Nhật Ký Lấy Chồng

Chương 1: Chết rồi trùng sinh




Không để ý tới Nguyên Thiên Hải có ý nghĩ gì, ba người dường như đều tự đưa ra ám hiệu, trong nháy mắt đại điện bên trong trống rống đều hiên lên thân ảnh của mười mấy cao thủ mặc trang phục của Sở Vân, trang phục Tề Nguyệt và cao thủ mặc trang phục của Phượng Nghêu, đều xếp thành một hàng đứng ở phía sau lưng chủ tử.

“Yến Đạt Lãng, Sương Ngạn, có ba nước chúng ta ở đây, các ngươi đừng mơ có thể thực hiện được.” Vân Huyền Thiên kêu lên một tiếng, tuốt bảo kiếm ở bên hông ra, hàn quang lóe lên, trường kiếm chỉ thẳng vào Yến Đạt Lãng mà nói, những cao thủ Sở Vân ở phía sau người nào cũng đều tuốt bảo kiếm ra khỏi vỏ, triển khai trận thế, ánh mắt gắt gao khóa chặt cao thủ của Yến Vũ.

“Ha ha… Vân Huyền Thiên, các ngươi nghĩ rằng chỉ bằng mấy người này của các ngươi thì có thể ngăn cản được bổn hoàng tử sao ? hừ, có nghe được tiếng nổ vừa rồi hay không? Có biết đó là cái gì không?” Yến Đạt Lãng trào phúng liếc mắt nhìn ba người Vân Huyền Thiên một cái, khinh thường ngửa đầu cười to.

Vân Huyền Thiên cùng Phượng Tử Nguyệt đều liếc mắt một cái, trong lòng đồng thời đều dâng lên một dự cảm không tốt, có thể khiến cho Yến Đạt Lãng không sợ hãi như vậy, chẳng lẽ là… Nhất tề nhìn về phía Nguyệt Quân Phong, chỉ thấy hắn nhăn mặt cau mày lại, vẻ mặt ngưng trọng.

“Nguyệt Quân Phong, nói cho bọn họ đi! Nói cho bọn họ biết xem đó là cái gì, ha ha…” Sương Ngạn đắc ý cười lớn, biểu tình của Nguyệt Quân Phong làm cho hắn có loại khoái cảm trả thù, hôm nay rốt cục hắn có thể vì Cao Lộc cùng với những tướng sĩ chết trận của Hàn Sương báo thù rồi.

Quay đầu đi nhìn về phía Vân Huyền Thiên cùng Phượng Tử Nguyệt, Nguyệt Quân Phong dừng một chút nói: “Là hỏa pháo, âm thanh nổ mạnh mới vừa rồi chính là tiếng nổ của hỏa pháo.” Người của Tề Nguyệt quốc cũng chỉ vì hỏa pháo mà bị đánh mất mấy tòa thành trì, đường đường là một cường quốc lại bị hai “nhược quốc” đánh cho lui từng bước một, bọn họ làm sao có thể quên được loại âm thanh này.

Lời này vừa nói ra, những người ở đây trừ bỏ Yến Vũ, Hàn Sương, tất cả đều biến sắc, phần lớn bọn họ chỉ nghe kỳ danh chứ không thấy được vật này, nhưng cũng đã đủ để cho bọn họ quá sợ hãi rồi.

“Mặc dù các ngươi rất lợi hại nhưng cũng đều không đánh lại được hỏa pháo của ta.” Yến Đạt Lãng nhếch miệng cười, ánh mắt âm ngoan bắn thẳng tới Nguyên Thiên Hải nói: “Tiếng nổ mạnh mới vừa rồi kia chính là bắn vào cửa thành phía bắc của các ngươi, nếu không muốn bổn hoàng tử dùng hỏa pháo này bắn nát hoàng cung mà nói thì lập tức giao “truyền quốc ngọc tỷ” ra đây, nếu không phải vì truyền quốc ngọc tỷ thì hắn cũng không dừng ở đây theo chân bọn chúng nhiều lời tới thế, nhưng nếu như lại làm hắn tức giận mà nói thì vậy cũng đừng trách ngay cả nói hắn cũng lười nói.

