Nhật Ký Lấy Chồng

Chương 2: Sống lại ở bãi tha ma




CHAP 157: LÊN GIƯỜNG.

Warning: ~~ xém 18+ nhaaa~~ ~~ khuyến cáo không nên đọc chap này trước mặt gia đình nhaaaa =]]] ~~

– Em…. Em mau đi thay quần áo.

Hắn lùi lùi về sau, nhìn tôi với khuôn mặt đau khổ… ánh mắt như đang kiềm nén cái gì đó thật nóng bỏng. Biểu hiện của hắn khiến một cảm xúc mới lạ dâng trào trong tôi… một cảm xúc từ trước đến giờ tôi chưa hề có.

Hắn vốn định quay lưng bỏ đi, tôi đã nhanh tay nắm lấy tay Ren, hắn vừa quay lại còn chưa kịp định thần lại xem tôi đang làm cái gì đã thấy cả người chao đảo. Hắn nằm yên trên giường, mắt vẫn trợn ngược không biết cái sức mạnh kinh khủng kia từ đâu ra…

Ờ phải rồi, sức mạnh của những kẻ say đấy ông anh à.

Tôi đè lên hắn, quỳ lên giường, để Ren nằm giữa hai chân mình. Hai tay tôi cũng giữ chặt hai tay hắn xuống giường. Giờ thì biết cảm giác khi bị đè chưa hả?

– Này em… – hắn hoảng hốt.

– Hôm nay, em tặng em cho anh. Món quà này, anh nỡ không nhận sao? – tôi nghiêm túc nói.

Lại nữa lại nữa, lại cái khuôn mặt đau khổ đó. Tôi không muốn thấy!

Tôi cúi xuống hôn Ren… hình như là vô thức khi đưa lưỡi vào miệng Ren.

Ren chết đứng, không chút phản ứng, thậm chí một cái đẩy tôi cũng không.

Tôi hôn tới tấp, hắn cũng chẳng có tí biểu cảm gì… ơ hay…

Mãi một lát sau, hắn mới đẩy tôi ra, khuôn mặt một lớp đỏ hồng nổi bật, hắn nhíu mày đầy khó chịu. Hắn gằn giọng:

– Sau này em không được làm việc này nữa.

Nói xong Ren bỏ ra khỏi phòng một mạch, không để tôi kịp nói gì, cũng không để tôi phản ứng lại.

Ơ… cái gì chứ… hắn làm như vậy là thế quái nào!!! Tôi cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng a!!!

Tôi tức đến nỗi cơn say bị đá cho một cái bay thẳng… hậm hực đi thẳng vào nhà vệ sinh mặc quần áo. Mặc xong thì tôi đình công bằng cách ngồi luôn trong đó nhìn mình trong gương, để mặc hắn kêu gọi í ới bên ngoài, nào là sao em ở trong đó lâu vậy, em có sao không, em có bị gì không thế, mau mở cửa cho anh,… thậm chí là đập cửa rầm rầm. Tôi vẫn không có chút phản ứng, chẳng buồn đáp lời, mà cũng không nhúc nhích cử động lấy một cái.

Cho đến khi hắn điên tiết hét lên:

– Em có mở hay không? Muốn anh phá hỏng cánh cửa này hay sao?

Tôi giật mình vội chạy ra mở cửa, nhưng vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.

Nhìn thấy mặt hắn là tim gan phèo phổi của tôi quắn quéo lại với nhau hết!

Thật là tức chết mà!

Lúc đọc xong bức thư của hắn, tôi đã phải chật vật và thu bao nhiêu can đảm để quyết định trao mình cho hắn, rốt cuộc thì sao, hắn lạnh lùng đẩy tôi ra, còn cấm tiệt tôi không được làm vậy. Rốt cuộc hắn muốn cái gì? Chẳng phải mấy ngày trước còn… đó đó.

Tâm tư Ren còn rối hơn cả con gái!

Tôi bước ra ngoài, im lặng đi lướt qua hắn, hướng thẳng đến giường mà tiến, thậm chí còn không thèm liếc hắn lấy một cái, nên tôi không biết được mặt hắn đến tận bây giờ vẫn còn rất đỏ.

Tôi leo lên giường, rúc người sang mép giường, co rúm người lại.

Thích thì ta nhường cho nhà ngươi cả cái giường. Ta đây ứ thèm động chạm nhà ngươi nữa.

