Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 17




Mặc Ngưng Sơ ngay lập tức sửng sốt, hai con mắt to không nhúc nhích nhìn hắn.

Nạp Lan Lân nhắm mắt lại, ôm nàng chặt hơn: "Chỉ là nàng quên, nhưng ta vẫn nhớ."

Mặc Ngưng Sơ há hốc miệng, thật lâu cũng không có khép lại, thật lâu mới nói: "Chàng, chàng gạt người!"

"Ta vì sao phải lừa nàng?" Hắn nhẹ nhàng rũ lông mi chải quét ở cổ của nàng, đưa tới một hồi nhẹ nhàng run rẩy, giọng hắn thật thấp mang theo mệt mỏi, nhẹ giống như là hắn tùy chỗ cũng sẽ ngủ: “Ở Hoa Điền Bắc gặp nàng, nàng vẫn là bộ dáng kia, tóc mái ngay ngắn, mặc y phục màu hồng yêu thích, con mắt to lớn, miệng nho nhỏ, mặc dù cao hơn, mặt lại cơ hồ không có thay đổi, kèm thêm thân hình bằng phẳng của nàng....."

Mặc Ngưng Sơ há mồm liền muốn đi cắn xé hắn ác miệng.

Hắn lui về phía sau một chút, để cho nàng cắn không được.

Mặc Ngưng Sơ ở trên giường lăn lộn: "Vậy chàng nói, đó là thời điểm nào?”

"Quả đào nhỏ, nàng đúng là đã gặp qua sẽ không quên được....." Hắn ngắt mặt của nàng, "Cho nên, tự mình nghĩ."

Mặc Ngưng Sơ thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống đi, hắn một thanh kéo qua hông của nàng, thình lình nàng liều mạng từ bên trong thò ra hai cánh tay, một tay nhéo ở cổ của hắn, "Nói cho ta biết!"

Nạp Lan Lân nâng gáy nàng cười cười, sắc mặt tái nhợt còn giống nhuộm một tầng sa mỏng, lông mi của hắn chậm rãi rũ xuống: "Ta mệt quá, ta muốn ngủ một chút."

Mặc Ngưng Sơ rối rắm: "Không cho ngủ, không cho ngủ, không cho ngủ!"

Ánh mắt của hắn đã nhắm lại, lông mi trên khuôn mặt trắng rơi xuống bóng dáng loang lổ, nhẹ nhàng theo gió đang run.

"Lân Xuyên..... Lân Xuyên, chàng nói cho ta biết, chàng nói cho ta biết trước, rồi ngủ tiếp có được hay không?" Âm thanh nàng mềm mại rơi xuống, như vẽ một chút hoa lên da trên mặt hắn, muốn dùng bạo lực đánh thức hắn, nhưng lại không nỡ, không thể làm gì khác hơn là tiêu điều lạnh lẽo phe phẩy cái đuôi nhỏ, tội nghiệp nhìn hắn.

Nhử! Nàng hận nhất không phải người khác treo ngược khẩu vị của nàng!

Nàng giống như là chuột chũi đất, không truy vấn ngọn nguồn không bỏ qua, nàng chính là đầu óc thẳng tính, lại bị treo lên khẩu vị một chút cũng không có cách nào để xuống, a a a a a a! Nàng thật là nhớ chết a!

Mọi nơi tiếng gió thổi vù vù, hô hấp của hắn đều đều, giống như ngủ thiếp đi, hắn đột nhiên mở môi, thanh âm nhẹ như gió: "Uh..... Ta tên là Lân Xuyên....."

Nàng ngẩn người, nhưng bây giờ hắn thật sự ngủ thiếp đi, tay đặt ở eo nàng cũng hạ xuống, nhẹ nhàng theo chăn bông mỏng manh trợt xuống, rũ ở giường.

Mặc Ngưng Sơ giãy thoát khỏi chăn, không nhúc nhích đứng ở bên cạnh nóng ruột theo dõi hắn, nhưng hắn nhưng không có một chút phản ứng.

"Lân Xuyên, Lân Xuyên."

Nàng ô ô lại chọc chọc hắn.

Ngày thường, bệ hạ đại nhân vô cùng uy mãnh bị nàng nho nhỏ đâm một cái, dĩ nhiên cũng là mềm mại xuống mặt đi.

.....

Mặc Ngưng Sơ lệ rơi đầy mặt giống như quả đào xù lông, rối rắm muốn đi lại gặp trở ngại.

"Ô ô, chàng là người xấu!" Nàng hàm chứa lệ nóng, một mặt nức nở nghẹn ngào, một mặt trong đầu nhanh chóng tìm tòi hình ảnh liên quan.

Một mặt lại lo lắng cởi ra giày vớ trên chân của hắn, nhảy xuống giường dùng bồn bạc tử lấy nước trong thùng tắm nước nóng, dùng khăn mềm lau cho hắn, khơi thông kinh mạch.