“Này này… Trẫm trẫm…” Nguyên Thiên Hải vạn phần sợ hãi nhìn cái này một chút, lại nhìn cái kia một chút, hắn dám giao ra ngọc tỷ sao? Hắn tuy ngu ngốc, nhưng cũng không phải ngu ngốc đến thế, một khi giao ngọc tỷ ra, không chỉ riêng hắn mà toàn bộ hoàng tộc Nguyên thị sợ là lập tức sẽ biến mất trên đời này, nếu như đã không có giá trị lợi dụng thì mấy quốc gia này cũng nhất định đuổi bọn họ tới mức tự sinh tự diệt, nhưng nếu như không giao ngọc tỷ ra tại đây mà nói thì hỏa pháo này cũng sẽ làm nổ tan hoàng cung,”

Thấy hắn do dự, Yến Đạt Lãng không kiên nhẫn, rống lớn một tiếng: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, giết chết hết cho bổn hoàng tử, hôm nay toàn bộ người ở trong đại điện này một người cũng không được buông tha.” Hừ, chờ giết bọn họ, lại đi tìm ngọc tỷ cũng không muộn, hắn cũng không tin lật từng viên gạch trong hoàng cung ra cũng không tìm tới chỗ có giấu ngọc tỷ kia.

“Vậy thì để xem các ngươi có bản sự này hay không?” Vân Huyền Thiên hừ lạnh một tiếng, âm thanh còn chưa dứt thì người ở phía trước đã động, bức thẳng tới Yến Đạt Lãng, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần khống chế được Yến Đạt Lãng thì cũng không sợ tới hỏa pháo nữa, có lẽ hắn còn có phần thắng.

Nhưng mà võ công của Yến Đạt Lãng mặc dù không cao nhưng những người bên người hắn cũng đều là cao thủ, nghĩ lại tất nhiên cũng xuất động toàn bộ cao thủ tuyệt đỉnh của hoàng thất Yến Vũ, Vân Huyền Thiên còn chưa nói tới một khắc thì bị một dòng khí ngăn cản lại, hai cao thủ tuyệt đỉnh đã thủ hộ ở trước người Yến Đạt Lãng, ống tay áo phất một cái lền mang theo một dòng khí mạnh mẽ đánh thẳng đến.

Vân Huyền Thiên cả kinh, vội vận khí ngăn cản lại như trước, nhưng cũng không cản được hai luồng khí mạnh mẽ song song này, vội dùng kiếm che ở trước ngực, dưới chân nhoáng một phát bay thẳng về phía sau tới mấy thước mới dừng lại được.

“Cao thủ cấp sáu.” Kiếm của Phượng Tử Nguyệt cũng đã ra khỏi vỏ, lạnh lùng khóa chặt hai người kia, đối với Nguyệt Quân Phong ở một bên nói: “Nguyệt thái tử, hiện tại cũng là lúc nên hợp tác lại để liên thủ.” Hiện tại mặc kệ quốc gia của bọn họ ban đầu là đánh chủ ý gì thì trước hết cũng đều buông bỏ hết khoảng cách, đồng tâm hiệp lực lại cùng đối phó với Yến Đạt Lãng, nếu không bọn họ cũng đừng tưởng sẽ ngư ông đắc lợi được, chính là còn sống mà rời đi Nguyên Đô cũng đều là vấn đề lớn.

“Ân.” Gật gật đầu, hai người đồng thời xuất thủ, lấy khí thế sét đánh không kịp che tai lại công kích trực tiếp tới hai cao thủ kia, Nguyệt Quân Phong tất nhiên cũng biết được đạo lý này.

‘Đinh đang…’ bốn cỗ khí mạnh mẽ chạm vào nhau, trong chính điện phát ra những âm thanh chói tai, bốn người cũng đều là cao thủ cấp sáu, nhất thời đánh tới khó phân thắng bại được.

Bên kia, cao thủ của ba nước Sở Vân, Tề Nguyệt, Phượng Nghiêu thấy chủ tử đã động thủ thì lập tức cũng phi lên đánh tới phía cao thủ của Yến Vũ, trong chính điện nhất thời lâm vào tình trạng hỗn chiến, đao quang kiếm ảnh, huyết ảnh tung bay, cao thủ của bốn nước cũng đều là cao thủ cấp ba, cấp bốn, cấp năm, ở mặt thực lực cũng đều không sai biệt lắm, nhưng mà nếu xét về nhân số thì ba nước hợp lại với nhau có ít nhất một hai trăm người, mà Yến Vũ cũng chỉ có hơn mười người , tất nhiên là không địch lại được, nhưng song phương giao thủ không bao lâu thì lại xuất hiện một đám cao thủ, nguyên là trăm cao thủ của Hàn Sương quốc, lúc này thế lực hai bên ngang nhau nên đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Cha con hoàng đế Thiên Nguyên được Vân Huyền Thiên che chở, tạm thời còn có thể may mắn thoát khỏi tai nạn, chỉ trừ bỏ vài cao thủ ở bên người chết mà thôi, hai người cũng đã sớm sợ tới mức ngay cả đứng đều không đứng yên mà trực tiếp ngồi phịch xuống.

