Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

Chương 51: Bận




Vương giả chính là Vương giả, trong sáu người bọn họ, ngoại trừ Ngô Triết, mỗi người đều thu được một giọt Thiên Nguyên Chân Dịch, xứng với thực lực của bọn họ. Ngô Triết bước vào cực cảnh không bao lâu, thực lực kém rất nhiều, lần này là thu hoạch lẻ tẻ.

Có điều, sáu đại Vương giả gộp lại cũng chỉ hơn Lăng Hàn một giọt Thiên Nguyên Chân Dịch, như thế so sánh, tự nhiên là ảm đạm phai mờ.

Lăng Hàn nhìn bọn họ gật gù, trước tranh giành quy tranh giành, nhưng cùng mở ra kho báu là hai chuyện khác nhau.

Đối với cạnh tranh lành mạnh, Lăng Hàn từ trước đến giờ rất tán thành, chỉ cần đừng chơi ám chiêu được.

- Hàn Lâm!

Tám người xuất hiện, trong đó có bảy người vô cùng trẻ tuổi, mà cái cuối là một lão giả, chính là cường giả tự chém tu vi, lúc này ăn đan dược cấm kỵ, lực lượng đạt tới Nhật Nguyệt Cảnh, tản mát ra khí tức phi thường đáng sợ.

Cái này vẫn là hắn áp chế lực lượng, bằng không hắn có thể đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh, như vậy, lực chiến đấu của hắn sẽ xuất hiện bản chất bay vọt.

Tại sao nói lực lượng Cửu Tinh cũng không thể chống lại Nhật Nguyệt Cảnh, phải là Thập Tinh?

Cũng bởi vì, vượt qua một tinh, thực lực sẽ xuất hiện biến hóa giống như trời đất xoay vần.

Không vào Thập Tinh, chung quy chỉ có thể xưng là chuẩn Nhật Nguyệt Cảnh.

- Ngươi làm rất tốt!

Lão giả kia mở miệng, biểu hiện có chút kiêu căng.

Các ngươi là ai a, một bộ rất quen, hơn nữa khảu khí này rõ ràng là giọng điệu của trưởng bối, da mặt không khỏi cũng dày chút đi.

- Thiếu chủ sẽ rất thoả mãn!

Lão giả lại nói.

- Hiện tại, giao ba giọt Thiên Nguyên Chân Dịch cho lão phu!

Hóa ra là người Cốc Môn.

Lăng Hàn cuối cùng hiểu được, không trách tự mình cảm giác hài lòng như vậy, hóa ra là thủ hạ của Cốc Hoang. Hắn không khỏi bật cười nói:

- Đầu óc của các ngươi là làm bằng cái gì a, muốn ta giao thần dịch cho các ngươi?

- Hàn Lâm, đừng tưởng rằng ngươi ở đây có thể vô địch, nếu lão phu chân chính phát uy, chút thực lực ấy của ngươi căn bản không đáng chú ý!

Lão giả hừ một tiếng.

Lúc trước Cốc Hoang muốn Lăng Hàn mang tới ba giọt Thiên Nguyên Chân Dịch chỉ là thuận miệng nói, dù cho Lăng Hàn mang tới một giọt thần dịch cũng đủ để hắn thoả mãn. Ai có thể đoán Lăng Hàn lại yêu nghiệt như thế, thu được nhiều đến bốn giọt thần dịch, để lão giả này cũng không thể tin tưởng.

Hắn gọi Thì Minh, thuộc về lão nhân của Cốc Môn, cũng từng mấy lần tiến vào Hoàng Tuyền bí cảnh, nhưng xưa nay đều không có thu được một giọt Thiên Nguyên Chân Dịch. Nếu như lần này hắn mang về ba giọt thần dịch, tự nhiên là lập công lớn, đời này hắn xem như xong, nhưng hắn còn có đời sau, những người này sẽ được Cốc Môn chăm sóc, nắm giữ tiền cảnh cực kỳ quang minh.

Vì đời sau của mình, hắn nhất định phải để Lăng Hàn đi vào khuôn phép.

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Ngươi là đang uy hiếp ta sao?

- Không phải uy hiếp, đây là sự thực!

Thì Minh hừ lạnh.

- Nếu lão phu phát uy, lực chiến đấu sẽ bước vào Nhật Nguyệt Cảnh, chỉ là ở đây sử dụng lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh, bản thân lão phu cũng có khả năng bị chém xuống.

- Há, ý của ngươi là, ngươi không sợ chết?

Lăng Hàn nói.

