Nhật Ký Sa Tăng

Chương 12: Bữa sáng




Edit: Aya Shinta

Vị Diện hiệp hội, làm tốt lắm! Lăng Vu Đề nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Chờ cô hoàn thành nhiệm vụ này liền lập tức liên hệ với bọn họ, bắt bọn họ phải khôi phục ký ức cho cô.

Ai, không nói cái này nữa, nhắc đến toàn là nước mắt nha!

"Được rồi, ngươi không phải không chịu nói thật sao? Còn đuổi theo ta làm cái gì?"

Túc Diệp không muốn lòng vòng trong cái đề tài câu dẫn này với Lăng Vu Đề, tuy rằng, cái đề tài này là hắn khơi lên trước.

Lời nói thật? Nói thật cái gì?

À, cô biết rồi!

"Ta chính là nói thật nha?!" Lăng Vu Đề cảm thấy mình thật oan uổng nha! Cô nói thân phận này, đúng là thân phận chân thật của nguyên thân mà!

Chẳng lẽ cô còn phải thẳng thắn nói mình là một cái hệ thống?

Vậy sao có thể! Cô không có điên đâu!

Bất quá cô không nói, chắc rằng Túc Diệp không có khả năng hoài nghi cô là hệ thống đâu.

Như vậy, Túc Diệp đang hoài nghi mình có thân phận gì?

"Vậy Diệp tiên sinh cảm thấy ta có thân phận gì?" Lăng Vu Đề dứt khoát hỏi.

Túc Diệp đều ngẫm qua những người có khả năng biết thân phận hắn, nhưng biết thân phận hắn, đều là người một nhà.

Như vậy, rốt cuộc là ai có khả năng biết thân phận của hắn đây?

Xem ánh mắt thành khẩn của Lăng Vu Đề, thế nhưng Túc Diệp muốn tin tưởng lời cô nói chính là thật sự.

Chẳng lẽ, kỳ thật cái thân phận mật thám này, thật sự chỉ là do hắn nghĩ nhiều?

Nhưng: "Vì cái gì ngươi lại ngụy trang cái bộ dạng khúm núm? Lại vì cái gì muốn trốn ở bụi cây nghe lén?"

Túc Diệp sắc bén nhìn Lăng Vu Đề, muốn bắt được tia hoảng loạn nơi đáy mắt cô.

Lăng Vu Đề không có hoảng loạn chút nào, ngược lại rất là thản nhiên trấn định nhìn thẳng vào mắt Túc Diệp: "Thứ nhất, không gọi là khúm núm, gọi là biết điều! Biết điều! Rốt cuộc ta là thị nữ của quận chúa, chẳng lẽ ta còn muốn đường hoàng hay sao? Thứ hai, lòng hiếu kỳ nha! Ta ra tản bộ, đột nhiên nghe được có người đang lén lút nói chuyện, ta tưởng có cái gì bí mật có thể nghe, cho nên liền trốn đến bụi cây nghe lén nha! Nếu gặp cái này thì rất nhiều người đều sẽ làm như vậy!"

Nghe qua rất có đạo lý, như vậy: "Ngươi nghe được cái gì?" Túc Diệp lại hỏi.

Nói nữa cũng thật nghẹn khuất, cái gì cô cũng không nghe được, rồi lại giận dỗi nói với Túc Diệp rằng mình đều nghe được tất cả.

Lăng Vu Đề bĩu môi, sau đó mở miệng nói: "Nhớ kỹ lời nói của ta, được, ngài yên tâm!"

"......"

"......"

"Cái gì?" Khó có khi nào, Túc Diệp lại nghe không hiểu lời người khác nói.

"Không phải ngươi hỏi ta nghe được cái gì sao?"

Lăng Vu Đề kỳ quái nhìn Túc Diệp liếc mắt một cái, cô không phải đã nói những gì mà cô nghe được rồi hay sao!

Túc Diệp gật gật đầu, hắn xác thật là hỏi như vậy.

Cái nháy mắt tiếp theo, Túc Diệp liền phản ứng lại, hắn kinh ngạc nhìn Lăng Vu Đề: "Ngươi nói, ngươi nghe được chính là: Nhớ kỹ lời nói của ta, được, ngài yên tâm. Một câu này?"

Lăng Vu Đề gật gật đầu, biểu tình "ngươi còn không phải ngốc hay sao", nhìn đến mức Túc Diệp đầu đầy hắc tuyến.

"Nếu ngươi cũng không có nghe được cái gì, vậy vì sao khi ta vừa mới hỏi ngươi, ngươi lại nói ngươi cái gì cũng nghe hết rồi?"

Ánh mắt Lăng Vu Đề lóe lóe, ngữ khí có chút ấp a ấp úng: "Khụ, à ừm, còn không phải bởi vì ngươi nói chuyện khó nghe uy hiếp ta như vậy. Ta nhất thời tức giận, liền nói ta nghe được tất cả đó."

Túc Diệp buồn cười nhìn Lăng Vu Đề, nếu nói vừa rồi hắn chỉ có ba phần tin tưởng Lăng Vu Đề không phải mật thám, hiện tại, hắn đã có năm phần tin tưởng Lăng Vu Đề rồi.

À, chẳng qua rốt cuộc có phải mật thám hay không, còn phải chờ kiểm chứng.