Tôi càng nghĩ càng tức giận, bản thân tôi là con gái, chủ động như vậy đã phải can đảm bao nhiêu, đã phải hồi hộp bao nhiêu, vậy mà hắn xem như không có gì, còn cự tuyệt tôi!!!

Tôi tức giận nằm nhai cái chăn, ra sức mà nghiến cho đỡ tức.

Cứ đà này không ổn rồi. Không khéo giữa đêm tôi không kiềm được tức giận quay sang bóp cho hắn chết dí!! Hừ… hừ… Aaaaaa!!!

Tôi có cảm giác giường lún xuống, nhưng là tận mép giường bên kia. Cảm giác tức giận lại trào lên… aaa! Hắn làm vậy là í gì? Không muốn tôi chạm vào nên mới nằm xa hết mức có thể ư??! Tức! Tức quá! Xùy… đã thế thì ta đây cũng ứ quan tâm đến ngươi nữa. Ta đi ngủ!

Tôi nhắm mắt, mà hàng chân mày không kiềm được cứ nhíu lại. Sợ hắn thấy, tôi đành lấy chăn kéo lên che khuất mặt mình, nhưng mà tôi lại nghe thấy tiếng nói dịu dàng của Ren, làm bao nhiêu tức giận từ nãy đến giờ trở nên vô ích:

– Nếu em nằm sát mép như vậy, anh sẽ không thể làm gì được.

Hả?

Tôi bỏ chăn ra khỏi mặt, đã chạm ngay ánh mắt mơ hồ của Ren, khuôn mặt hắn phóng to đang dần cúi xuống. Trên đôi mắt đó phủ một lớp sương dày đặc, biểu cảm trên gương mặt hắn rất lạnh lùng, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác hắn đang mời gọi mình. Toàn thân trong vài giây ngắn ngủi trở nên nóng ran.

Ren dùng lực đạo vừa phải kéo tôi mạnh một cái đã khiến tôi lăn vào giữa giường. Còn bản thân hắn thì trèo lên trên, cả người tôi bị kẹp giữa hai chân hắn. Tình thế bây giờ hoàn toàn ngược lại với ban nãy. Ren cúi xuống chậm rãi, giương mắt hỏi tôi.

– Tắt đèn hay để đèn? – hắn nghiêm túc với khuôn mặt lạnh lùng, giọng hắn khàn khàn.

– Hả? – tôi vẫn ngu mặt ra hỏi hắn. Gì chứ tên này mờ ám lắm, chẳng biết được hắn đang muốn làm cái gì… thậm chí những khi biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy, nhưng đến khi thực hiện, mới biết được suy nghĩ của mình rất là hố hàng.

– Ugh… – hắn đột ngột cúi người xuống, vùi đầu vào ngực tôi – Đồ ngốc em đừng bắt anh phải nói rõ ràng ra chứ.

– A… anh…

– Ban nãy anh… xin lỗi. Anh không cố ý làm em giận đâu. – tay hắn vòng qua siết lấy eo tôi. Tôi lúc này mới nhận ra vấn đề, bắt đầu run rẩy – Anh nghĩ là em… miễn cưỡng.

Tôi im lặng không nói. Ren đột ngột rời khỏi người tôi.

Hắn cười khổ:

– Em xem, em vẫn còn sợ đến vậy. Còn muốn chủ động ư? Anh không muốn em ép bản thân mình phải vì anh đâu.

– Em không…

– Anh sợ là nếu em cứ tiếp tục làm những hành động như thế, anh sẽ không thể kiềm chế được mà gây ra tổn thương cho em mất. Đó là điều khiến anh thấy đau đớn nhất. – Ren nắm chặt tay tôi. Hắn nói rồi nằm xuống giường cạnh tôi.

– Thật ra thì… đối với con gái mà nói, những thứ như… lần đầu tiên… rất đáng sợ. Tuy nhiên… – tôi ngồi dậy nhìn sang Ren, lại chuẩn bị tư thế leo lên người hắn – … nếu là dành cho người mình yêu thương nhất, nỗi đau đó sẽ trở thành một nỗi đau ngọt ngào. Vậy nên…

– Em sẽ không hối hận chứ? – hắn đột ngột trở người, tôi lại nằm xuống giường và hắn ở bên trên.

