Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 2: Phần 2




Không ít dân chúng vẫn tụ lại không hề rời đi, lúc này bóng tối biến mất, sắc trời sang trong làm cho tất cả mọi người cảm nhận sâu sắc được đây là thiên ý, không thể vi phạm.

Ngươi xem đi, không có vi phạm liền tốt lên, vậy chứng minh cái gì hả? Chứng minh Đại phi không thể trở thành Xà Hậu, một khi trở thành Xà Hậu thì trời cao sẽ không tha, trắng đều có thể biến ngươi thành đen, còn đổ mưa giội mát tâm ngươi, nhìn ngươi có còn dám trở thành Xà Hậu nữa hay không, mỗi ngày đều giội ngươi, ngươi không phiền cũng khiến ngươi thành phiền.

Đại phi đương nhiên nghe được âm thanh của dân chúng, vừa tức vừa hận, lại thương tâm, nhờ đám cung nữ nâng đỡ, dưới cái nhìn hả hê của tất cả nhóm nữ quyến cùng đám phi tử các cung, chật vật không chịu nổi rời khỏi đài Vọng cảnh, đi về cung Phượng Thê.

“Nương nương, nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho ngài ạ.” Dọc đường đi, chúng cung nữ đều không dám thở mạnh, thật cẩn thận hầu hạ ả, mãi đến khi về tới trong tẩm cung, mới có cung nữ lớn mật, nơm nớp lo sợ nói.

Đại phi ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt đờ đẫn, lúc này khuôn mặt xinh đẹp chẳng những tái nhợt đáng sợ mà cả chút huyết sắc cũng không có, Phượng bào đã khô rồi, chỉ là vẫn dúm dó bao lại thân thể run rẩy của ả trông hết sức buồn cười.

“Nương nương...” Cung nữ kia bị hù chết, thấy ả không có phản ứng, trộm nâng mắt nhìn ả một cái, phát hiện dáng vẻ ả hơi đáng sợ, sợ tới mức thất thanh kêu lên.

Rầm, xoảng, bộp, keng, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật vỡ vụn cùng với tiếng hét chói tai của các cung nữ, hiện tại, Đại phi -lelel-tựa như đột nhiên phát điên, không ngừng ném vỡ các đồ vật bên cạnh, gặp cái gì liền phá cái đó, thậm chí đến cả cung nữ cũng không buông tha.-quuyuy- Túm tóc liền kéo, thấy mặt liền bạt tai, nhấc chân liền đá,-dondon- hoàn toàn không còn là bộ dạng của tiên tử, ngược lại giống hệt một mụ phụ nhân chanh chua.

“Nương nương, tha mạng.” Các cung nữ sợ hãi, không nghĩ tới nữ nhân như thiên tiên này điên cuồng lên lại đáng sợ đến thế, dưới khuôn mặt xinh đẹp kia lại là vẻ ác độc như vậy, vô cùng khủng bố.

Đại phi không nghe lọt lời nói của bọn họ, trong tai chỉ có âm thanh của dân chúng, phản đối ả làm Hậu, không cho ả làm Hậu. Vì sao không cho ả làm Hậu, thiên ý ư? Ả đã làm sai cái gì? Thậm chí ngay cả ông trời cũng không thể nhìn được sao? Ả chỉ muốn cùng người trong lòng đầu gối tay ấp, chỉ muốn trở thành Xà Hậu của hắn, nữ nhân duy nhất của hắn thôi mà, vì sao? Vì sao chứ?

Ả điên rồi, thầm nghĩ phát tiết nội tâm phẫn nộ, hận, cho tới lúc đánh mệt mỏi, đập mệt mỏi, vô lực mới ngừng lại được, ánh mắt mới dần dần có tiêu cự.

Lúc này, cung Phượng Thê đã bừa bộn thành một đống, không ít cung nữ bị đánh cho vỡ đầu chảy máu, y phục đều bị xé rách, có người thậm chí còn hôn mê bất tỉnh, mà toàn bộ đồ trang trí đều thành đồ bỏ đi.

Sau khi Mặc Nhật Tỳ nổi giận đùng đùng rời khỏi đài Vong cảnh, bầu trời liền sáng trở lại, thời tiết tốt vô cùng thế nhưng tâm tình của hắn lại kém đến cực điểm, không để ý đến người phía sau, hắn tức giận nhanh chóng rời đi.

“Lý Quả, ngươi lăn ra đây cho bổn vương.” Chỉ trong vòng vài cái hít thở, hắn đã đi tới Ly cung, không thấy người liền nổi trận lôi đình gào to rống lớn, phát tiết lửa giận của mình.-truyẹndocquyencua_>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.