Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 58




Miêu: beta-ed

Quốc gia mà hiện tại Quý Hòa đang ở gọi là Mộ Quốc, trâu và ngựa không thể tùy ý giết, mỗi con trâu con ngựa đều phải đăng ký với quan phủ, chết thì phải thông báo cho quan phủ, nếu có người giết trâu ngựa sẽ là phạm pháp, phạt mười lượng bạc, còn phải đi khổ dịch ba tháng, hoặc là bị bắt mang gông thị chúng ba tháng. Không phải cố ý giết chết cũng không được miễn trừ trách phạt, chẳng qua là giảm phân nửa.

Trừng phạt này không thể nói là không nặng, bởi vậy có rất ít người biết rõ còn cố phạm, đối đãi với trâu ngựa càng cẩn thận, đương nhiên, những hộ nhà giàu chẳng sợ gì mấy, chỉ có hộ dân bình thường là phải lo.

Ngựa với trâu vốn đã quý, lại vì pháp lệnh này nên hộ thường dân mua về nuôi rất ít, mà đã nuôi là rất cẩn thận.

Hiện tại con trâu nhà Giang đại địa chủ đã chết, nếu Giang địa chủ rộng lượng thì sẽ không báo quan, nhưng lần này lại liên quan tới con trai ông, Giang địa chủ sẽ không trực tiếp trừng phạt người Trương gia mà để cho quan phủ tới thu thập bọn họ. Vừa không ảnh hưởng tới thanh danh của ông, lại có khả năng xả giận. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Người đứng đầu Trương gia là Trương Đại Ngưu, hai quan sai tự nhiên là bắt lão, không quan tâm người Trương gia khóc lóc vật vã, xích người lại giải đi.

Thôn Thanh Sơn không ít người đều thấy cảnh này, biết Trương gia lần này thật sự chọc giận Giang lão gia, nếu không Giang lão gia thường ngày vẫn được coi là thiện nhân, đối đãi với mọi người cũng ôn hoà, tuyệt sẽ không vì một con trâu mà nặng tay như vậy. Dân làng lập tức cách xa Trương gia chút, sợ Giang lão gia biết bọn họ có qua lại với Trương gia thì rước họa vào thân, cái khác không nói, thu hồi ruộng thì bọn họ chịu không nổi.

Người một nhà Lưu Vượng vừa sợ vừa thấy may, nghĩ Giang địa chủ đây là buông tha nhà bọn họ rồi, nếu không sao lại không cho người tới bắt? Nghĩ đến vừa rồi người Trương gia đối xử với mình như vậy, họ còn chưa hết sợ, cảm giác hả giận liền tràn ngập trong lòng.

Trương gia loạn lên, vội vàng nghĩ cách cứu Trương Đại Ngưu. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa cũng mặc kệ chuyện Trương gia, hắn nghĩ đã đến lúc lấy ra viên thuốc của “thầy thuốc giang hồ”.

Quý Hòa vẫn luôn muốn chữa khỏi bệnh cho Quý Thanh, nhưng hắn rất cẩn thận, không dám lập tức chữa khỏi ngay, sợ người khác hoài nghi, cho nên chỉ có thể thường thường lặng lẽ cho Quý Thanh uống một ít linh tuyền để Quý Thanh bớt khổ. Kỳ thật hắn cũng muốn chậm rãi cho Quý Thanh uống linh tuyền, để anh tốt lên từ từ, người khác nhìn vào sẽ cho rằng tự anh khỏi bệnh, nhưng cuối cùng hắn vẫn nghĩ Quý Thanh bị bệnh nhiều năm như vậy, tự khoẻ lên cũng khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Cho nên cuối cùng hắn nghĩ tốt nhất vẫn là làm chuyện tốt để cho người ta biết vậy, mình đưa thuốc cho anh ấy uống

Thuốc dễ làm thôi, mình tự làm, rồi đến lúc đó cứ nói là mua được từ trong tay thầy thuốc giang hồ, còn có thể nói mình khoẻ bệnh là nhờ uống thuốc của người này, vừa lúc giải thích tại sao thân thể mình đột nhiên khoẻ lên, lại còn biết ít võ vẽ, cứ đổ lên đầu ông thầy thuốc giang hồ này là được.

