Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 6: Phần 6




Editor: Maria Nyoko

Một góc lầu hai, đám người Đường Mẫn ngồi xuống. Lúc này bọn họ đã tắm rửa sạch sẽ, trên mặt cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái khí thế, hừng hực. Bách Lý Dạ Hành cầm chiếc đũa không ngừng, bộ dáng như lang như hổ giống như là đói bụng ba ngày ba đêm.

Đường Mẫn mặt ửng hồng lên, đi vào phía bên trong, cố gắng ngăn cách mình. Ban đầu làm sao nàng lại đồng ý để lão đầu này cùng ăn với bọn họ, tướng ăn này, tư thế này. . . . . .

“Mẫn nhi, uống chút cháo, đi một ngày đường, một chút thức ăn ngươi ăn không vào.” Quân Mạc Ly có chút lo lắng, hình như gần đây Mẫn nhi ăn không tốt lắm, chưa ăn vài hớp đã no, thân thể của nàng chịu được sao?

Một cỗ mùi tanh khó ngửi đập vào mặt, Đường Mẫn lập tức né tránh, đẩy chén Quân Mạc Ly đưa lên ra. Nàng thật không muốn ăn!

“Ưmh, oa nhi, cháo này cực phẩm, không ăn lại thua thiệt.” Bách Lý Dạ Hành vừa ăn vừa nói đâu đâu, trong mắt hắn, một bàn thức ăn ngon không ăn chính là người ngu.

“Tiểu thư, ăn chút thôi.” Bạch Vũ xới chén cháo trắng đưa tới, bộ mặt mong đợi. Ở trong mắt nàng, Đường Mẫn vẫn là công tử văn nhã, cứu nàng trong dầu sôi lưuar bỏng. Sắc mặt nàng rõ ràng tái nhợt, nhìn trong mắt ở Bạch Vũ đều là lo lắng.

Đường Mẫn sững sờ, nhìn cháo trắng nóng hổi, ngược lại nhìn về phía Bạch Vũ, trong lòng cảm kích. Bưng chén ăn, gạo nếp hương nồng mềm mại được nấu sáng long lanh, viên viên đầy đặn trong suốt sáng bóng. Cho dù là nàng không có khẩu vị, nhưng cố ép mình tự ăn.

Ba ngụm, trong dạ dày giống như dời sông lấp biển, “Nôn ——” , Đường Mẫn nhanh chóng xoay người về phía sau, tất cả thức ăn mới vừa ăn đều nôn ra.

“Mẫn nhi!”

“Tiểu thư!”

Quân Mạc Ly lập tức vịn Đường Mẫn, nhìn nước da nàng vàng đều phun ra, khóe mắt vẫn vương nước mắt. Thân thể Mẫn nhi?

“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Bạch Vũ đứng ngồi không yên, chạy tới vỗ sau lưng của Đường Mẫn, sắc mặt nóng nảy. Nguyên cái cái bàn chỉ có một người vẫn ăn uống, chẳng hề để ý mở miệng, “Oa nhi, nôn oẹ rồi hả ?”

Nôn oẹ ——

Quân Mạc Ly sắc mặt chợt tái nhợt, gương mặt kinh ngạc. Mẫn nhi làm sao sẽ, sao nàng lại thế này!

Đường Mẫn vốn là tinh thần không tốt, lời nói Bách Lý Dạ Hành giống như địa lôi, mọi người đang ngồi sắc mặt biến đổi lớn. Nàng nôn oẹ, làm sao có thể! Chẳng lẽ, Đường Mẫn không khỏi cứng đờ, nhanh chóng bấm cổ tay của mình, ngay sau đó thở dài một hơi, hoàn hảo hoàn hảo.

Nàng còn tưởng rằng nàng đã thất thân.

“Lão đầu, nói nhăng gì đó!” Không khỏi một mạch, lão đầu này ăn no không có chuyện làm, bắt nàng làm trò cười.

Bách Lý Dạ Hành dừng động tác xé gà lại, nhìn Đường Mẫn, hồi lâu, “Xem ra nhìn lầm rồi, chỉ là oa nhi, hình như thân thể này so với tiểu tử kia không khá hơn bao nhiêu.”

Đường Mẫn không lên tiếng, thân thể của nàng nàng biết. Từ khắc kia nàng mở mắt nàng liền phát hiện, những ngày qua càng thêm hiểu rõ. Mười bốn tuổi, cũng là mười một mười hai tuổi đầu, tuyệt đối không phải dinh dưỡng không đầy đủ.

“Tiền bối, thân thể Mẫn nhi “ Quân Mạc Ly gian nan mở miệng, hắn vẫn lo lắng chuyện này, thân thể Mẫn nhi là. . . . . .

“Không vội.” Bách Lý Dạ Hành lau sạch sẽ khóe miệng, nhìn cả đám hình như không muốn ăn. Liền vẫy tay để cho bọn họ đi theo lên lầu, không kiểm tra hắn không dám vọng đoán, đi lên kiểm tra oa nhi cẩn thận một lần lại nói.

Bốn người đứng dậy đi lên lầu, qua khúc quanh cầu thang lại cùng hai người chạm vào nhau.

Nam tử bá đạo lạnh lùng cùng Quân Mạc Ly gặp thoáng qua, đang lúc chạm tầm mắt hơi dừng lại. Con ngươi co rụt lại, sau lưng Quân Mạc Ly cứng ngắt, người nam nhân này!

