Nhật Ký Làm Bố

Chương 8




"Đừng quên nói cho cô ấy biết anh yêu cô ấy, mặc kệ anh làm bao nhiêu chuyện vì cô ấy, cũng phải nói rõ cho cô ấy biết, phụ nữ đều thích nghe ba chữ kia." Âu Dương Kỳ dặn dò, tuy rằng Khả Ly không nói tỉ mỉ chuyện của mình, nhưng thông qua mấy ngày nay ở chung, còn có đôi câu vài lời khi nói chuyện phiếm, anh cũng có thể nghe ra một ít manh mối, Khả Ly cũng là khát vọng yêu lại không thể tin được người yêu.

Điểm này, cũng có điểm giống anh, đã sinh ra trong một gia tộc lớn, thì sao anh có thể thực sự đơn thuần được, đủ loại lục đục với nhau, từ nhỏ thì anh đã nhìn ở trong mắt, đã sớm làm cho anh mất đi tin tưởng đối với tình yêu, ở trong cái gia đình đó, anh không tin có ai chân chính yêu ai cả, cho nên anh mới rời đi, sau đó anh lại cảm nhận được tình yêu trên người Chung Tử Ninh, tuy rằng Tử Ninh thể hiện là tình yêu anh em, nhưng cũng làm cho anh lâm vào trong đó, chỉ tiếc anh vẫn cứ mất đi.

Ngồi trở lại trên ghế, nhìn dáng vẻ Phong Chi Thu vội vàng chạy đi, anh rất hâm mộ, hạnh phúc của Phong Chi Thu ngay ở bên trong căn phòng nhỏ ở phía xa xa kia, mà hạnh phúc của anh cũng đã chôn vào phía sau núi.

Khả Ly còn đang trong giấc mộng, đêm qua có mưa, nhỏ giọt lộc cộc, cô vẫn nửa mê nửa tỉnh không ngủ say được, buổi sáng mới ngủ thật say.

Phong Chi Thu nhẹ nhàng vào nhà, nhẹ nhàng ngồi xuống trước giường của cô, vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt trong trắng ửng hồng, lại sợ đánh thức cô, sẽ đối mặt với nhau ngay, cô sẽ từ chối anh sao?

Nếu như là lúc này năm trước, có người nói cho anh biết, nói anh sẽ phiền não vì một người phụ nữ đến mức này, nhất định anh sẽ cười ha ha, gạt bỏ đó là lời nói vô căn cứ, nhưng bây giờ thật sự đã xảy ra, anh đã hoàn toàn không có hứng thú với người phụ nữ khác, thầm nghĩ cùng Khả Ly và con của bọn họ sống vui vẻ bên nhau.

Truy danh trục lợi chưa bao giờ là ham mê của anh, đổi phụ nữ như thay quần áo cũng chỉ vì đỡ nhàm chán mà thôi, anh bằng lòng giao toàn bộ cuộc sống sau này cho Khả Ly và các con.

Một ngôi nhà ấm áp lại tràn đầy tiếng cười, mới là khát vọng lớn nhất ở sâu trong nội tâm của anh. Giống như lúc mẹ anh còn sống, ba người nhà bọn họ cũng thật ấm áp hạnh phúc, cũng bởi vì một vài chuyện ngoài ý muốn, anh mất đi mẹ mình, hận cha mình, cuối cùng mất đi tất cả. Anh quên thuộc mọi thứ ở Anh quốc, nhưng vẫn chưa từng có lòng trung thành.

Đã từng nghĩ cứ sống như vậy, nghĩ đến theo đuổi Khả Ly cũng là cảm giác mới mẻ nhất thời, hoặc là nói cũng chỉ vì một kế hoạch kết hôn mà thôi, nhưng sau khi sống cùng một chỗ với Khả Ly rõ ràng anh càng ngày càng thích cái loại cảm giác gia đình này rồi, nhưng lại chưa từng nói với Khả Ly.

Nếu anh thẳng thắn thành khẩn nội tâm của mình sớm một chút, đối tốt với Khả Ly một chút, có lẽ anh đã sớm có được vợ và con trai trong lý tưởng, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nhưng anh cũng nghĩ rất nhiều, với anh mà nói, luôn ở lúc mất đi mới có thể cảm nhận được trân quý, Khả Ly rời đi, cho anh cũng đủ thời gian nhung nhớ cùng nhận rõ nội tâm của mình, anh sẽ càng biết quý trọng.

Tay nhẹ vỗ về hai má cùng môi rốt cục làm cho Khả Ly tỉnh dậy, mở ánh mắt còn mê mông, cô cảm thấy mình vẫn đang ở trong mộng, Phong Chi Thu đang ở trước mắt, tuấn mỹ bất phàm như vậy, còn có ánh mắt thâm tình như vậy, nhất định là cô đang nằm mơ.

"Chi Thu ------" Khả Ly đưa tay ra, lại dừng ở giữa không trung, cô lo lắng chính là mộng ảo, vừa chạm vào liền tan mất.

Phong Chi Thu lập tức cầm tay cô, ấm áp quen thuộc khiến cô nhăn mày, "Không phải là em đang nằm mơ sao?"

"Không phải, không phải, anh đã tới rồi, thực xin lỗi! Anh yêu em, Khả Ly." Phong Chi Thu liên thanh nói, đối với phản ứng của Khả Ly anh đã rất cao hứng rồi, cô không hề không để ý tới anh, bài xích anh.

"Nhất định là em đang nằm mơ." Khả Ly thu tay về, nhất định là nằm mơ, nếu không làm sao anh có thể nói yêu cô chứ. Cô bỗng cắn ngón tay của mình một chút, sau đó sợ hãi kêu ra tiếng, "Đau quá ------"

Vốn dĩ Phong Chi Thu có một bụng tâm sự chưa biết nói thế nào bị dáng vẻ ngây thơ của cô làm cho nhịn không được bật cười, ôm cả Khả ly và chăn vào trong lòng nói: "Cô ngốc này, em phải cắn tay anh mới đúng, sao lại cắn tay mình chứ. Đây không phải mộng, anh đã đến rồi, anh đã đến đây từ lâu, vẫn ở xa xa nhìn theo em, sợ em không chịu gặp anh."

Cuối cùng Khả Ly lại duỗi tay ra, sờ sờ mặt của anh, nước mắt đột nhiên liền không hề báo trước mà chảy xuống.

Phong Chi Thu hoảng hốt, "Làm sao vậy? Làm sao vậy? Đừng khóc, nếu em oán anh thì đánh anh cắn anh là được, tuy rằng anh không biết vì sao em oán anh"

"Anh không vì sao em oán anh, vậy sao anh còn tìm em." Cuối cùng Khả Ly cũng thanh tỉnh, từng trận vui sướng xông lên đầu, ngoài miệng lại không chịu buông tha cho anh.

"Bởi vì anh nhớ em, bởi vì anh yêu em, bởi vì anh không thể không có em, cho nên anh mới tìm em giống như phát điên vậy." Phong Chi Thu lớn tiếng nói, sau đó phát hiện nói ra những lời này cũng không khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.