn đã sớm biết, nhưng nghe chính miệng cô nói ra, tim hắn giống bị xe nghiền nát, đau không thể thở!
Là do hắn tệ bạc, đều là lỗi của hắn! Bây giờ hắn có thể cứu vãn mọi chuyện là do cô khoan dung, là ông trời còn thiên vị hắn! "Về sau anh sẽ bảo vệ em, anh không bao giờ đẩy em ra, không bao giờ để em đối diện với đau đớn nguy hiểm nữa!"
Hắn dịu dàng thật giống như ánh lửa vào một ngày đông nhè nhẹ ấm áp không ngừng rót hơi ấm vào trái tim đang đóng băng của cô!
Lo lắng mỏng manh dần tan rã trong lòng cô! "Sau đó thông qua một y tá, em nhận nuôi Nhạc Nhạc! Sự sống của em lại nổi lên hy vọng, Nhạc Nhạc nhu thuận đáng yêu như vậy! Khi em nhận con bé làm con nuôi em đã thề, em nhất định xem con bé như con ruột mình!
Cho nên em sẽ nghiêm khắc giáo dục con bé, lúc không ngoan nhất định sẽ đánh nó! Vì em nhất định phải giáo dục con bé thật tốt để tương lai trở thành một đứa con giỏi giang! Vì em sợ bị người ta nói vì Nhạc Nhạc được nhận nuôi, cho nên không được dạy dỗ gì!"
Thang Duy Thạc bừng tỉnh, hắn thật đáng chết, hắn làm sao có thể nói ra cô ngược đãi con? "Thật xin lỗi, là do anh quá cưng chiều con!"
Chuyện về đứa trẻ hắn chắc chắn sẽ nói cho cô biết, nếu cô đã trải lòng ra cho hắn, hắn cũng không muốn giữ lại "Vũ Tình, anh có chuyện muốn nói với em......"
"Không, em còn có chuyện muốn nói! Nếu em đã nói nhiều như vậy, em sẽ nói ra tất cả mọi chuyện! Duy Thạc, năm đó lúc sinh con, em đã bị băng huyết phải cấp cứu mới bảo vệ được tính mạng! Nhưng sau đó bác sỹ nói cho em biết, em không thể sinh con được nữa!" Vũ Tình ngước mặt lên, không trốn tránh nói!
Thang Duy Thạc thật bình tĩnh, không kinh ngạc hay đau đớn, vì này chuyện hắn đã biết, trên báo cáo đều có ghi rõ! "Đủ rồi, chúng ta đã có hai đứa con, đã vậy là đủ rồi! Chúng ta sẽ nuôi dưỡng hai con thật tốt, khiến một đứa giỏi như ba đứa vậy!
Hoặc chúng ta có thể giúp Tiểu Bác tìm một người vợ thật giỏi giang, còn Nhạc Nhạc tìm một người chồng tài đức, như vậy tương lai nhà chúng ta có tới bốn đứa con!
công ty cũng không phải của một mình anh đến lúc đó giao một nửa cho Duy Á, nó không thiếu gì nhưng cũng không thể không làm! Hơn nữa Duy Á cũng có bảo bối! Sự nghiệp Thang Thị vẫn có rất nhiều người kế thừa! Cho nên chúng ta không cần nhiều con như vậy ~"
Nghe được lời của hắn, cuối cùng Vũ Tình cũng cảm thấy nhẹ nhõm. "Thật vậy không, anh không ngại sao? Anh không phải nói tốt nhất phải có nhiều con sao? Anh không phải rất thích con nít sao?"
Thang Duy Thạc nhẹ nhàng nói với người đang đưa ra một đống câu hỏi từ cái miệng nhỏ nhắn, hơi oán giận nói: "Bà xã, anh thích con. Nhưng anh chỉ thích con do em sinh ra hiểu chưa?"
Vũ Tình kích động muốn chảy nước mắt!
"Đừng khóc, khóc nữa sẽ làm hư đôi mắt đẹp mất!" Nâng cằm cô lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mí mắt cô!
"Em biết không, mắt của em rất đẹp! Tuy không phải rất lớn, nhưng rất có thần, sáng ngời và trong suốt!"
"Thật sao?" Cô thật không tự tin hỏi!
"Đương nhiên là thật! Cho nên em không thể khóc, khóc làm ánh mắt không đẹp nữa!"
"......"
"Về sau anh sẽ không cho em rớt xuống một giọt nước mắt nào nữa, anh chỉ làm em cười thôi! Vũ Tình, lúc trước anh thật có lỗi với em! Nhưng thật may, chúng ta còn trẻ! Anh còn có cơ hội bù đắp cho em, năm mươi năm còn lại anh để em ức hiếp lại đó! Không biết năm mươi năm có đủ hay không......" Năm mươi năm sau, hắn đã tám mươi bốn tuổi! Ha ha, tám mươi bốn tuổi vừa vặn là một ông già!
