Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 4: Phần 4




”Tiểu thư, bọn họ lại gây khó dễ cho chúng ta.” Qua mấy tháng sống sinh động dễ chịu, mọi người trong Ly cung đều cảm thấy cả đời này chưa từng sống vui vẻ như vậy, nhưng chưa được bao lâu, đồ dùng mà trong cung đưa cho bọn họ đều thiếu cân thiếu lượng nghiêm trọng. Tuy rằng Tri Vũ không muốn làm cho Lý Quả khổ sở, chỉ là, nếu như cứ tiếp diễn như thế, bọn họ sẽ càng khó sống, đặc biệt là vào mùa đông.

Lý Quả sống thanh tĩnh qua mấy tháng, hiện tại bé con đã biết bước đi rồi, thật sư thần kỳ, tuyệt không giống trẻ con mấy tháng mà tựa như một đứa bé lớn vậy.

“Bỏ đi, chúng ta chỉ cần đủ ăn đủ dùng là tốt rồi, tin tưởng bọn họ cũng không dám quá đáng đâu.” Bởi vì có bé ở đây, cho nên cô biết những người này có lớn mật đến đâu cũng không dám đối xử quá quắt với mình, có lẽ tất cả đều do nữ nhân kia làm, cô không muốn so do cùng nàng ta.

Tri Vũ không nói thêm gì nữa, ngẫm lại cũng đúng, gần đây bản thân họ cũng tự trồng rau, nuôi gà vịt, về cơ bản coi như là có thể thỏa mãn mong ước được sống cuộc sống của con người, đâu có gì to tát chứ.

“Vâng, tiểu thư.” Nàng lộ vẻ tươi cười, cung kính nói với Lý Quả, sau đó lui xuống.

Hiện tại, tiểu thư và tiểu chủ nhân đã không cần các nàng hầu hạ nữa, các nàng liền có rất nhiều thời gian đi làm việc khác, cố gắng chăm chỉ làm việc cho cái 'gia đình' này.

“Mẫu hậu, nàng ta rất quá đáng rồi, để cho con đi dạy dỗ nàng ta ạ.” Bé con đã có dự tính trước trong lòng, không khỏi tức giận hét lên, bĩu đôi môi nhỏ đáng yêu, không cho phép bất luận kẻ nào ức hiếp mẫu thân bé.

Lý Quả thấy thế, không nhịn được bật cười, nhìn biểu cảm tức giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, càng cảm thấy bé thật sự quá đáng yêu liền vươn tay véo nhẹ, cười hì hì nói: “Mặc kệ nàng ta, -diieen- hiện tại chúng ta sống rất tốt mà, nếu như - da-dann- thật sự không chịu nổi nữa, mẫu hậu muốn mang mọi người về thế giới kia của mình.-lleleqydonn- Ai, chính là đáng tiếc không biết trở về thế nào đây?” Nói xong lời cuối cùng, cô không nhịn được thở dài.

Ở thế giới nhân loại tự do biết bao, cô thật sự có chút nhớ nhung hoài niệm, còn có người trong trường học, Lý Lan, Vu Tú Tình, Hà Tiểu Ngân, không biết các bạn ấy thế nào rồi, nhất định là tốt nghiệp rồi tìm việc đi, cũng không biết đang ở nơi nào nữa.

Bé con thấy dánh vẻ đó của cô, đôi con người đảo qua đảo lại một chút, nghiêng đầu nhỏ đáng yêu nghĩ nghĩ, rồi ngọng ngịu nói: “Mẫu hậu, cái đó có gì khó đâu? Cục cưng có thể đưa mẫu hậu về nhân gian, chỉ cần mẫu hậu muốn trở về thôi.”

Hừ, phụ vương đối xử tệ với bọn họ, lại càng tệ bạc với mẫu hậu, nếu như mẫu hậu nguyện ý rời đi, bé liền đưa mẫu hậu rời đi, cho phụ vương tức chết, bé có chút xấu xa nghĩ.

Cô giật mình nhìn con trai mình, nhất thời cảm thấy khó tin, đồng thời lại có một nỗi vui mừng như điên trào dâng trong lòng, cô kích động vô cùng, kéo bé con ôm vào trong lòng, kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng) hỏi: “Con ơi, con nói thật chứ? Con thật sự có thể đưa chúng ta về nhân gian ư?”

“Đúng vậy, mẫu hậu, cục cưng quả thật là có năng lực này.” Bé chớp chớp đôi mắt to dễ thương xinh đẹp, ngây ngô nói, vẻ mặt rất vô tội.

Mẫu hậu ơi mẫu hậu, cho dù muốn trở về hay có thể trở về ngài cũng không cần kích động đến vậy đi! Cho dù phụ vương xấu xa đến đâu thì ngài cũng đâu cần bày ra dáng vẻ vội vã muốn đi chứ, thật mất mặt quá đi!

“Thật tốt quá, thật tốt quá, cục cưng, mẫu hậu muốn về nhà.” Cô kích động rơi lệ, ý muốn trở về càng thêm bức thiết.-truyendocquyendiendanlequydoon-

“Vâng, mẫu hậu muốn về thì cứ về thôi.” Bé đáp ứng ngay, bởi vì không phải là việc gì khó, nhấc tay chi lao mà thôi. (tiện tay cứu giúp)

Bé đáp ứng sảng khoái như vậy, điều này càng làm cho cô thêm mừng rỡ, song vui mừng chỉ trong chốc lát sau liền bình ổn, tuy rằng muốn trở nhưng chưa đến mức muốn đi ngay lập tức.