Về sau, hắn cho người đi tra xét là được.

"Được, ta đã biết, ngươi đi đi." Túc Diệp vẫy vẫy tay, sau đó chính mình cũng chuẩn bị rời đi.

Lăng Vu Đề lần nữa kéo Túc Diệp lại, bất quá lúc này đây cô chỉ kéo cánh tay, không có ngây ngốc đi ôm cánh tay.

Túc Diệp quay đầu lại, giả vờ nghi hoặc không biết vì sao Lăng Vu Đề còn muốn lôi kéo hắn: "Còn có việc?"

"Đương nhiên là có a!!" Lăng Vu Đề trừng lớn đôi mắt nhìn Túc Diệp.

Cô tuy rằng có đôi khi thực mơ hồ, thế nhưng sự tình liên quan đến sinh mệnh, cô vẫn không thể mơ hồ được! Cô còn phải giữ mạng để hoàn thành nhiệm vụ đó!

"Ta không có nghe được bí mật của ngươi cùng người nào đó, cho nên, ngươi cho ta ăn độc dược đê bịt miệng cũng không cần thiết có phải hay không? Cho nên, làm ơn, cho luân gia giải dược đi ~~~"

"Luân gia?"

"Khụ khụ ~ không phải, ta ta giải dược đi!"

Túc Diệp cười cười: "Muốn giải dược?"

"Ừ ừ ừ!" Lăng Vu Đề giống gà con mổ thóc, liên tục gật đầu.

"Ừm, thôi được rồi."

Túc Diệp lấy ra một cái bình lưu ly nhỏ từ cổ tay áo, từ bên ngoài nhìn vào, có thể nhìn thấy trong bình lưu li có rất nhiều viên thuốc nhỏ.

Còn viên thuốc có màu gì? Cho dù có ánh trăng chiếu vào, Lăng Vu Đề cũng nhìn không rõ lắm.

Túc Diệp mở nút bình lưu li ra, sau đó lấy ra một viên thuốc đưa cho Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề nhận viên thuốc, nhìn kỹ, lúc này mới thấy rõ ràng, đây là một viên thuốc màu đỏ: "Cái này chính là giải dược?"

Thấy Túc Diệp gật đầu, Lăng Vu Đề cảm thấy Túc Diệp cũng không cần phải lừa mình, cho nên vui mừng ăn giải dược.

Nuốt giải dược xong thì Lăng Vu Đề bất mãn mà mếu máo: "Tại sao giải dược cũng đắng như vậy nha ~"

"Xác thật không có ngọt. À, khoảng cách lần sau dùng giải dược, còn có mười hai canh giờ. Nhớ rõ ngày mai vào lúc này, đến chỗ ta ở tìm ta. Nếu không có biện pháp tới, đến lúc đó độc phát rồi, không trách được ta."

Túc Diệp cười tủm tỉm vẻ mặt hiền lành, kỳ thật ý xấu nói xong, rồi chờ xem biểu tình phong phú trên gương mặt Lăng Vu Đề.

Quả nhiên, Túc Diệp vừa nói xong, Lăng Vu Đề liền kinh ngạc trừng mắt.

Cô đột nhiên nhớ tới, quả thực Túc Diệp có nói qua, yêu cầu phải dùng giải dược liên tục nửa tháng mới có thể giải độc.

Nếu có một lần không có ăn giải dược nói, độc sẽ phát tác trước!

Đậu má nó ~ sao cô liền quên mất! Còn vui vẻ nuốt xuống cái thuốc giải còn hơn cả thuốc độc này như vậy!

Anh anh anh ~ nếu ngày mai vào lúc này mà cô không có đi đến chỗ ở Túc Diệp thì làm sao nha?

Túc Diệp ở ngoại viện, đây là nơi mà một tam đẳng nha hoàn như cô muốn đi là có thể đi? Cô muốn lấy cớ gì đi ngoại viện đây?

Hơn nữa, giờ này ngày mai, chính là giờ Tuất nha! Đa số buổi tối hạ nhân nha hoàn không làm việc đều nên đi ngủ.

Nếu cô bị phát hiện muộn như vậy mà đi tìm Túc Diệp, còn không phải thật sự chứng thực cô muốn câu dẫn nam nhân hay sao?!

Đây không thể được!

"Hắc hắc hắc ~ à ừm ~ Diệp tiên sinh thân ái ~ hắc hắc ~ nếu không, ngài đưa nửa tháng giải dược dùng một lần cho ta đi. Ta xem cái chai giải dược kia của ngài chắc chắn là đủ rồi! Ngài thấy sao?"

Lăng Vu Đề cười rất là lấy lòng, như vậy, nhìn thật vui mắt.

"À, cái chai giải dược không chỉ có đủ, còn có rất nhiều đấy." Túc Diệp nhìn bình lưu li trong tay, cười nói.

"Đúng nha ~ cho nên ngài lại cho ta mười bốn viên đi?" Lăng Vu Đề xoè đôi tay ra, vươn về phía Túc Diệp.

"Nhưng mà, ta không muốn cho ngươi trong một lần đâu ~"

Aya: Cuối cùng cũng xong!!!

5501 à, mấy chương này trợn mắt hơi bị nhiều nhá:))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.