Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 16




Thanh âm của hắn khàn khàn, trầm thấp làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Mặc Ngưng Sơ nghĩ chống lên xem mặt của hắn, lại bị hắn ôm chặt hơn, nhưng hơi thở lạnh lẽo, hòa lẫn hô hấp lạnh thấu xương phun ở đầu vai của nàng, lạnh lẽo giống như là muốn đem người cắn nuốt.

"Cứ như vậy..... Đừng nhúc nhích....."

Hắn trầm thấp lặp lại một câu.

Ngoài cửa sổ, tiếng gió thật thấp từ lỗ hổng trên cửa sổ xông lên đầu, không xa còn thùng nước tắm đổ đầy nước, hừng hực tỏa ra hơi nóng, tất cả đều rất an tĩnh, đầu hắn gục ở trong cổ của nàng, yên lặng giống như đã chìm vào giấc ngủ.

"Lân Xuyên....."

Nàng nhẹ nhàng gọi, lại cảm thấy ngón tay của hắn nắm chặt, tạo thành một quả đấm, dính vào trên da thịt của nàng, tựa hồ, thống khổ nhưng không thể giải tỏa được, lại vô pháp buông thả, hô hấp cũng dần dần dồn dập cùng rối loạn. Nàng không khỏi thận trọng nói: "Chàng, chẳng lẽ chàng cũng có mỗi tháng một lần?"

"....."

Hắn lập tức có chút dở khóc dở cười. Giống như toàn bộ thế giới đột nhiên tựa như buông lỏng, tựa như điên cuồng kích động muốn tiến lên đem người xé nát cũng không ở trong đầu mạnh mẽ đâm tới, tất cả đều lỏng lẻo, yên lặng, tỉnh táo.

Giống như, nàng luôn có thể nói ra những lời làm cho người ta không ngờ trước được.

"Lân Xuyên, chàng lạnh chăng." Nàng nghĩ đưa tay đi sờ sờ trán của hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng nắm tay, mười ngón tay nắm chặt, thanh âm tựa hồ đã không căng thẳng như trước: "Vậy nàng muốn ta ấm áp....."

Mặc Ngưng Sơ bị đông lạnh sợ run cả người, hắn trở lại, nghĩ buông nàng ra, cũng không ngờ nàng đột nhiên liền nhào tới, vòng chắc cổ của hắn, dùng sức hướng trên lồng ngực của hắn cọ nói: "Chàng dám không để cho ta ấm áp? Chàng hãy thử xem?"

Hắn cuối cùng đơn giản nở nụ cười.

Lòng oán hận được nàng làm cho hóa giải, ngay tiếp theo từ trong đáy lòng dâng lên điểm ấm áp, bóng dáng nho nhỏ của nàng, một chút xíu bốc lên khi hắn trong Tứ Chi Bách Hài, đem máu nóng nảy chậm rãi đè xuống.

Nàng đưa lưng về phía hắn mà ngồi, có thể làm cho hắn từ phía sau ôm lấy nàng. Cũng muốn lại tới.

Sau đó nàng nắm hai cái tay lạnh lẽo của hắn, nắm những ngón tay mảnh khảnh nhợt nhạt, xoa bóp từng chút một, ngoài miệng vẫn không quên bô bô: "Lân Xuyên, chàng là từ trong hầm băng trở lại sao? Chàng nghĩ là làm Hoàng đế đóng băng? Bây giờ là mùa hè nóng bức! Chàng lại có thể lạnh lẽo đến trình độ này....." Dừng một chút, đã bắt đầu đi xoa nắn cánh tay thon dài, xuyên thấu qua tay áo, nàng cũng có thể bị đông lạnh oa oa kêu to, nhưng vẫn là kiên nhẫn mười phần dùng sự ấm áp của mình làm hắn ấm lên, thỉnh thoảng phát hiện tay của mình cũng cứng, nàng liền đưa lêm môi của mình hà hơi, hồng hộc hai cái, lại bắt đầu động tác trong tay.

Cánh tay tinh tế nho nhỏ bình thường xoa bóp, lại giống như lửa, nhẹ nhàng bỏ vào đáy lòng của hắn.

Mặc Ngưng Sơ xoa nhẹ mấy khớp xương cùng học vị trên cánh tay hắn, nghĩ nhảy lên nhào nặn đầu gối của hắn, lại bị hắn thuận tay chặn ngang trở về: "Không cho đi.’’

Mặc Ngưng Sơ cười hắc hắc: "Báo cáo gia, tiểu nhân chỗ nào cũng không đi."

Hắn chậm rãi buông nàng ra.

Nàng giống như một con thỏ bình thường đứng ở bên cạnh mắt cá chân hắn, nhẹ nhàng từ trên bắp chân, chân trái, đến đùi phải, sau đó là đầu gối, bắp đùi, nàng quá chuyên chú, giống như từ đầu đều là như vậy, nàng một khi nghiêm túc, liền không cách nào dừng lại, đắm chìm trong thế giới của mình, nhưng không biết lúc này nàng tản ra lực hút, làm cho không người nào có thể xoay tầm mắt.