Cong môi miệng, thở hổn hển đậy nóng ngón tay của hắn,muốn thăm dò vào trong quần áo xem ngực hắn, lúc cởi đai lưng buộc bên hông, rơi ra một viên đường kính bọc giấy nhỏ, lộc cộc lăn xuống dừng lại ở trên đệm.

Tầm mắt Mặc Ngưng Sơ run lên, dừng lại nửa ngày, đem nó nhặt lên, chậm rãi vạch ra, bên trong là một viên hoa đào mật làm thành kẹo tử.

Loại trái cây này đã khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng, góc phía đông đế đô, có một lão bà bà chuyên môn làm hoa đào mật đường, lúc nhỏ nàng thường dấu tiền,  mang theo Tiểu Mỹ xuyên qua mấy con phố đi mua.

Không chút nào ngọt ngấy, vào miệng tan đi, tựa như hoa đào mềm nhũn, để cho nàng thật thích.

Mà từ Lê Thành trở lại, nàng cũng không kịp đi nhìn một chút liền bị kéo vào  trong cung, nhưng là bây giờ, trên người Lân Xuyên tại sao có thể có?!

Mặc Ngưng Sơ nháy nháy mắt, như là bỗng nhiên bị gió thổi, sợi tóc nhẹ phẩy, lượn lờ lục tìm trong óc.

Một thanh âm nhẹ nhàng nở rộ ở bên tai của nàng, sau đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, mãi đến khi chìm ngập trong lỗ tai của nàng ——

....."Nếu ngươi thua, tiền đánh cuộc chính là hoa đào mật số một đường phố!!"

——— ————— tiểu Hạ giọt tuyến phân cách ——

Lúc  Mặc Ngưng Sơ bảy tuổi, người trong nhà mời tới công tử Tịch làm Lão sư cho nàng.

Chỉ là thời điểm ấy, nàng vẫn còn trẻ con, kiêu căng lại nóng nảy, tuy nhiên người trong nhà đem thực lực che dấu đi, nhưng trước mặt người xa lạ, luôn luôn kiêu ngạo, mạnh mẽ, mặc cho ai đến cũng không sẵn lòng quan tâm.

Lúc trước đã tới vài vị Lão Sư Phụ đức cao vọng trọng, cũng đều bị nàng chọc tức dựng râu trợn mắt, mặt mo phát thanh nguyền rủa thề không hề bước vào Mặc phủ nửa bước.

Mà lúc đó Hậu công tử Tịch cũng không gọi công tử Tịch, nghe nói là trên giang hồ có dòng họ nổi danh công tử, Vụ Tịch cũng chỉ là một cái danh hiệu hắn du lịch giang hồ.

Hắn cùng với mấy vị Mặc ca ca thâm giao rộng, học thức sâu xa, bộ dáng tuấn tú, tuổi hắn cũng không quá lớn, nhiều lắm liền coi là một thiếu niên 16, 17 tuổi, chỉ là ở dân gian danh vọng cực kỳ hiển hách, được khen là  thiên tài, khiến không ít văn nhân mặc khách bội phục không thôi, một khúc U Liên phú càng làm cho hắn đạt tới sôi trào, ngõ phố đều đã rối rít nghị luận.

Mặc phủ mời hắn, chính là bởi vì hắn niên kỷ nhẹ nhàng, tao nhã lịch sự, tính tử so với người thường hơn cố chấp, thỏa mãm Mặc Ngưng Sơ giày vò.

Ban đầu lúc đi học, hắn quả thật hết sức  kiên nhẫn, từ năm âm nhạc đến tám lịch sử, từng điểm từng điểm giới thiệu tường tận, Mặc Ngưng Sơ cũng bởi vì danh hiệu "thiên tài" của hắn nổi lên không ít tò mò, làm thật nghiêm túc mấy ngày, nghĩ thử hắn một lần, từ trong tìm một chút việc vui.

Nhưng Vụ Tịch lại không giống người bình thường, coi nàng như một cô gái nhỏ bảy tuổi bình thường, nội dung giảng giải liên miên bất tận, không có gì ý mới. Coi như nàng cố ý gây khó khăn, hắn cũng dịu dàng chậm rãi cười cười, không rảnh để ý. Mặc Ngưng Sơ mấy ngày trôi qua, bị bố trí bảng chữ mẫu đã cao một xấp, còn có cần đọc thuộc lòng Kinh Thi đã tràn đầy một quyển, mỹ danh viết: dần dần tiến dần, mới có thể đem nàng trị cây lại trị gốc.

Nàng rối rắm đến cực điểm, tại một ngày sáng sớm, phát điên xé rách những thứ đồ vật kia, tràn đầy trên đất, lôi kéo Tiểu Mỹ dọc theo hậu viện vui mừng lẻn trốn.

Chỉ là, thời điểm nàng, tựa hồ một chút cũng không ngờ rằng, đến tột cùng sẽ chọc ra bao nhiêu cái sọt.

Cũng không nghĩ tới, sau lại một khúc quấn quýt si mê, cứng rắn cắt đứt cuộc sống của người khác, đời người thực ác quả mấy chữ, dự đoán cũng liền như vậy viết thành.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.