Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 8: Liễu Chương Đài*, Tiêu Tương**




Về đến nhà, ăn xong cơm chiều, Tiểu đaqò đi tới phòng của Anh Tử nhẹ nhàng hỏi: " hôm nay, Cố Thừa Na, nói với muội cái gì vậy?"

Bởi vì Anh Tử không quenn thuộc giá bán trong cửa hàng, liền ở lầu một ở cùng đại tỷ, gặp phải cái gì không biết liền hỏi.

Sau khi Cố Thừa Nam cùng Cố Hiểu Tình đến hỗ trợ, vốn dĩ là Anh Tử muốn Hiểu Tình ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng cố tình Cố Thừa Nam lại đẩy cháu gái lên trên lầu, hắn lại ở dưới hỗ trợ.

Vừa mới bắt đầu, Anh Tử đơn thuần cảm thấy là do Cố Thừa Nam thân quen với nhà đại tỷ, không thân với nhà nhị tỷ, mới lựa chọn ở dưới lầu một. chính là, sau khi Cố Thừa Nam vẫn đi theo nàng, lúc không bận rộn lại dán tới hỏi nàng: " muội bao giờ thì đi tới thư viện đọc sách cùng với Hiểu Tình? Tính cả đời ở cửa hàng sao?"

Anh Tử tới Hàm Đan liền trở thành bạn tốt của Cố Hiểu TÌnh, đặc biệt hâm mộ những người học sâu hiểu rộng, cầm kì thư họa cái gì cũng biết. nàng cũng muốn học, chính là đại tỷ lại gọi nàng tới hỗ trợ nàng trông mấy đứa nhỏ, đối với công việc này, nàng cũng không cảm thấy buồn, bởi vì từ nhỏ nàng chính là được đại tỷ chăm sóc lớn lên. Hơn nữa, ở nhà được ăn ngon, nàng cảm thấy rõ rang bản thân đã lớn hơn không ít.

Nhưng nàng không thể đi đến thư viện học được, nếu đi, vậy a Huyên liền không có ai trông. Nàng không chỉ nghĩ cho bản thân, các tyhr tỷ đối xử với nàng rất tốt phải suy nghĩ cho các tỷ.

Tiểu Đào thấy Anh Tử không nói lời nào mặt hồng hồng, nói thẳng: " ta nghe được hắn nói đến chuyện đi học, có phải khuyên muội tới thư viện phải không?"

Anh Tử lúc này mới gật đầu: " vâng, hỏi muội vì sao lại không đi đọc sách cùng Hiểu Tình."

" vậy muội nói thế nào?" Tiểu Đào lại hỏi.

" muội nói muội chưa muốn đi." Anh Tử ngập ngừng nói,.

Tiểu Đào nghiêng đầu nghiêm túc nhìn sắc mặt của muội muội: "Anh Tử, ta muốn muội đi học."

Anh Tử đột nhiên ngẩng đầu lên: " vì sao?"

" trước kia nhà chúng ta nghèo, xung quanh lại không có thư viện, cho nên, ta và nhị tỷ muội muốn đi học cũng không được. nhưng bây giờ muội không giống, ở ytrong vương phủ có điều kiện có thể đi đoc sách, có thể học nhiều thứ tốt hơn. Muội nhìn Hiểu Tình xem, cầm kì thi họa mọi thứ đều tốt, đứng im một chỗ liền cũng không giống với những cô nương trong thôn chúng ta, muội không thích có cảm giác như vậy sao?" Tiểu Đào hỏi.

Anh Tử yên lặng thở dài: " thích, nhưng đó là nhà người ta có điều kiện, cũng không phải là chúng ta, muội đi đọc sách ai trông a Huyên? Muội và tỷ cùng nhau học của nhị tỷ phu mấy chữ là được rồi."

Tiểu Đào rốt cuộc hiểu được tâm tư của muội muội, ôn nhu cười: " thì ra muội lo lắng cho a Huyên sao, Anh Tử, mấy ngày trước vội, ta cũng không có nói rõ với muội, thật ra ta để muội tới đây không hẳn là để trông a Huyên, mà muốn cho muội có thể tới đây trai nghiệm cuộc sống, học hỏi thêm nhiều điều. ta đã hỏi thăm qua, các cô nương tới thư viện chỉ học hai khóa học vào buổi sáng mà thôi, buổi chiều muội vẫn có thể xem a Huyên, buổi sáng ta trông a Huyên."

" nhưng, tỷ bụng tỷ ngày càng lớn rồi...." Anh Tử còn chưa dứt lời, liền vang lên âm thanh của Tưởng thị ngoài sân: " Tiểu Đào có nhà không?"

Tiểu Đào vội vàng đi ra ngoài đón: " tam tẩu, ta ở đây."