Mà bá quan Thiên Nguyên đã sớm bị giết không sai biệt lắm, không chết ở trong trận chiến của hai bên này thì cũng bị kiếm khí bay tới bay lui chém dính mà đổ máu chết, trong chính điện Thiên Nguyên tráng lệ trang nghiêm đã bị hủy không sai biệt lắm, tình huống so với mười năm trước còn thảm thiết hơn rất nhiều.

Võ công của Sương Ngạn không cao, vẫn dựa vào cao thủ ở bên người che chở mà trốn sang một bên, ở thời khắc loại chiến lúc này cũng không có ai chú ý tới Đồng Dương cùng với Phó Ki không tiếng động mà rời đi.

“Phụ hoàng, phụ hoàng… A…” ở cửa chính điện, Nguyên Hoa ôm một hộc đồ mặt mũi tràn đầy vết máu mà chạy tới, lại bị trận hỗn chiến trên chính điện làm cho sợ hãi tới mức kinh hô lên một tiếng, trực tiếp ngã xuống cửa, sắc mặt trách bệch không hề có chút máu, ánh mắt dại ra nhìn báo táp máu tanh ở trước mắt, trong đầu mạnh mẽ xuất hiện một đám cao thủ mặc trang phục Yến Vũ đột nhiên xông thẳng vào hậu cung, tình cảnh gặp người liền giết, ở trong trận huyết tinh giết hại kia, mẫu hậu cùng với huynh đệ tỷ muội của hắn từng bước từng bước ngã xuống, mang theo tuyệt vọng hoảng sợ.

“Ngọc tỷ?” Sương Ngạn mắt sắc nhìn đến Nguyên Hoa ở cửa đại điện, ánh mắt tham lam nhìn theo hộp gấp mà gắn ôm ở trong lòng, kinh hộ lên một tiếng, một tiếng này tất nhiên là khiến cho mọi người đang đánh nhau nghe được rõ ràng, tất cả đều phân tán tinh thần ánh mắt nhìn theo hướng của đại điện.

Vân Huyền Thiên phân tán tinh thần một chút đã làm cho cao thủ của Yến Vũ tìm được chỗ công kích, đâm một kiếm đi qua, tuy rằng đúng lúc tránh được một kiếm này nhưng lại làm lộ cha con Nguyên Thiên Hải đang bảo hộ ở sau người ra, không có Vân Huyền Thiên bảo hộ, cha con hai người liền chân chính là thịt đợi người chém, liền bị người giết hại.

Yến Đạt Lãng tay cầm đại đao vừa mới bô đi xuống trực tiếp một đao chém vào trên người nguyên khải, đã kết thúc cuộc sống của vị thái tử hoang đường này, chém thêm một chém nữa liền bổ xuống người Nguyên Thiên Hải, đồng thời hướng về phái cửa đại điện hét lớn một tiếng : “Giết tiểu tử kia, đoạt lại ngọc tỷ tới đây cho bổn hoàng tử.” Nói xong, liền muốn tiến lên nhưng hai chân lại không động đậy được, nhìn xuống thì thấy ra là Nguyên Thiên Hải đã ôm chặt lấy chân hắn.

“Hoa nhi, Hoa nhi chạy mau, mang theo ngọc tỷ chạy mau, khẩn cấp ôm chặt lấy hai chân của Yến Đạt Lãng, Nguyên Thiên Hải hướng về phía Nguyên Hoa đang dại ra như cột liều mạng hô to một hơi cuối cùng, đây có lẽ là chuyện dũng cảm nhất cũng là chuyện giống nam nhân nhất ở trong cuộc đời này, hắn nghĩ muốn bảo trụ lại một chút huyết mạch cuối cùng của Nguyên thị.

“Chết tiệt.” Yến Đạt Lãng tức giận rống to một tiếng, đại đau giơ cao lên mổ một cái vào phía sau lưng của Nguyên Thiên Hải, nhất thời máu phun ra như xối, phun lên mặt hắn toàn màu đỏ, hoàng đế Thiên Nguyên dưới một đao này cũng đã kết thúc cuộc đời đế vương của hắn.

“Phụ hoàng… Phụ hoàng…” nhìn tia máu tươi kia làm cho ánh mắt của Nguyên Hoa đau đớn thật sâu, cực kỳ bi thương mà khóc lớn một tiếng, cừu hận mà nhìn chằm chằm vào Yến Đạt Lãng, sau đó liền giãy dụa mà chạy ra phía bên ngoài.