"Không đủ, không đủ! Em muốn anh bù đắp cho em đến một trăm tuổi!" Bây giờ rất nhiều người có thể sống đến một trăm hai mươi mấy tuổi, một trăm tuổi chắc là vẫn còn trẻ?
"Oa? Em thật tham lam, một trăm tuổi còn muốn ức hiếp anh sao? Lúc ấy anh một trăm tuổi thì em đã chín mươi lăm tuổi! Bà già chín mươi lăm tuổi còn muốn ức hiếp anh sao?"
"Đúng vậy, lúc đó mỗi ngày em sẽ cho anh lấy nước rửa chân cho em, em cũng sẽ rửa chân cho anh! Cho nên, anh tốt nhất rèn luyện thân thể để đến một trăm tuổi vẫn bước đi được đó!" Nín khóc và nở nụ cười, đưa ra yêu cầu rất cao!
"Oa, không được! Yêu cầu của em rất hà khắc khiến một ông lão hơn một trăm tuổi rửa chân cho em à?" Thang Duy Thạc sợ tới mức lắc đầu ngay lập tức, không được, không được!
"Nếu anh cảm thấy không được, em đây tìm người khác rửa chân cho em!" Giọng tuy còn nghẹn ngào nhưng cô vẫn còn nói giỡn!
Thang Duy Thạc vừa nghe liền phát hỏa, cái gì để người đàn ông khác? Tính độc chiếm của ai đó rất mạnh, chỉ là tưởng thôi hắn cũng không chịu được! "Rèn luyện thân thể, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu!"
"Ừ, anh cố lên, cố lên sống đến một trăm tuổi!" Cô cổ vũ hắn!
Thang Duy Thạc cầm tay cô đưa tới bên môi, nhẹ nhàng cắn cắn. "Vũ Tình, thật ra anh có chuyện muốn nói cùng em......"
"Chuyện gì?" Cô còn không có hứng thú, tùy tiện đáp.
"Nghe được em nhất định sẽ rất hưng phấn......" Lúc này hắn còn không quên thừa nước đục thả câu! "Cái gì......"
"Là về......"
"Hãy bỏ hết những chuyện xung quanh ta, hãy cùng tôi bước tới chân trời mới......" Một ca khúc với lời khá lộn xộn từ túi áo Thang Duy Thạc vang lên!
"Điện thoại của anh!" Vũ Tình rời khỏi cái ôm của hắn, nhắc nhở nói!
Thang Duy Thạc gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra. "Alo......"
"Tổng giám đốc, tôi đã mời giáo viên múa tới, bây giờ ở ngay dưới nhà, không biết có tiện lên không?" Giọng trợ lý Thang Duy Thạc truyền đến từ điện thoại!
"Có thể, bây giờ đi lên đi!" Lúc trên đường đến KFC Thang Duy Thạc gọi cho trợ lý kêu hắn tìm nhanh một cô giáo dạy nhạc!
Thời gian có hạn cho nên phải mời giáo viên về nhà dạy! Khi hắn buông điện thoại xuống, Vũ Tình tò mò hỏi: "Là ai? Chuyện gì thế?"
Nghe ý kia giống như trong nhà sắp có khách! "Ư, lát em sẽ biết!"
Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa liền vang lên!
————————————
Nhạc Nhạc quả nhiên là đứa con thông minh, chỉ một buổi tối mà đã nhớ kỹ hết điệu múa!
Ngày hôm sau bắt đầu được tập luyện múa!
Vũ đạo vô cùng tốt và tuyệt đẹp!
Ayy ~~ nhưng đây đều là suy nghĩ cá nhân của Thang Duy Thạc!
Nét mặt giáo viên có vẻ lo lắng đề phòng, trên trán không ngừng toát mồ hôi!
Vốn đây là tiểu công chúa giàu có, nếu dạy không tốt chẳng phải là muốn thất nghiệp à! Nhưng không dạy không được!
Vũ Tình và Tiểu Bác trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác của Nhạc Nhạc, đây ~ đây là ở khiêu vũ sao? Trời ạ, cái dạng này cũng có thể lên sân khấu biểu diễn à?
Bọn họ mỏi mắt mong chờ, ha ha, nhất định phải xem ngày mai Nhạc Nhạc sẽ có biểu hiện như thế nào ở trên sân khấu!
Được ba và cô giáo không ngừng khích lệ, Nhạc Nhạc vô cùng tự tin! Hơn nữa cảm thấy mình làm thật tốt, thật khá! Sáng sớm nay mẹ đưa nó đến trường đã mua cho nó chiếc váy rất đẹp, nó rất thích!
Ngày mai, ngày mai mau mau đến đi! Ha.ha.. —-