– Ừ. – tôi nghiêm mặt đáp.

– Anh không nghĩ lần này anh có thể dừng lại được. Nên em hãy suy nghĩ cho kĩ. – hắn cũng nghiêm túc đáp.

– Biết rồi mà… đừng… đừng nói những lời gây đỏ mặt như vậy nữa. – tôi bối rối lảng tránh ánh mắt của hắn.

Ren cười khẩy, cái răng khểnh duyên lộ ra ngoài, hắn cúi xuống hôn tôi, thật dịu dàng, bàn tay hắn lần lượt cởi cúc áo tôi.

– Khoan. Tắt đèn đi đã. – tôi đẩy hắn ra, bối rối nói.

– Ừ. – hắn cười nhẹ đáp, chất giọng khàn khàn ấy khiến cả người tôi nóng hừng hực.

Hắn vươn người tắt đèn, tắt xong rồi, áo tôi cũng đã bị vứt sang một bên, trận mưa hôn trút lên người tôi, đến khi thần trí tôi đã mơ mơ màng màng thì Ren quỳ dậy. Ánh sáng từ vầng trăng tròn bên ngoài hắt vào rọi lên khuôn mặt hắn thật quyến rũ.

Nụ cười nửa miệng đầy thích thú nói với tôi:

– Giúp anh cởi quần áo.

Tôi lúc này rất muốn đập đầu xuống gối tự tử!

Ren xoay người một cái, tôi đã chuyển thành nằm trên, hắn yên vị nằm dưới vô cùng thưởng thức, còn phán cho tôi một câu:

– Góc độ này nhìn rất ổn. Nhìn thấy hình như… cũng to hơn.

Lại một lần nữa, tôi muốn đập đầu hắn vô gối cho nhà ngươi chết đi. Đừng nói những câu đó nữa! Tôi vội lấy chăn quấn quanh người.

Tay tôi run run đưa lên, từng chút một chậm rãi cởi từng chiếc cúc một. Nhìn thấy tay tôi run run cùng với biểu cảm tôi muốn chết, hắn cười nhè nhẹ thành tiếng, hai tay gối đầu, hết sức nhàn nhã.

Tôi lườm hắn một cái tiếp tục cởi. Vài lần ngón tay tôi chạm phải làn da của hắn, tôi có cảm giác Ren cứng đờ vài giây, lại tiếp tục cười cười kiên nhẫn chờ đợi hành động của tôi. Tôi chỉ có thể thở hắt ra than oán.

Cởi xong áo đã là 2′ sau đó. Tay tôi càng run rẩy hơn đưa xuống, nhưng cứ tần ngần mãi không thể chạm vào. Hắn thúc giục:

– Sao thế?

Tôi chẳng lẽ lại đi tường thuật tâm trạng của mình cho hắn nghe trong cái tình huống… không giống ai này?! Hự… thật là trớ trêu. Hình như tôi sinh ra là để bị người khác hành hạ a.

Nhưng lần này tôi đã kiên quyết như thế, không được lùi bước nữa. Hạ hỏa… hạ hỏa… tôi nuốt nước bọt, hít sâu lấy can đảm. Thật ra lúc này, tôi cứ như đang chuẩn bị đi giết người không bằng.

Tay tôi đưa lên, run run nhìn mặt hắn, rồi cúi xuống nhìn chiếc cúc duy nhất trên quần Ren…

Ầy… nhìn cơ thể hắn ở đó rất là… rất là khó tả. Làn da trắng, bụng hắn cơ bắp săn chắc, hơn nữa… xương chậu thoắt ẩn thoắt hiện khiến tôi muốn phụt máu.

Thật sự tôi không thể làm được. Tôi ngước lên nhìn Ren với ánh mắt cún con “Em không thể làm được đâu hu hu.”

Ren nhếch mép. Lại xoay một cái, tôi tự khi nào đã nằm bên dưới hắn một lần nữa. Ren lại cúi xuống thì thầm vào tai tôi những lời mật ngọt chết người:

– Vì em quá chậm, nên anh không thể kiềm chế được nữa. Lần sau nhớ rút kinh nghiệm.

Nói xong hắn hôn tôi, tay còn lần mò khắp người tôi trên dưới đều bị lột sạch.

Ơ… còn lần sau nữa…?? Hình như hắn mới nói với tôi là còn lần sau nữa. Xem như tôi xui xẻo, vớ phải một tên bá đạo như hắn.