“Mẹ nó, đuổi theo cho bổn hoàng tử.” Yến Đạt Lãng một cước đá văng Nguyên Thiên Hải còn đang gắt gao ôm chặt lấy hắn liền đuổi theo.

Trong đại điện còn lại cao thủ của hai nước Yến Vũ, Hàn Sương cũng không tiếp tục ham chiến nữa, liền phi thân ra phía ngoài điện để đuổi theo.

‘Truyền quốc ngọc tỷ’ xuất hiện, đám người Vân Huyền Thiên cũng không tiếp tục để ý tới cái gì Thiên Nguyên hoàng đế nữa, lập tức dẫn những cao thủ còn lại để đuổi theo .

Vừa mới ban nãy còn hỗn chiến thành một đoàn , trong chính điện của Thiên Nguyên liền lập tức lâm vào tĩnh mịch, nồng đậm mùi máu tươi làm người ta buồn nôn, thi thể cũng dâng lên chồng chất như núi nhìn cực kỳ ghê người, còn có quần thần của Thiên Nguyên cùng với cao thủ của các quốc gia.

Hoàng cung Thiên Nguyên chìm trong ánh lửa, nơi nơi đều ngập tràn hương vị tử vong.

Nguyên Hoa ôm hộp gấm liều mạng chạy về phía trước, bấp chấp nhìn thấy cấm vệ quân của Thiên Nguyên kêu lên từng tiếng, bất chấp nghe tới tiếng chém giết kia, bất chấp những tiếng bước chân hỗn loạn ở phía sau lưng, hắn chỉ biết là hắn muốn chạy trốn, muốn chạy trốn…

“Nguyên Hoa hoàng tử, bây giờ còn muốn chạy đi đâu?” Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên ở bên cạnh tai của hắn, giống như một đạo sấm sét vang rền đánh cho hai chân của hắn mềm nhũn, thẳng tắp mà ngã xuống.

Ngẩng đầu nhìn đi qua, chỉ thấy ở phía trước có hơn mười người, đứng đầu là một lão giả tóc bạc trắng, toàn thân mặc đạo bảo, chính là đang âm hiểm nhìn hắn mà cười, đứng phía sau chính là đội vệ binh đông nghìn nghịt, người người đều cầm trường thương ở trong tay.

“Ha ha, để xem ngươi chạy trốn được ở đâu?” Yến Đạt Lãng đang đuổi theo ở phía sau đắc ý cười lớn, cao thủ phía sau tự nhiên là bao vây kín xung quanh.

Nguyên Hoa mang theo ánh mắt cừu hận mà sợ hãi không ngừng lùi về phái sau, lại không thể lui tiếp được, mắt thấy một đao của Yến Đạt Lãng bổ xuống thì tuyệt vọng nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác thân mình nhẹ bẫng, giống như đang bay lên, liền lập tức mở mắt ra, đã thấy mình được Vương gia Phượng Nghiêu quốc giúp đỡ, bên người còn đứng có thái tử của hai nước Sở Vân , Tề Nguyệt, thì ra mời vừa rồi mình lại được phượng vương gia cứu, trong lòng nhất thời buông xuống không ít.

Mắt thấy vịt chết đến miệng còn bay mất, Yến Đạt Lãng tức giận không thôi, giương đại đao chỉ thẳng vào Phượng Tử Nguyệt nói: “Mụ đàn bà thối, dám nhiều chuyện ở đây.”

Phương mâu của Phượng Tử Nguyệt nhíu lại bắn ra ánh mắt sắc bén, nàng hận nhất chính là những quốc gia này của bọn hắn dám khinh thường các nàng là nữ tử, cho dù như nhau đều là Vương gia của một nước nhưng bọn họ tổng cũng cho rằng bản thân mình so với nàng còn hơn một bậc, cũng chỉ bởi vì Phượng Nghêu quốc chính là quốc gia nữ tôn.

Song phương lại hình thành cục diện giằng co, nhưng rõ ràng khí thế của hai nước Yến Vũ, Hàn Sương hơn xa xa so với khí thế của ba nước Sở Vân.

Mới vừa trải qua một trận chiến, cao thủ của ba nước Sở Vân, Tề Nguyệt, Phượng Nghiêu chẳng qua cũng chỉ còn một trăm người, hơn nữa hầu như đều đã bị thương, tuy rằng hai nước Yến Vũ, Hàn Sương cũng không kém nhiều lắm nhưng phía sau bọn họ lúc này còn đứng không dưới một ngàn vệ đội tinh binh, bên cạnh lại còn có kẻ mặc đạo bào kia, thực lực song phương có thể thấy đối lập rất rõ ràng.