Tưởng thị rũ mắt nhìn vòng bụng đã hơi nhô lên của Tiểu Đào, lại nhìn thật sâu người đi phía sau Tiểu Đào là Anh Tử, cười nói: " ta nghe thừa nam cùng Tiểu Tình nói, cửa hàng của mấy người buôn bán rất tốt. tiểu thúc nhà ta có ý này, muội không phải không muốn có nha hoàn sao, vốn dĩ là muốn phân cho nhà muội hai nha hoàn, hắn nói đổi thành bà tử chân tay sạch sẽ nhanh nhẹn, giúp đỡ trông mấy đứa nhỏ lại nấu cơm, rồi một đứa nha hoàn biết ăn nói, đi theo muội tới cửa hàng hỗ trợ. Như vậy, muội cũng không bị mệt mỏi, cũng có thể để cho Anh Tử đi cùng Tiểu Tình đi thư viện. một cô nương thông minh như vậy, không được học được đọc sách thật đáng tiếc."

Không nghĩ tới chủ ý này lại là Cố Thừa Nam nghĩ ra, Tiểu Đào trong đầu khẽ nhúc nhích, lại ngại mặt mũi nên cũng không nói thẳng, rốt cuộc là suy nghĩ này của người ta vẫn là không trong sáng. Liền nói với Tưởng thị: " bà tử tới cũng có thể, mấy tháng này bụng càng lúc càng lớn, về sau cũng cần có người chăm sóc lúc ở cữ. nhưng nha hoàn của Vương phủ tới cửa hàng hỗ trợ, thích hợp sao?"

Tưởng thị gật đầu: " thích hợp, cái này có gì mà không thích hợp? Vương gia vọng lâu bên phía tây còn cho muội dùng, đừng nói là một nha hoàn. Mỗi môn khách tới phủ đều có hai nha hoàn, để cho bọn họ làm gì tùy ý muội.muội thích mang họ ra cửa hàng là họ tốt số,còn có thể học buôn bán đấy, có cái gì mà không tốt?"

Tiểu Đào nghiêm túc suy nghĩ, ôn nhu cười: " trước mắt cửa hàng thực sự thiếu người, mọi người cũng không nghĩ tới sẽ bán tốt như vậy, đồ bán trong cửa hàng đều là đồ làm từ mấy tháng trước. nhưng là bán được nhiều như vậy, về sau muốn bán thêm thì phải làm thêm đồ, còn phải nghĩ ra đồ mới, thật sự là cần thêm người. nhưng muốn tìm được người làm cũng không phải dễ, hiện tại phải mượn trước của Vương phủ."

" được, vậy đã định rồi, sáng mai muội tới chỗ ta nhận người, thuận tiện đưa Anh Tử tới để Anh Tử đi tới thư viện đọc sách cùng với Tiểu Tình."

Tưởng thị rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước chân nhẹ nhàng mà đi về nhà, nhìn trong viện Cố Thừa Nam đang đứng, mím môi cười: " xong rồi, đệ yên tâm đi. Thừa nam, đệ thật sự là coi trọng cô nương nhà người ta, chúng ta liền dùng kiệu tám người đón về, nhưng không thật tâm, cũng đừng quan tâm cô nương nhà người ta nữa, làm mấy chuyện như vậy không sợ làm người ta hiểu lầm sao"

" sợ, cho nên mới nhờ tẩu đi một chuyến, được rồi tam tẩu, đệ đi đây, đa tạ tẩu." Cố Thừa Nam nhanh như chớp chạy mất ảnh, để lại Tưởng thị bất đắc dĩ lắc đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Đào mang theo Anh Tử cùng a Huyên tới nhà Cố trường sử, Tưởng thị đã chọn tốt mấy người tới đây: " đây là Phúc ma ma, lúc còn trẻ đã từng làm bà vú, trông hài tử, Tiểu Quýt, là một nha đầu thành thật an phận, cũng nhận được mấy mặt chữ cũng có thể tính toán, muội nhìn xem có vừa mắt không, nếu không thích, chúng ta lại đổi."

Tiểu Đào nhìn về phía hai người xa lạ kia, bộ dáng của Phúc ma ma tầm hơn 40 tuổi, mặt hơi đen, dáng người có chút béo, cười lên trông rất từ ái. Tiểu quýt lớn lên nhìn trắng nõn sạch sẽ, vóc dáng không quá cao, mặt hơi tròn, không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng cũng không xấu. hình như có chút khẩn trương, đôi tay xoắn lấy góc áo.

Tiểu Đào rất vừa lòng với hai người này, từ đáy lòng nàng cảm thấy Cố tam tẩu sẽ không tìm sai người, liền cười nói: " ngươi gọi là Tiểu quýt sao, thật trùng hợp nha, ta là Tiểu Đào, muội muội ta là Tiểu Liễu, Anh Tử, chúng ta hay lấy tên của mấy cây nhỏ trong thôn làm tên. Phúc ma ma cũng rất tốt, cảm ơn tam tẩu."

Tưởng thị cười: " muội thích là tốt rồi, trước mang mấy người này về nhìn thử xem, nếu không thích hợp, chúng ta lại đổi người."

Anh Tử hôm nay mặc một thân y phục vải rất tốt, màu hồng phấn lụa mỏng tầng tầng lớp lớp, bước đi làn váy khẽ lay, giống như những cánh hoa anh đào đang khẽ rơi xuống, uyển chuyển nhẹ nhàng. Ngày thường chỉ buộc một sợi dây bình thường trên tóc, hôm nay lại dùng dây hoa mới tinh buộc lại, làm cho khuôn mặt của tiểu cô nương trở nên xinh đẹp rạng rỡ.

