Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 9: Ngồi ngắm mây, chơi thuyền




Đồng tử này có một đôi mắt cực kỳ thông minh, mọng nước, trong sáng như nước. Hiện tại đôi mắt này cũng đang nhìn hắn không hề chớp động, giống như đang cười --

Cả người Quý Vân Hạo bất chợt cứng đờ!

Đôi mắt này, thật sự rất giống với đôi mắt nữ hài kia ở trong ấn tượng của hắn!

Chẳng lẽ đồng tử này thật sự là Ninh Tuyết Mạch giả trang?!

Nhưng chẳng phải nàng đã chết rồi sao?!

Không có khả năng sẽ xuất hiện ở đây!

Đôi mắt của đồng tử giao nhau với đôi mắt của hắn, nhìn thẳng vào nhau một lát.

Đồng tử kia hơi nheo mắt lại, khiến chúng cong cong như hình lưỡi liềm, giống như được vẽ bằng bóng đêm.

Đôi mắt Quý Vân Hạo bất chợt trợn to!

Ánh mắt này ----

Hắn từng nhìn thấy khi ở trà lâu! Lúc trước hắn quất Ninh Tuyết Mạch mấy cái, Ninh Tuyết Mạch được Thái tử Quý Vân Hoàng cứu đi, nàng đã có biểu tình thế này! Ánh mắt này!

Đồng tử này chính là Ninh Tuyết Mạch!

Hắn muốn hét lên, nhưng cái bịt miệng lúc này đã ngăn chặn miệng hắn lại, không phát ra được âm thanh nào.

Đồng tử kia nghiêng đầu nhìn sắc mặt hắn, một đôi mắt càng thêm vui vẻ, hài lòng.

Ác ma! Nàng quả thực chính là một tiểu ác ma!

Thù hận giữa hắn và nàng đã được thiết lập!

Quý Vân Hạo hận đến nỗi ngứa răng, nhưng hắn lại không thể bóc trần thân phận nàng......

Ninh Tuyết Mạch rất vui vẻ nhìn hắn, hỗn đản này lúc trước quất nàng ba roi, khiến nàng đau đớn đến nỗi sống không bằng chết. Hắn còn vu oan cho nàng, suýt nữa đã khiến nàng mất cái mạng nhỏ. Thù này không báo, nàng làm thế nào đối mặt với bản thân mình?!

Vừa rồi khi nàng kiểm tra hình côn, nàng đã nhân cơ hội bôi ở phía trên một chút vật liệu. Trên một thân cây táo, nàng đã bắt được một số sâu nhỏ, trên người loại sâu này có một loại độc tố. Nếu bị nó dính lên người, sẽ không khiến người mất mạng, nhưng sẽ khiến người đau đớn cực cùng, khiến người hận không thể chết đi.

Nàng cảm thấy loại đau đớn này có thể so sánh với công hiệu khi bị Hồn tiên đánh, hoàn hảo cho nàng báo thù --

Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quý Vân Hạo trắng bệch vì đau đớn, trong lòng vô cùng vui sướng.

Nàng không phải là hạng người lương thiện, không hiểu lấy ơn báo oán là gì. Nàng chỉ biết ân thù tất báo. Ngươi kính ta một thước, ta trả lại cho ngươi một trượng. Ngươi khinh ta một thước, ta khinh ngươi mười trượng!

Chỉ cần khi dễ nàng, nàng sẽ suy nghĩ mọi khiến đối phương phải hoàn lại gấp mười lần gấp trăm lần!

Tám mươi côn, một côn không thiếu!

Quý Vân Hạo ngất lên ngất xuống ở trên băng ghế. Sau khi hắn được đỡ xuống khỏi băng ghế, đã là huyết nhục mơ hồ, sau lưng không có một khối thịt nào lành lặn, ngay cả đứng cũng đứng không được......

Người hầu gỡ miếng bịt miệng trên miệng hắn xuống, hắn ngay lập tức kêu lên: "Nàng là Ninh Tuyết Mạch! Phụ hoàng, nàng là Ninh Tuyết Mạch!" Hắn liều mạng nâng lên một bàn tay máu chảy đầm đìa, chỉ về phía đồng tử kia.

Những lời hắn nói giống như một hòn đá được ném xuống hồ nước tĩnh lặng!

Ở đây ngoại trừ Quý Vân Hoàng, tất cả đều lần lượt nhìn về phía đồng tử kia.

Nhạc Hiên Đế cũng hơi nheo mắt lại, nhìn đồng tử kia, sau đó lại nhìn nhìn Quý Vân Hạo: "Ngươi nói bậy gì đó? Ninh Tuyết Mạch không phải đã chết rồi sao?"

"Là nàng! Phụ hoàng! Chính là nàng! Nhi thần nhận ra được đôi mắt của nàng!" Quý Vân Hạo nói giọng kích động, khẳng định lại.

Nhạc Hiên Đế không nhịn được nhìn về phía Quý Vân Hoàng: "Hoàng nhi, vị tiên đồng này không phải theo lệnh Đế Tôn hay sao?"

Quý Vân Hoàng còn chưa kịp nói gì, đồng tử kia đã giơ tay tháo mặt nạ trên mặt xuống, mỉm cười và hành lễ với Nhạc Hiên Đế: "Tuyết Mạch đa tạ bệ hạ đã giúp Tuyết Mạch tẩy rửa oan khuất, trả lại công bằng cho Tuyết Mạch."

Nhạc Hiên Đế: "......"

Quý Vân Hoàng cũng nhân cơ hội thỉnh tội: "Xin phụ hoàng thứ tội, nhi thần chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Tuyết Mạch khăng khăng muốn tự mình chứng minh sự trong sạch của mình, vì vậy nhi thần mới đưa nàng dịch dung tiến cung......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.