Tính toán như vậy, Quý Hòa bắt đầu hành động, đương nhiên là giấu diếm Trương Tiểu Dư, một mình hắn đi trấn trên tiện đường mua một ít dược liệu, tìm chỗ hẻo lánh làm thuốc viên, loại thuốc viên này vẫn là đời trước hắn học người ta làm thuốc bổ, tác dụng khỏi ho nhuận cổ họng, người không có bệnh ăn vào cũng không có việc gì. Dược liệu hắn đều dùng linh tuyền ngâm qua, tất cả đều hấp thu linh tuyền, sau đó lại dùng linh tuyền trộn hỗn hợp thuốc viên lại, tận hết khả năng trộn linh tuyền vào viên thuốc.

Quý Hòa còn làm thí nghiệm, thuốc này không có hiệu quả tốt bằng linh tuyền thuần tuý, nhưng số lượng bù lại chất lượng, ăn nhiều thuốc lên là được, điều này cũng đúng như những gì Quý Hòa hy vọng, hắn cũng không quá hy vọng thuốc này ăn xong một viên liền khỏi bệnh, thành linh đan diệu dược thế thì ly kỳ quá.

Quý Hòa mua ba bình sứ nhỏ giống nhau như đúc, chỗ bụng phình ra, mỗi bình đều để mười viên thuốc bên trong, sau đó cầm thuốc đi về thôn.

Quý Hòa tới nhà Quý Đại Phát, làm ra vẻ kích động.

Trương thị cười nói: “Hòa Tử, sao lại vui thế? Gặp được chuyện tốt gì sao?”

Quý Hòa nhỏ giọng nói: “Đúng là gặp được chuyện tốt Bác gái, chúng ta mau vào nhà nói chuyện”

Trương thị thấy Quý Hòa còn hạ giọng nói nhỏ, nghĩ thầm rằng đứa nhỏ này sẽ không phải thật sự gặp được chuyện tốt gì chứ? Chẳng lẽ là nhặt được vàng? Nếu không thì sao lại sợ người ta nghe được? Tưởng tượng như vậy bà liền bảo Quý Hòa vào nhà, mình thì đi đóng cửa lại.

Quý Đại Phát cũng ở trong nhà, đang ở trong sân đan giỏ, nhìn bộ dáng này của Quý Hòa cũng thấy kỳ quái, bị Quý Hòa kêu vào nhà, mới vừa vào nhà ông liền nói với Quý Hòa: “Đây là làm sao? Không phải nhặt được gì tốt đấy chứ? Nếu thật là thứ đáng giá thì trả lại cho người mất đi, mình không thể tham mấy thứ đấy được đâu cháu ạ.”

Vào cửa Trương thị cũng nói như vậy.

Quý Hòa nói: “Không phải nhặt được đồ, hai bác cứ yên tâm đi Thứ này là cháu mua được. Là thuốc cháu mua cho anh Thanh, thuốc này nói không chừng có thể trị khỏi bệnh cho anh ấy”

“Cháu nói gì?” Trương thị vừa nghe sắc mặt liền thay đổi, giọng cao vút, hô xong bà liền che miệng lại, nhìn thoáng qua phòng Quý Thanh ở, bà cũng không dám làm cho con trai hy vọng, bà rất rõ ràng loại tâm tình từ hy vọng đến thất vọng này.

Quý Đại Phát cũng giật mình, hỏi Quý Hòa là xảy ra chuyện gì.

Quý Hòa liền kể ra câu chuyện mình đã bịa sẵn, nói mình thì ra là gặp được một thầy thuốc giang hồ, người này dạy cho hắn mấy chiêu võ, còn cho hắn thuốc uống, sau đó liền đi mất. Uống vào thì thân thể hắn quả nhiên tốt hơn hẳn, không tái phát bệnh cũ nữa, hơn nữa học mấy chiêu võ kia thân thể cũng ngày càng khoẻ mạnh. Hôm nay hắn lên trấn trên, nửa đường lại gặp được người thầy thuốc giang hồ này, liền hỏi mua thuốc cho Quý Thanh ăn.