Nam Cung Lân nhìn giữa hai người nam tử này không ngừng truyền đi tia lửa, khóe môi nhếch lên. Mị là đúng có hứng thú với nam nhân này, hình như, lớn lên là không tệ. Chiều cao Quân Mạc Ly cùng Mị không phân cao thấp, góc cạnh cương nghị, ánh mắt cương quyết bướng bỉnh, ngạo khí trong mắt tuyệt không thua Mị. Nam tử như vậy làm nam sủng, hình như là khẩu vị Mị thăng cấp.

Tầm mắt chuyển sang nữ tử trong ngực Quân Mạc Ly, nhất thời Nam Cung Lân bị hấp dẫn, thật là nữ nhân tinh xảo! Giờ phút này Đường Mẫn suy yếu có thừa, quả thật triển lộ một mặt nữ tử dịu dàng kiều diễm không bỏ sót, cặp mắt sâu thẳm trong suốt, càng thêm hấp dẫn người.

“Quấy rầy, nhường đừng.” Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn, từ từ đi qua bên cạnh Mị, cặp mắt ưng kia xuyên thẳng thẩm thấu trong lòng hắn, vạn vạn nghi ngờ vẫn còn lượn quanh hắn, nhưng mà giờ phút này Mẫn nhi quan trọng hơn. Nhìn sắc mặt người trong ngực, hình như càng tồi tệ hơn.

“ Nam nhân có ý tứ.” Mị đứng chắc chắn, nhìn chăm chú vào Quân Mạc Ly mang theo Đường Mẫn đi lên lầu, bóng dáng bốn người biến mất, cảm giác muốn săn nồng đậm.

Nam Cung Lân nhớ lại cặp mắt câu nhân kia, đồng thời lộ ra nụ cười. Là có ý tứ, Mị thích nam nhân, nữ nhân kia chính là của hắn rồi.

“Mị, hình như ta cũng có hứng thú.” Nam Cung Lân tự nói.

Nam nhân xoay người xuống lầu, cũng không đáp lời. Mới vừa rồi nhìn thẳng vào mắt khiếp sợ cùng kinh ngạc của hắn, hắn sẽ không nhìn lầm. Quả nhiên, bọn họ gặp qua. Nam tử như vậy, hắn há có thể bỏ qua.

Lúc này Thiên Mị, giống như quỷ mỵ lóe lên trong hẻm phố, trở về phủ đệ mình. Quân Mạc Ly căn bản không biết, hắn nhất thời kinh ngạc do dự đã để hắn vào mắt một nam tử khác , nhất định chuyến đi Thương Lan là một phen sóng lớn.

Lúc này hắn chỉ quan tâm thê tử của hắn, thân thể như thế nào!

Bách Lý Dạ Hành tỉ mỉ tra xét Đường Mẫn một lần, sắc mặt hơi tối lại. Làm sao sẽ, thân thể oa nhi ức chế sinh trưởng.

“Oa nhi, ngươi bao nhiêu tuổi?”

“14, chưa tới mấy tháng là 15 rồi.”

Vẻ mặt Đường Mẫn bình thường, thân thể của nàng giống như bộ dạng mười một mười hai, khẳng định không bình thường. Nhất là mấy ngày nay, nàng rõ ràng cảm thấy thân thể đè nén.

“Sắp mười lăm thân thể lại mười một mười hai, oa nhi, thân thể ngươi chừng nào thì không hề cao lên rồi hả ?”

Đường Mẫn lắc đầu, cái này nàng thật là không biết, xuyên qua, nàng nơi nào biết. Chống lại ánh mắt của Quân Mạc Ly, Đường Mẫn vừa lay động, quả thật không biết.

Bách Lý Dạ Hành làm khó, hồi lâu, mới mở miệng nói, “Loại chuyện như vậy là bí dược, thân thể oa nhi là có người cố ý cho nàng uống thuốc, hơn nữa tuyệt đối là dùng lâu dài. Chỉ là, thuốc này chỉ có Thương Lan có, căn bản Phượng Lăng không có thuốc này.”

Bách Lý Dạ Hành nghi ngờ, oa nhi cùng tiểu tử là người Phượng Lăng, oa nhi thế nào lại gặp chuyện như vậy?

Thương Lan mới có. . . . . .

Đường Mẫn lập tức nhớ tới nương của nàng, nử tử tới từ Thương Lan, nữ tử đột nhiên chết đi biến mất tích năm nàng tám tuổi. Thương Lan có, thuốc này là nàng cho nàng ăn sao?

“Nếu như từ nhỏ đã dùng, đến tám tuổi dừng lại, sẽ là như thế nào?” Đường Mẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Bách Lý Dạ Hành dừng lại, ngay sau đó mở miệng, “Tình huống của ngươi không sai biệt lắm, oa nhi, ngươi”

Đường Mẫn cười khổ, thì ra là như vậy. Thương Lan có, nên mẫu thân nàng chưa từng thấy gây nên thôi. Nàng, rốt cuộc muốn gì! Ánh mắt trong nháy mắt bén nhọn, nàng cảm thấy mình giống như tiến vào một âm mưu, mà nàng giờ phút này đang từng bước chân bước một tìm chân tướng. Mà tất cả an bài này, cũng là phụ mẫu của nàng!

Phụ thân, ngươi để cho ta tới Thương Lan là vì cái gì đây? nương, ức chế nàng sinh trưởng vì cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.