Nhìn đội vệ binh đều nhịp ở phía sau Yến Đạt Lãng, đồng tử của ba người Vân Huyền Thiên co rụt lại, bọn họ biết đó là vệ đội vốn nên lưu lại ở trong dịch quán, nhưng làm cho bọn hắn khiếp sợ không phải là hai đội vệ binh của hai nước sẽ xuất hiện ở trong này , mà là chính nước họ cũng có lưu lại vệ đội bảo hộ tại dịch quán thế nhưng sẽ không có xuất hiện theo thời gian ước định.

Kỳ thật ý tưởng của ba nước bọn họ không mưu mà hợp, đã sớm biết được hai nước Yến Vũ Hàn Sương ở trên yến tiệc tiết đoan ngọ động thủ với bọn họ nên cũng đã âm thầm bố trí binh lực, đợi đến lúc Yến Đạt Lãng giết chết hoàng đế Thiên Nguyên, diệt sạch bộ tộc Nguyên thị thì bọn họ liền lấy cờ cần vương để bắt Yến Đạt Lãng cùng với Sương Ngạn, danh chính ngôn thuận chiếm lĩnh Nguyên Đô, cho nên những thị vệ ở dịch quán này sẽ ước định canh giờ để phối hợp cùng với cao thủ ở chỗ tối, xuất kỳ bất ý ( bất ngờ xuất thủ ) chế trụ vệ binh của các nước đồng thời tấn công doanh trại của hai nước Yến Vũ Hàn Sương.

Chính là không nghĩ tới, Yến Đạt Lãng sẽ vụng trộn điều động hỏa pháo, hiện tại xem ra thủ vệ mà bọn họ lưu lại ở dịch quán cũng đã dữ nhiều lành ít , Yến Đạt Lãng khi nào thì có mưu kế cao như thế?

“Hắc hắc, ba vị không cần nghĩ tới binh sĩ các ngươi để lại trong dịch quán nữa, bổn quốc sư đã sớm đưa bọn họ đi chầu âm tào địa phủ rồi , ha ha ha…” Âm thanh khàn khàn vang lên, đạo nhân bên cạnh liền khoát hai tay về sau, âm hiểm cười to nói.

“Quốc sư của Hàn Sương Tôn Chính.” Nguyệt Quân Phong đề phòng nhìn chằm chằm đạo nhân kia nói, Hàn Sương quốc xem như là quốc gia yếu nhất trong sáu nước, nhưng quốc sư của bọn họ cũng được xem là một cao thủ nổi tiếng đã lâu, nghe nói là cao thủ cấp tám, ở một trình độ nhất đĩnh cũng coi như là thị uy được với các nước khác, dù sao theo như bọn họ thấy thì cao thủ cấp tám đã có cực kỳ ít người rồi, ít nhất ở đây cũng không có một người nào có thể đánh thắng được hắn.

“Tề Nguyệt thái tử, hừ, không sai a! Tuổi còn trẻ mà đã là cao thủ cấp sáu, đúng là một viên ngọc tốt, đáng tiếc ngươi cũng sai ở chỗ không nên hại Hàn Sương quốc bọn ta, hôm nay bổn quốc sư muốn thứ đầu tiên chính là mạng của ngươi …” Tôn Chính vừa dứt lời, nhất thời cuồng phong nổi lên, mùi máu tươi theo cuồng phong thổi trúng tất cả mọi người tới không mở mắt ra được.

Trong cuồng phong, Tôn Chính trong nháy mắt liền di chuyển tới bên người Nguyệt Quân Phong, đôi tay khô gầy hóa thành từng chưởng chụp qua, Nguyệt Quân Phong theo bản năng né sang một bên nhưng vẫn không kịp được, bả vai bị nắm chặt, rõ ràng nghe được âm thanh xương cốt vỡ nát, hơn nữa lại không thể vận chân khí hộ thân được, chỉ có mắt nhìn thấy chính mình bị ném ra bên ngoài.

Giữa không trung lại được người nâng dậy, thì ra đúng là Vân Huyền Thiên, nhưng kình lực này rất mạnh, hai người căn bản không ngăn được, cuối cùng đồng thời đều bị đụng vào trong bức tường, lại tiếp tục ngã xuống, phun mạnh một ngụm máu tươi về phía trước, ngã xuống đất không dậy nổi.