Hắn rũ xuống con mắt, một đôi lông mi đen nhẹ nhàng như lông vũ run rẩy.

Đưa tay vuốt ve tóc mai xinh đẹp của nàng.

Mặc Ngưng Sơ đỏ mặt xấu hổ tránh qua bộ vị quan trọng, trán đụng phải một hồi lạnh ngắt, không khỏi nhỏ giọng kêu lên sợ hãi, "Tại sao lại trở nên lạnh như thế....."

Vừa dứt lời. Nàng chống lại tầm mắt mập mờ thâm thúy của hắn, sắc mặt của hắn có không thu thập hết sạch đau buồn, tái nhợt bao phủ, giống như che lên một tầng thật mỏng sương mù, xinh đẹp sáng long lanh, rồi lại cảm thấy, hắn tùy chỗ cũng sẽ hóa thành nước, hóa thành mưa, vì vậy biến mất.

Nàng không khỏi vươn tay, muốn vuốt đi bi thương trên mặt của hắn, so với hắn thường ngày nghe lời gấp trăm lần, cứ ngồi ngoan ngoãn như vậy, bởi vì tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng di động trên mặt của hắn, mà hai tròng mắt đen không nhúc nhích rơi vào trên mặt của nàng, sau đó chậm rãi đem đầu cúi thấp, lại gần nàng.

Môi mỏng cũng đã che xuống.

Cánh môi lạnh lẽo cắn lấy cái miệng nhỏ nhắn nóng hổi của nàng, từng điểm từng điểm liếm láp, tham lam hút vào nhiệt độ của nàng, vừa tựa hồ muốn cho lửa của nàng chia sẻ cho hắn, để cho hắn cũng từ đây bốc cháy lên, xua tan tất cả rét lạnh.

Mặc Ngưng Sơ đang ngoan ngoãn hé miệng, để cho lưỡi hắn có thể dài xua thẳng vào, nhưng ngay sau đó, tất cả bị chặn ngang ôm lấy, lướt qua  bình phong, Tiểu Mỹ trong phòng đã không thấy bóng dáng, dự đoán sớm bị Thường Tự kéo đi, cả căn phòng bị Thu Nguyệt coi chừng, nên ai cũng không vào được.

Nàng cho là hắn muốn rồi, mà số lượng vừa phải "vận động" tựa hồ có thể để cho người ấm áp nhanh hơn, nàng suy nghĩ một chút, ôm lấy hông hẹp dài của hắn, bất chấp gian nguy nhắm mắt lại nói: "Đến đây!"

Lưng của nàng lập tức va chạm vào chăn bông mềm mại, ngay tại lúc nàng đã chủ động đứng lên, chăn đang trên người nàng đánh một chuyển, Nạp Lan Lân làm liền một mạch, đem lấy nàng bọc thành bánh chưng, hắn hài lòng nhìn một chút, mới ở bên cạnh nàng tìm một chỗ nằm xuống, cách chăn bông dầy cộm ôm lấy nàng.

Con ngươi xinh đẹp nhìn nàng một chút, chậm rãi cười: "Quả đào nhỏ, sắc mặt nàng vừa vặn tốt....."

“………”

Mặc Ngưng Sơ rối rắm, suy nghĩ muốn di chuyển cũng đã bị hắn bao trùm cả ở trong chăn, không thể động đậy chút nào.

Giãy dụa hai cái, không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là tội nghiệp quay đầu nhìn hắn: "Gia..... Đây là mùa hè!"

Nạp Lan Lân nhẹ nhàng cười: "Vậy thì như thế nào?"

Thanh âm Mặc Ngưng Sơ mềm nhũn ra, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Nóng quá....."

"Nhưng mà ta rất lạnh."

"Vậy hẳn là chàng đứng lên!" Mặc Ngưng Sơ hung hăng trừng hắn, hi vọng hắn thể buông nàng ra, sau đó nàng liền lấy tất cả chăn cho hắn!

“Ta chỉ là luyện công quá khích, sức mạnh cắn trả, cái loại đó là lạnh trong xương, ta dùng hơi thở từ từ điều trị mới có thể tốt."

Mặc Ngưng Sơ giãy dụa giãy dụa giãy dụa lại giãy dụa, vừa rồi còn để cho nàng phí tâm phí sức xoa bóp lâu như vậy?!

"Ta chỉ muốn ôm nàng, nhưng nàng làm vậy, sẽ đông lạnh nàng." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng: "Nghe lời."

Vì vậy Mặc Ngưng Sơ ngoan ngoãn nghe lời, đắp trong chăn nóng hổi hướng hắn dựa sát vào, như điều hòa khí lạnh

Hắn an tĩnh ôm nàng, chậm rãi nói: "Ta đã từng thấy qua nàng..... lúc ta còn nhỏ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.