*cúi đầu tạ lỗi, Mi không thể viết H T^T*

Một lát sau đó, căn phòng vang lên tiếng hét thất thanh của cô nàng nào đó:

– A!!! Đau quá!

– Ừ. Anh biết. – giọng người còn lại hết sức bình tĩnh, tiếp tục hành động.

– Này!! Ra mau! – giọng cô nàng nào đó đau khổ.

– Không thích. Sẽ không sao đâu. Một lát nữa sẽ quen thôi. – giọng nam kia ngang ngược không chịu thua, cũng không thèm nhường nhịn, tuy vậy nhưng hành động đã dịu dàng đi một chút.

– Hừ… anh chết với em!!!! – giọng nữ gào thét – A!!

– Mặt em tức cười quá.

– …

Từ giây phút đó, cô nàng đã thề là mỗi khi làm sẽ chẳng thèm biểu lộ bất kì cảm xúc nào nữa, dù có đau cũng sẽ cật lực bấu da thịt Ren, bấu hết sức có thể, bấu cho chảy máu càng tốt… hừ hừ…

Thế là hai người lăn qua lộn lại đến tận sáng.

Tôi nằm dài ra ngủ, trước khi ngủ không quên lườm Ren một cách ai oán.

Ren dịu dàng vuốt tóc tôi rồi nói thật chậm vào tai tôi, hơi thở hắn phả vào tai tôi khiến tôi nhớ lại đêm hôm qua, những mạch máu trên mặt lại bắt đầu manh động khiến mặt tôi lại đỏ lên:

– Em cứ ngủ đi. Anh giúp em tắm.

Hắn nói xong là làm luôn, không thèm đá động gì đến ý kiến của tôi. Mà hiện tại tôi cũng chẳng có tí nào sức lực để phản kháng lại Ren.

Hắn bế bổng tôi lên đem vào nhà tắm, thật dịu dàng chăm sóc tôi. Xong hết hắn dọn dẹp này nọ rồi lại đem tôi ra giường, hết sức nhẹ nhàng đặt tôi xuống.

Hừ… xem xem lúc này hắn quan tâm chăm sóc tôi đến chừng nào, thậm chí còn xem tôi như làm bằng thủy tinh, chỉ cần động mạnh một cái sẽ vỡ tan tành, trong khi hôm qua… hắn lại như vậy chứ… (người ta kiềm chế bao nhiêu lâu rồi chị hai à)

Ta hận! Nhưng mà giờ nghĩ lại, hôm qua là đứa nào chủ động trước, bây giờ lại dùng giọng điệu oán trách như thế này thật không phải a.

Nhìn lên đồng hồ đã là năm giờ sáng. Tôi lăn sang một bên, trùm chăn lên người:

– Em ngủ một lát.

– Anh ngủ với em. Lăn qua đây.

Tôi suy nghĩ một hồi quyết định lăn qua, thấy hắn đang nằm yên vị ở đó còn giương hai tay ra chờ tôi sà vào, tôi đột ngột chồm qua, cắn mạnh vào xương quai xanh của hắn một cái. Hừ hừ… trả thù! Trả thù!

Lần này phải tổ chức tiệc mừng Yuki tôi có thể trả thù lần đầu tiên trong cuộc đời đen đủi này. Haha!

Nhưng mà tôi quả đúng thật là một con nhỏ ngốc nghếch, ngốc chưa từng thấy, ngốc đến không ai có thể ngốc hơn. Cắn ở đâu không cắn chứ…

– Em… lại đang quyến rũ anh. – giọng hắn nhanh chóng trở nên khàn khàn, trong đôi mắt kia sáng rực lên một ngọn lửa – Tiểu bảo bối, đây là em ép anh.

– A!! Đừng mà! Buông em ra!! – tôi giãy giụa, tiếc là ban nãy sau khi cắn, theo đà tôi sẽ ngã luôn vào người hắn, bây giờ gọn trong tay địch rồi, có muốn thoát cũng không được.

Thế là tôi và hắn lại lăn qua lăn lại dây dưa đến chiều. Nhưng ít ra hắn còn có chút nhân tính, chỉ hôn tôi chứ không đi vào. Nếu không tôi chắc chắn sẽ liệt giường cả ngày nữa mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.