“Uy, không… Đừng nhìn ta, ta ra tay cứu ngươi cũng là phản ứng xuất phát từ bản năng thôi.” Thấy Nguyệt Quân Phong mang theo ánh mắt kỳ quái mà nhìn hắn, Vân Huyền Thiên một tay ôm ngực, một tay chống đỡ cố mở mắt ra để nói, kỳ thật hắn cũng buồn bực vì sao lại ra tay cứu hắn, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng tìm ra được một đáp án mà hắn thật sự không muốn thừa nhận, đó chính là hắn không muốn để cho tiểu Cuồng nhi thương tâm.

“Hừ…” Tôn Chính hừ lạnh một tiếng, lần nữa công kích về phía hai người?

“Yaaaa…” Phượng Tử Nguyệt hét lớn một tiếng, cầm kiếm che ở trước mặt của hai người, đứng đối diện cùng với Tôn Chính, nàng vừa động thì cao thủ ba nước phía sau cũng động đậy lên, phi thân lên bảo vệ chủ tử của mình, cao thủ của hai nước Yến Vũ, Hàn Sương cũng cùng nhau gia nhập trận chiến đấu .

“A!…” Phượng Tử Nguyệt kêu thảm thiết một tiếng, ngã vào bên cạnh hai người Vân Huyền Thiên, áp chế máu đang cuồn cuộn dâng lên, hộc ra một ngụm máu lớn, mặc dù nàng đã tiến vào hàng cũ cao thủ cấp sáu nhưng lại không thể trở thành đối thủ của Tôn Chính.

Tôn Chính đánh một chưởng lên người Phượng Tử Nguyệt sau đó liền thả người nhảy lên, vung đạo bào lên, vô số kình khí bắn về phía cao thủ của ba nước Sở Vân, nhất thời từng tiếng kêu thảm thiết liên tục, sau đó cũng không dư lại được một người.

Vân Huyền Thiên, Nguyệt Quân Phong, Phượng Tử Nguyệt đều nằm rạp xuống dưới đất, ôm ngực nhìn lướt qua những thi thể đang nằm đầy trên mặt đất, còn có Nguyên Hoa đang lạnh run ở bên cạnh không khỏi sinh tuyệt vọng ở trong lòng, chẳng lẽ hôm nay chính là ngày chết của bọn họ.

“Tôn quốc sư, để cho bổn hoàng tử tự mình đến tự tay đâm chết kẻ thù.” Yến Đạt Lãng vươn tay ngăn cản Tôn Chính đang muốn tiến lên chấm dứt tính mạng của ba người, cười cực kỳ dữ tợn nói, sau đó liền đi tới trước người Nguyệt Quân Phong, phẫn hận nói: “Nguyệt Quân Phong, lúc trước ngươi thiết kế hại hai nước chúng ta, thời điểm làm hại bổn hoàng tử bị hủy dung nhất định là không nghĩ tới sẽ có một ngày chết ở trong tay Yến Đạt Lãng ta đi?”

Nguyệt Quân Phong nhăn mặt nhíu mày lại, hắn vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, lúc trước ba nước liên minh tấn công Long Lân thất bại, Tề Nguyệt quốc của bọn họ cũng toàn quân bị diệt, vì sao hai nước Yến Vũ Hàn Sương luôn miệng nói là hắn thiết kế bọn họ, còn có Tử đường chủ, phái phong minh ám binh đi tới Long Lân cũng không còn một ai sống sót, tất cả những chuyện này đều có vẻ quỷ dị, có cao nhân âm thầm thao túng từng việc một .

“Đi tìm chết đi!” đại đao giơ cao lên vừa bổ xuống lại cảm thấy trên tay mãnh liệt tê rần, đại đao liền rơi ra khỏi tay, Yến Đạt Lãng ôm bàn tay đang phát đau hét lớn một tiếng: “Là ai?”

Tất cả mọi người kỳ quái ngẩng đầu nhìn về bốn phía, dù sao cao thủ xuất hiện cũng đều từ chỗ cao đi xuống, nhưng lúc này đây thì bọn họ nghĩ sai lầm thật rồi.

Bỗng dưng một tiếng âm thanh thanh thúy cùng với tiếng vó ngựa vang lên: “Yaa, là Cuồng gia gia của ngươi tới.”

Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phương hướng từ cửa cung có một con tuấn mã cao lớn phóng như điên chạy về phía bọn họ, mà lập tức … Ách, là Khuynh Cuồng hoàng tử vẫn một thân cẩm bào màu trắng như trước, bộ dáng nghiêng trái nghiêng phải kia như tùy thời đều có thể ngã xuống vậy, lại để cho đám người Vân Huyền Thiên nhìn xong cũng sợ hết hồn, phía sau chính là vệ binh của Long Lân theo sau như đang say rượu, tất cả đều kề vai sát cánh nhau lắc lắc đi theo Khuynh Cuồng đi tới.

Chết tiệt, không phải là hắn nên bị đưa ra khỏi Nguyên Đô rồi sao, như thế nào lại đến đây? Vân Huyền Thiên cùng Nguyệt Quân Phong nhìn nhau, trong đôi mắt đồng thời đều dâng lên nghi hoặc cùng với bất an, cuối cùng bọn họ cũng không bảo vệ được hắn sao?

“Bổn hoàng tử chẳng qua ngủ một giấc, các ngươi đây lại bắt đầu gây chuyện rồi, cũng không biết đường thông tri cho bổn hoàng tử, rất không có suy nghĩ, may mà bổn hoàng tử đúng lúc tỉnh lại, còn đi theo kịp.” Bằng tư thế chật vật trượt xuống khỏi người con ngựa cao to, Khuynh Cuồng ở bên cạnh vuốt cuốt thắt lưng, giọng bất mãn nói, làm như không có phát hiện ra những thi thể chồng chất đầy đất kia.

“Tiểu Cuồng nhi, ai cho ngươi đến, đi mau, chạy nhanh đi.” Vân Huyền Thiên nổi hết gân xanh lên, hét lớn, lại động tới tâm mạch liền phun ra một ngụm máu to, nhưng hắn lại hồn nhiên không thèm để ý, chuyển hướng sang Diệp Ảnh đứng ở bên người Khuynh Cuồng, lại rống to lên: “Diệp thị vệ, mau dẫn hoàng tử nhà ngươi rời khỏi nơi này mau.”

Nhưng mà Diệp Ảnh cũng vẫn đứng im không nhúc nhích, hoàn toàn không có chút ý tứ sẽ động đậy, thẳng tới khi làm cho Vân Huyền Thiên tức giận tới mức giận sôi lên, tiểu Cuồng nhi không hiểu chuyện, chẳng lẽ hắn là một cao thủ thị vệ lại không thấy được tình cảnh trước mắt có bao nhiêu nguy hiểm sao.

“Hừ, nếu đến đây, cũng đừng nghĩ muốn rời đi.” Yến Đạt Lãng hừ lạnh một tiếng, khinh miệt liếc mắt nhìn Khuynh Cuồng một cái, đã thấy loại cung mà hắn cầm chơi ở trong tay, biết vừa mới lúc này kia chính là hắn ta đánh ra liền tức giận cười một tiếng: “Mạc Khuynh Cuồng, thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông tới, vậy thì bổn hoàng tử cũng chỉ có thể thành toàn cho ngươi vậy.”

“Yến Đạt Lãng, ngươi dám động tới hắn một chút thì bản thái tử cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Tiến về phía trước hai bước, Vân Huyền Thiên thở hổn hiển hô lên, đáng tiếc cũng không có một nửa điểm lực uy hiếp.

“Uy, hồ ly chết tiệt, ngươi làm sao lại vô dụng như vậy, bị đánh tới thảm như vậy a!” Khuynh Cuồng chân thấp chân cao đi tới bên người Vân Huyền Thiên, ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ bờ vai của hắn rất là đồng tình nói, sau đó liền cuồng ngạo mà cười lên: “Ngươi cũng đừng có lo lắng nữa, bằng một cái cẩu hùng Yến Đạt Lãng kia, còn có lão nhân âm dương kia làm sao có thể đánh thắng được bổn hoàng tử, luận đánh nhau thì bổn hoàng tử nói thứ nhất cũng không có ai dám nói thứ hai.”

Theo một tay mà Khuynh Cuồng chụp ở trên vai của hắn, Vân Huyền Thiên chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng, có một dòng khí ôn hòa chậm rãi chảy vào trong cơ thể của hắn, nhất thời kinh hãi không thể tin mà nhìn về phía Khuynh Cuồng, sau đó lại âm thầm lắc đầu, này, điều này làm sao có thể được!

“Tiểu Cuồng nhi, đây cũng không phải là đánh nhau.”

“Không phải đánh nhau?” Đôi mắt Khuynh Cuồng vừa chuyển động liền đảo qua lên đám thi thể ở đó, giật mình nói: “Nga, là giết người hả?” Ngữ khí mang theo nhiều phần ý cười, đáng tiếc lúc này lại không có ai nghe ra được hưng phấn ở trong giọng nói của nàng.