Cố Hiểu Tình mang theo nha hoàn đi ra, vừa thấy Anh Tử đứng đó liền cười: " Anh Tử hôm nay thật xinh đẹp, phỏng chừng thư sinh trong thư viện hôm nay không có tâm tư đi đọc sách đâu, trốn ra ngoài ngắm tiểu mĩ nhân a."

Anh Tử bị trêu chọc, trên mặt đỏ bừng, càng làm cho khuôn mặt nhỏ bé thêm sinh động kiều diễm. Tưởng thị ở bên cạnh cười nhìn, lại nhơ tới tiểu thúc nhà mình, xem ra cô nương này sớm muộn gì cũng là người của Cố gia nhà mình, nên quan tâm chăm sóc nhiều hơn. Lập tức, liền dặn dò nữ nhi vài câu, để nàng quan tâm tới Anh Tử trên thư viện nhiều hơn.

Tiểu Đào mang theo phúc ma ma cùng tiểu quýt tới cửa hàng, nói cho họ phải làm cái gì. Hơn nữa đã cùng Tiểu Liễu nói nếu là nha hoàn làm trong Vương phủ thì tiền công nàng sẽ không cần quản, nhưng nếu ở đây làm việc,bán hàng là bán hàng sẽ đưa cho thêm tiền. Cái này làm cho Tiểu quýt cao hứng muốn hỏng rồi, thực sự trong lòng vừa nãy còn thấy thấp thỏm, bởi vì lần trước chính mắt nàng nhìn thấy Hoắc Trầm cầm gậy to đánh ngất Tiểu Hương. Tuy rằng nàng không có cái tâm tư bò lên giường chủ, nhưng vạn nhất bị chủ nhân hiểu nhầm thì sao?

Cứ như vậy, chuyện trong nhà đã dàn xếp xong xuôi,,nhà Tiểu Liễu dứt khoát dọn tới tiểu viện nhỏ phía sau vọng lâu ở, phúc ma ma cùng Tiểu quýt ban ngày tới Hoắc gia làm việc tối đến lại tới khu của hạ nhân trong phủ ngủ.

Ban đầu, Tiểu Đào có chút lo lắng cho Anh Tử, dù sao người ở thư viện cũng đã học rất nhiều năm, nàng lại mới chỉ có 13 tuổi mới bắt đầu học viết chữ, có thể bị người khác cười hay không? Chính là âm thầm quan sát mấy ngày hôm nay, phát hiện ra trên mặt muội muội cũng không có biểu tình rắm rối đau khổ, lúc này mới yên tâm, cùng Tiểu Liễu chuyên tâm vào cửa hàng, lại tuyển thêm hai cô nương nhanh nhẹn được việc.

Sau trận tuyết đầu mùa của tháng 11, Tiểu Đào sinh hạ một tiểu tử béo, đặt tên là Hoắc Bàn. Tiểu Liễu cố ý đem tin tức này thả ra ngoài, làm cho mọi người biết được chủ nhân của "Mật Đào Quán" là người có phúc khí, chuyện buôn bán lại càng tốt hơn trước.

Vì để Tiểu Đào ở cữ thoải mái hơn, trước khi Tiểu Đào sinh một tháng Trần Mẫn Đạt cùng Tiểu Liễu đã về quê một chuyến, đưa Diệp thị tới đây. Tuy nói phúc ma ma không tồi nhưng chung quy mẹ ruột vẫn hơn.

Tiểu Đào cũng muốn đưa đệ đệ tới đây đọc sách nhưng hiện tại thế cục không ổn định, nàng không muốn để cho người trong nhà mạo hiểm như vậy.

Đầu xuân, Hoắc Trầm được thăng chức thành quan bát phẩm, thợ rèn dưới tay có hơn trăm người. Hắn cũng không cảm thấy cao hứng, tối đến đêm yên tĩnh cùng nói với Tiểu Đào: " có khả năng sẽ có chiến loạn, để Mẫn Đạt đóng xe mang các nàng trở về, ta hiện tại không đi được, nàng đi rồi, trong lòng ta cũng yên tâm hơn."

Tiểu Đào sợ hãi ôm lấy tay hắn: " thật sự? Vậy chúng ta cùng nhau đi thôi, chàng nếu không đi được, vậy ta cũng không đi. Để chàng ở nơi này, ta cũng không yên tâm được."

Hoắc Trầm nhìn con trai con gái đang ngủ say, lại nhìn nương tử, im lặng thật lâu, cuối cùng nghiêm túc gật đầu: " được, vậy chúng ta cùng ở lại, là phúc không phải họa, là họa tránh không được. nơi là Vương phủ chắc hẳn là so với chỗ khác an toàn hơn. Nếu thật sự có chiến tranh, trấn của chúng ta chưa chắc đã an toàn. Một nhà của chúng ta ở bên cạnh nhau, bất luận sinh tử, đều ở bên nhau."

Mấy hôm nay bận ghiê, ra hơi muộn một chút T.T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.