“Bác cả, bác gái, thuốc của thầy thuốc kia khẳng định dùng được, hai bác xem cháu hiện tại không phải là rất tốt sao? Cháu cũng đi tìm thầy thuốc trấn trên xem qua rồi, đúng là tốt lắm. Hai người cũng cho anh Thanh ăn đi, ăn xong bệnh anh ấy sẽ đỡ hơn”

Quý Hòa lấy ra một cái bình sứ đưa cho Quý Đại Phát.

Quý Đại Phát nhìn bình sứ nhỏ trong tay, loại bình sứ thật bình thường, ông mở nút ra, còn chưa nhìn thấy thuốc bên trong đã ngửi được một mùi thơm ngát, khiến ông cảm thấy vui vẻ thoải mái, giống như toàn thân đều nhẹ nhõm hơn vài phần. Quý Đại Phát vốn có chút hoài nghi lập tức liền vội vã thêm vài phần, đối với công hiệu của nó cũng tin tưởng hơn. Ông đổ trong chai ra một viên thuốc, chỉ thấy viên thuốc kia tròn vo, viên thuốc hết sức bình thường.

Trương thị cũng ngửi được mùi kia, trong lòng lại hoài nghi thuốc này có thật sự công hiệu vậy không, lại bức thiết hy vọng thật sự đúng như lời Quý Hòa đã nói. Bà rất hy vọng con trai của mình có thể khoẻ lại, cái loại thuống khổ tuỳ thời người đầu bạc tiễn người đầu xanh này sắp đè bà suy sụp, cho dù gần đây Quý Thanh có khoẻ lên đôi chút, bà vẫn cảm thấy càng sợ hãi, sợ đây là phản ứng trước lúc bệnh đổ nặng. Bà rất muốn Quý Thanh có thể hoàn toàn khang phục.

“A Hòa, thuốc này, thật sự tốt như vậy sao?”

Trương thị nhìn chằm chằm viên thuốc, miệng hỏi Quý Hòa.

Quý Đại Phát nhìn về phía Quý Hòa, ông không phải không tin Quý Hòa, chỉ sợ Quý Hòa bị lừa.

Quý Hòa sớm biết bọn họ sẽ hoài nghi, nói: “Bác cả, bác gái, cháu nói là mua, kỳ thật cũng chỉ trả ông ấy một chai một văn tiền. Lúc trước ông ấy cho cháu thuốc cũng chỉ lấy một văn tiền. Người này tính tình cổ quái, ông ấy nói là thuốc tốt như vậy không thể cho không được, nhưng nhìn cháu thuận mắt cho nên mới lấy một văn tiền, người khác cho ông ấy một vạn lượng cũng không bán đâu Hai người nghĩ đi, ông ấy chữa khỏi bệnh cho cháu nghĩa là không phải lừa đảo, cho dù là lừa đảo, không có khả năng hai lần đều chỉ lấy một văn tiền chứ? Thế thì lỗ quá. Cháu cảm thấy thuốc này là thuốc tốt, nếu bác không tin, cháu ăn một viên.”

“Không cần”

Quý Đại Phát sao có thể cho Quý Hòa ăn, Trương thị cũng liên tục xua tay, bà tình nguyện chính mình ăn.

Quý Thanh lúc này đứng ở cửa, tựa khung cửa, vén mành, ánh mắt dừng lại trên viên thuốc trong tay Quý Đại Phát, ánh mắt sáng ngời.

“Cha, đưa thuốc cho con đi.”

“A Thanh” Trương thị nhìn Quý Thanh, bà vẫn có chút lo lắng.