Đứng lên, Khuynh Cuồng ngay lúc Vân Huyền Thiên cùng Nguyệt Quân Phong lo lắng kêu lên một tiếng thì đi tới trước mặt đám người Yến Đạt Lãng, sờ sờ cằm nói: “Những người này đều là các ngươi giết?”

“Phải thì như thế nào, Mạc Khuynh Cuồng, lập tức ngươi sẽ trở thành một trong số bọn chúng thôi, ha ha ha… Xem đao…” Yến Đạt Lãng cười lớn chém về phía Khuynh Cuồng đang cách hắn chẳng qua là năm bước chân chém qua.

‘Keng…” Đại đao trong tay Yến Đạt Lãng liền vang lên âm thanh đứt gãy, cả người bị chấn kinh ngã thẳng về phía sau, may được hai cao thủ ở phía sau hắn bảo vệ, dù là như thế nhưng trong khóe miệng cũng tràn ra máu tươi.

Chỉ thấy Diệp Ảnh một tay ấn bảo kiếm ở bên hông đứng trước mặt Khuynh Cuồng, nhưng không có nhìn Yến Đạt Lãng mà rất nhanh nhìn chằm chằm Tôn Chính đang âm hiểm ở bên kia, hắn cảm thấy trên người hắn ta đang phát ra hơi thở cực kỳ tà khí.

Tôn Chính cũng cảm nhận được hơi thở dã thú phát ra từ trên người Diệp Ảnh , trong mắt hiện lên một tia hưng phấn thị huyết, thân mình vừa động liền đánh một chưởng về phía Diệp Ảnh, dòng khí mạnh mẽ lao thẳng tới, Diệp Ảnh cũng chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên chắn một cái liền đem cao thủ cấp tám vừa mới hạ nhục vài cái cao thủ cấp sáu đánh văng ra ngoài.

‘Phanh’ nặng nề ngã xuống mặt đất, Tôn Chính nửa quỳ nửa đứng xuống đất, một tay ôm ngực không thể tin mà nhìn Diệp Ảnh, làm sao có khả năng được, theo như hơi thở của hắn thấy được thì chẳng qua cũng chỉ là một cao thủ cấp năm, cấp sáu mà thôi, làm sao có khả năng dễ dàng đánh bay hắn được.

Ở đây mọi người cũng không dám tin tưởng một màn trước mắt này, một cao thủ không đến cấp sáu dùng một chưởng đánh bay một cao thủ cấp tám?

“Khuynh Cuồng hoàng tử, Khuynh Cuồng hoàng tử…” Nguyên Hoa vẫn đang lui ở một bên sợ tới phát run, dùng cả tay chân đi tới bên người Khuynh Cuồng, lôi kéo góc áo của nàng, một phen nước mắt nước mũi chỉ vào đám người Yến Đạt Lãng bọn họ phẫn hận mà nói : “Khuynh Cuồng hoàng tử, Yến Đạt Lãng cùng Sương Ngạn bọn họ công nhiên tạo phản, giết phụ hoàng cùng với hoàng huynh của ta, huyết tẩy hoàng cung, còn muốn đoạt tỉ, ngươi, ngươi nên vì Thiên Nguyên hoàng thất chúng ta mà báo thù, giết những phản tặc này.”

Nguyên Hoa này quả thật so với phụ hoàng và hoàng huynh của hắn thông minh hơn, vừa thấy Diệp Ảnh lợi hại như vậy thì lập tức tìm tới “Long Lân Tam hoàng tử” mà hắn vẫn khinh thường, mọi người cũng không khỏi nghĩ như vậy.

“Yến cẩu hùng, còn nhớ rõ ngày hôm qua bổn hoàng tử có nói câu gì không?” Liếc mắt nhìn Nguyên Hoa đang lôi kéo góc áo của hắn một cái, Khuynh Cuồng cười tà ác nói với đám người Yến Đạt Lãng: “Bổn hoàng tử có nói qua, lần sau nếu các ngươi lại tiếp tục khi dễ người nữa thì bổn hoàng tử cũng sẽ không nói chuyện tốt được như vậy, không thể tưởng tượng được chẳng qua chỉ qua một đêm mà ngươi lại tiếp tục “khi dễ” người, nhưng lại trầm trọng hơn là hôm nay lại làm xuống những chuyện độc ác thiên lý không dung, ừ, xem ra hôm nay bổn hoàng tử không thể tiếp tục nuông chiều các ngươi nữa …”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.