“Để cho mẫu hậu chuẩn bị chút, còn phải hỏi qua đám người Tri Vũ, Hoàng Nhi đã.” Cô nghĩ nghĩ, quyết định cứ ở tạm đã, cùng đám người Tri Vũ thương lượng xong sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.

“Tất cả đều nghe mẫu hậu.” Bé con không hề quan tâm, đi đâu đều được, bé sẽ không rời khỏi mẫu hậu đâu, mẫu hậu đi đâu bé theo đó.

Cô ôm chặt bé vào lòng, nhớ tới thời gian trước kia, nếu như không gặp gỡ Mặc Nhật Tỳ, có lẽ cuộc sống của cô liền quay theo quỹ đạo, học tập, công tác, kết hôn, sinh con, làm từng bước một, không có gì bất ngờ cả. Thê nhưng, hiện tại nhân sinh của cô hoàn toàn bị đảo lộn, cuộc sống hiện tại là kiểu cô vốn chẳng thể tưởng tượng được, hoàn toàn không thể đoán trước, thậm chí còn vượt qua lẽ thường.

Nửa tháng sau, sắc mặt Tri Vũ và Hoàng Nhi đều khó coi tìm đến cô, hai người khó xử liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là Tri Vũ mở miệng.

“Tiểu thư, những người đó càng ngày càng quá đáng, biết chúng ta có rau có gà vịt liền nói là không cho chúng ta thêm đồ ăn nữa, chỉ cấp gạo, dầu, muối linh tinh. Chúng ta sống thế nào ạ?”

“Tiểu thư, hay là để Tiểu Xà Vương...” Hoàng Nhi tiếp lời, nhìn thoáng qua tiểu chủ nhân đang nằm ngủ trong lòng Lý Quả, sau đó không dám nói nữa.

“Tiểu thư, Hoàng Nhi chỉ sợ về sau ngay cả gạo, dầu bọn họ sẽ không cho nữa, chúng em không ăn cũng không sao, nhưng mà tiểu thư và bé con vẫn phải ăn mà.”

Thật sự là tức chết các nàng, hiện tại những người đó thật quá đáng, mấy đồ khác không cho thì thôi, giờ ngay cả đồ cơ bản nhất cũng không cho bọn họ nữa.

Lý Quả im lặng hồi lâu, vẫn nghe hai người các nàng kể lể, tự hỏi, thật lâu vân chưa nói gì, cho đến khi hai người nói xong, sau đó chờ mong nhìn cô.

“Tiểu thư...” Hoàng Nhi vội vàng nhất, thấy Lý Quả không hé răng, không nhịn được gọi một tiếng.

“Ừm, Tri Vũ, Hoàng Nhi, các em thông báo với mọi người là tối nay họp bàn, chị có việc muốn nói với mọi người.” Cô hồi thần, cười nhìn các nàng, sau đó bình tĩnh nói.

Đến lúc rồi, là lúc nên đi rồi, tối hôm nay để cho mọi người tự quyết định đi.

Tri Vũ và Hoàng Nhi nghe xong, ngơ ngác nhìn nhau, không biết cô đang muốn làm gì, -le leqydonn- song nếu tiểu thư đã nói như vậy thì bọn họ đương nhiên sẽ nghe theo, lập tức cùng gật gật đầu, phân công xong liền rời đi.

Các nàng vừa đi, bé đột nhiên mở mắt, nhìn theo hướng các nàng rời đi, sau đó ngáp nhỏ một cái, bập bẹ nói: “Mẫu hậu, người quyết định phải rời đi sao?”

Bé đã nhìn thấu tâm tư của mẫu hậu mình nên biết rõ Lý Quả nói những lời đó là có ý tứ gì. Người trong cung thật sự là càng ngày càng tệ hại, vậy mà không để Tiểu Xà Vương này vào mắt, lại dám đối đãi với mẫu hậu mình như thế, còn có nữ nhân kia nữa, thật sự là ăn gan hùm mật báo rồi. Nếu như bé không dạy dỗ bọn họ một chút, thật sự là không thể nào nói nổi.

“Cục cưng à, đúng vậy, mẫu hậu cảm thấy cuộc sống ở đây đã mất hết ý nghĩa rồi, con xem cuộc sống mất tự do, đi đâu cũng gặp phiền phức, y hệt ngồi tù, ở một khoảng thời gian còn được chứ ở lâu mẫu hậu sẽ điên mất.” Cô nhìn lướt qua kiến trúc nơi này, nếu như cho cô sống tự do, tự do ra vào, cô vẫn rất thích nơi yên tĩnh này, còn có phòng ở cũng không tệ. Đáng tiếc, cô vẫn hoài niệm cuộc sống ở nhân gian hơn.

Bé gật gật đầu, có chút tò mò nhân gian là thế nào, bé cũng chán ở nơi phiền toái này rồi, chi bằng cùng mẫu hậu đến nhân gian nhìn một chút, xem xem nhân gian là thế nào.

“Mẫu hậu, vậy khi nào chúng ta rời đi ạ?” Lần này, bé ngược lại rất sốt ruột, vội vàng hỏi.

“Chúng ta cứ hỏi xem ý tứ của quản gia Lâm và mọi người trước, chúng ta không thể bỏ mặc bọn họ được.” Cô vuốt ve mái tóc của bé, hôn nhẹ rồi mới nói.

Rất có lý! Bé đồng ý gật gật đầu, ít nhất phải có người hầu hạ mẫu hậu chứ, còn phải có người làm bạn với mẫu hậu, cho nên mang vài người theo là đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.