Quý Thanh cười nói: “Cha, mẹ, con tin A Hòa, em nó cũng không phải loại người dễ bị gạt, hơn nữa, vận may của em nó rất tốt. Từ khi em nó đến thăm con thường xuyên, cơ thể con càng ngày càng tốt, hiện tại em nó lại mang thuốc đến, có lẽ bệnh của con có thể khỏi không biết chừng. Con có một loại trực giác, bệnh của mình có thể khỏi hẳn”

Quý Thanh không muốn chết, cha mẹ vất vả mới nuôi anh lớn lên, còn cho anh đọc sách, lại bị anh liên lụy nhiều năm, anh còn chưa báo đáp được bọn họ, kỳ thật anh cũng không muốn liên lụy bọn họ, chỉ là nếu có thể khoẻ bệnh, ai lại muốn chết? Anh càng muốn sống để báo đáp bọn họ, anh còn muốn đọc sách, muốn tham gia khoa cử, muốn làm rạng rỡ tổ tông Hiện tại anh cảm giác thời cơ đã tới, nó chính là bình thuốc nhỏ trong tay cha anh kia

Quý Đại Phát cùng Trương thị nghĩ cũng thấy đúng, hơn nữa Quý Thanh lại kiên trì, bọn họ liền đưa thuốc cho Quý Thanh.

Quý Hòa nghĩ cuối cùng cũng đưa được thuốc cho Quý Thanh, chỉ cần Quý Thanh ăn, chỉ cần anh khoẻ lại, đến lúc đó ai còn dám nói Quý Hòa hắn khắc người thân? Mà Quý Thanh sang năm tham gia khoa cử, chỉ cần anh ấy thi trúng tú tài, mình cũng coi như có thêm được một núi dựa Đến lúc đó phát triển sự nghiệp của mình sẽ có thêm một tầng bảo đảm.

Quý Hòa cũng không tiếp tục lưu lại, về phần Quý Thanh dùng thuốc vào lúc nào, tự anh ấy quyết định vậy, hắn sẽ không ở bên cạnh nhìn, hắn còn muốn về nhà nhìn phu lang nhà hắn cơ.

Trương Tiểu Dư không phải ở nhà một mình, có người ở cùng cậu, là Quý Lam cùng song nhi gọi Mộc Mộc kia, ba người đang ngồi trong sân dưới tàng cây chơi với hai con cún, trong viện phơi một đống cỏ, vừa nhìn đã biết là họ vừa cắt ở ngoài về.

Tôm với Cua nghe được tiếng Quý Hòa liền chạy về phía cổng, giống như hai quả cầu lông đen đang lăn tròn, hai đứa này bị nuôi đến béo tròn, thật quá đáng yêu.

Nhìn thấy Quý Hòa trở về, Quý Lam cùng Mộc Mộc liền cáo từ.

“Đói bụng chưa? Em đi làm cơm đây. Anh rửa cái mặt, nghỉ ngơi một chút đi.” Trương Tiểu Dư đứng lên liền muốn đi nấu cơm, bị Quý Hòa giữ chặt, kéo cậu ngồi lên chân mình, Trương Tiểu Dư tuy rằng đã quen Quý Hòa thân mật như vậy nhưng vẫn cứ đỏ mặt tía tai, vẫn hơi thẹn thùng.

Quý Hòa lấy ra một đôi vòng tay gỗ, mặc dù làm từ gỗ nhưng hoa văn chạm khắc bên trên vô cùng *** xảo, màu cũng là cực kỳ xinh đẹp. Hắn đeo vào tay cho Trương Tiểu Dư, nói: “Đẹp thật, anh liếc mắt một cái liền nhìn trúng, cảm thấy em mà đeo vào nhất định sẽ rất đẹp, người khác đeo khẳng định không đẹp bằng em.”

Trương Tiểu Dư vuốt vòng tay nói: “Nào được như anh nói chứ.”

“Thích hay không?” Quý Hòa nhìn Trương Tiểu Dư hỏi, hắn chỉ là muốn yêu chiều cậu, muốn cho cậu vui vẻ.”Thích liền hôn anh một cái.”

Đương nhiên, cũng thích trêu chọc cậu.

“Thích.” Trương Tiểu Dư hôn mặt Quý Hòa một cái, sau đó nhảy khỏi người Quý Hòa, “Em đi nấu cơm đây, anh chơi với bọn nó đi”

Quý Hòa nhìn hai con cún dưới chân quấy rầy thời gian ngọt ngào của hắn với phu lang, trong lòng nghĩ không khéo phải kiếm chó lớn về trông chúng nó, nếu không bọn nó cứ quấy rầy mình thế này hoài cũng không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.