Thì Minh cười ha ha nói:

- Chết ai lại không sợ! Chỉ là lão phu có giác ngộ hẳn phải chết, mà ngươi... có sao?

Hắn đã ký thác toàn bộ hi vọng ở trên người hậu nhân của mình, bởi vậy, hắn không tiếc bỏ mình cũng phải vì hậu nhân san bằng con đường.

Lăng Hàn không khỏi thở dài nói:

- Ta phát hiện ngươi rất đáng thương. Cả đời làm trâu làm ngựa, chưa từng có một ngày vì mình mà sống.

- Ít cùng lão phu kéo những cái này!

Thì Minh chỉ vào Lăng Hàn.

- Lập tức giao ra ba giọt thần dịch, lão phu cho phép ngươi bảo lưu một giọt, ngươi còn trẻ, có rất nhiều cơ hội tiến vào nơi này, thậm chí di tích cổ khác, không cần thiết đưa tính mạng ở đây.

Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:

- Hiện tại giặc cướp cũng biến thành nhân hậu như thế? Đáng tiếc, nói như thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi bản chất giặc cướp của ngươi!

- Nếu ngươi ngu xuẩn mất khôn như thế…

Thì Minh hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ kiên quyết.

Hắn muốn vận dụng lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh chân chính trấn áp Lăng Hàn, dù cho bị cấm chế nhằm vào cũng không tiếc.

Hắn có giác ngộ như vậy!

- Lão phu liền tiễn ngươi lên đường!

Hắn ra tay, oanh, lực lượng thuộc về Nhật Nguyệt Cảnh rốt cục bạo phát ra, từng thần văn đan dệt, trong nháy mắt đột phá trăm đạo.

Đây là một biến chất!

Dù cho Sơn Hà cực cảnh cũng chỉ có thể nắm giữ chín mươi chín đạo thần văn, chỉ có Nhật Nguyệt Cảnh mới có thể nắm giữ thần văn vượt qua một trăm đạo, khác biệt ở chỗ, thần văn của Nhật Nguyệt Cảnh cùng Sơn Hà Cảnh phổ thông có bản chất khác nhau, nhưng chín mươi chín đạo thần văn của Sơn Hà cực cảnh lại cùng bản chất với Nhật Nguyệt Cảnh.

Càng phức tạp, càng mạnh mẽ, đây là quy tắc thiên địa cụ thể hóa, cảnh giới không giống, bản chất không giống.

Thì Minh không tiếc bị cấm chế nhằm vào, hoàn toàn phóng ra chiến lực, tái hiện Thần uy Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị của hắn.

Ở trong Bí Cảnh, này là lực lượng vô địch tuyệt đối.

Thình thịch!

Dưới một kích, Lăng Hàn liền bị đánh bay, chỉ cảm thấy trong cơ thể như sôi trào, vô cùng khó chịu.

Chớ nhìn bây giờ hắn có Cửu Tinh lực, cách cực hạn Thập Tinh chỉ chút xíu, nhưng chút xíu này cũng có thể nói là lạch trời. Cửu Tinh là lực lượng thuộc về Sơn Hà Cảnh, mà Thập Tinh thì là Nhật Nguyệt Cảnh.

Mặc Lăng Hàn lại yêu nghiệt, cũng không thể bù đắp lực lượng chênh lệch giữa Sơn Hà Cảnh cùng Nhật Nguyệt Cảnh, hoàn toàn không phải là đối thủ.

Lúc này, hắn cũng không còn Sư Tử Phù có thể dùng, lại nói, dù Sư Tử Phù còn hắn cũng không dám dùng, cấm chế ở đây sẽ nhằm vào lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh, hắn cũng không muốn bị để mắt tới.

Nhưng ngươi có lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh thì như thế nào, chỉ cần ở trong tiểu cực vị, tối đa chỉ có thể đánh hắn thổ huyết mà thôi, muốn tạo thành uy hiếp chân chính cho hắn, lực lượng kia làm sao cũng phải trên trung cực vị.

Lăng Hàn như không có chuyện gì xảy ra đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, cười nói:

- Quả thực mạnh hơn trước một chút, nhưng xa xa không đủ để thương tổn được ta!

Ta sát!

Thì Minh giật mình, tròng mắt sắp trừng ra ngoài, một kích toàn lực của hắn cư nhiên cứ ăn xuống như vậy?

Đây chính là công kích của Nhật Nguyệt Cảnh, hẳn là có thể gạt bỏ tất cả Sơn Hà Cảnh, nhưng vì sao còn không làm gì được Lăng Hàn?

Quái vật! Quái vật tuyệt đối!

=============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.