Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 2




Trên thực tế, từ lúc ở núi Trương Nhân, tận mắt nhìn thấy Triệu Tôn gian xảo khống chế đại cục, khiển Đông Phương Thanh Huyền bình tĩnh thong dong tức giận bỏ đi, lại dùng thiên đạo, nhân đạo, thiên cơ, đại cục để tạo nên một vở diễn hoàn hảo, trong đầu Hạ Sơ Thất vẫn suy tư một câu: bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Đây đúng là câu nói được viết ra cho Triệu Tôn.

Trong tiềm thức, nàng tin tưởng hắn thật sự làm được.

Trong đầu Hạ2Sơ Thất mắng một trận, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, biểu hiện coi như bình tĩnh hiền hòa, thậm chí còn khẽ cười: “Ái chà, đúng là đáng sợ thật. Nếu như thuần phục được, ngài sẽ lại làm gì nó? Bán vào vườn bách thú, cho người ta trả tiền vào xem, kiếm tiền?”

Có lẽ từ “vườn bách thú” khá mới mẻ, Triệu Tôn dừng lại hồi lâu như đang suy ngẫm từ này, nhìn nàng một lúc, ánh mắt không hề gợn sóng:

“Đồ của gia, thích xử lý thế nào8thì xử lý thế đó.” “...” Cả nhà người mới là đồ vật ấy. Không, còn chẳng là cái thá gì luôn. Hạ Sơ Thất trợn mắt, lại nghe thấy hắn nói: “Có điều, từ trước đến nay, gia vẫn thích kẻ ngoan ngoãn nghe lời. Nếu con thú nhỏ kia hợp ý gia, gia sẽ tìm nhà tốt cho nó, phối một nhân duyên tốt, cũng không phải không được.”

Hợp ý? Phối nhân duyên?

Nàng tin hắn mới là lạ.

Hạ Sơ Thất dùng lực ấn thái dương hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cười6xán lạn.

“Cần gì chứ? Người có duyên thì tự đến, ngài đó, nên bớt quan tâm đến chuyện của người khác cho nhẹ lòng di.”

Triệu Tôn nhìn nàng với vẻ suy ngẫm, đột nhiên nói:

“Tiểu nô, ngươi lấy Lan Đần đúng là có hơi thiệt thòi.” Trong lòng Hạ Sơ Thất giật nảy. Chẳng lẽ vị này thật sự tìm cho nàng một tên Trương Tam, Lý Tứ, Vương Mặt Rỗ gì đó, muốn gả nàng đi? Hạ Sơ Thất cười ấp úng, nói: “Ngài đừng trêu ta, ta lại thích Lan Đần3nhà ta ấy chứ. Lan Đần tốt biết mấy, chất phác, lương thiện, đáng yêu, lại đối tốt với ta, còn không ghét bỏ ta từng đã bị những kẻ cặn bã ôm, sờ, nhìn thấy, chỉ một lòng một dạ với ta...” Triệu Tôn liếc sang nhìn nàng.

“Ý của gia chính là như vậy, người lấy hắn... Hắn đúng là thiệt thòi.” Hạ Sơ Thất suýt không kìm được mà chửi thề!

Vấn đề thuần thú và xứng với không xứng này quá mức máu me, quá mức tàn khốc. Xoa bóp cho5Triệu Tôn một lúc, Hạ Sơ Thất hơi mệt, tay chân mỏi rã rời, nhất là bụng không dễ chịu, thỉnh thoảng lại quặn đau, khiến nàng rất khó chịu. Cảm giác này có từ lúc ở núi Trương Nhân. Chẳng qua biết người đàn ông này không biết lòng đồng tình là gì, nên nàng cũng lười nói ra.

Ngược lại, Triệu Tôn không làm khó nàng nữa, khoát tay bảo nàng nghỉ ngơi, lười biếng lạnh lùng dựa vào một bên đệm, cầm quyển “Hỏa Long Kinh” gáy buộc chỉ, yên lặng xem.

Xe ngựa lung lay.

Bụng Hạ Sơ Thất không thoải mái, thấy hơi buồn ngủ. Nói thật ra, nhìn mấy hoạt động giải trí ít đến đáng thương của đám Vương gia phong kiến này, nàng thật sự cảm thấy muốn cười trên nỗi đau khổ của kẻ khác. Cho dù hắn là Vương gia thì sao? Đã từng chơi máy tính chưa? Biết internet không? Đã từng đánh cá chưa? Từng đi bar chưa? Ngồi tàu hỏa, đi máy bay hay ca nô chưa? Đã nhìn thấy tên lửa phóng vệ tinh lên trời chưa? Xi! Còn chẳng phải là đồ nhà quê sao!

Nghĩ như vậy, lòng tự tin của nàng lại tăng thêm một bậc.

Trời không tuyệt đường người, nàng không muốn thành dã thú trong lồng của tên Triệu Đê Tiện này. Nàng không chịu nổi nhất là sự trói buộc, nhất định phải tìm lại được tự do, sống cuộc sống mới... Tậu đất mua nhà nuôi trai bao, dẫn theo Lan Đần, sống cuộc sống vui vẻ.

Xe ngựa đi không chậm, không biết đã đi bao dặm đường, bên ngoài mới có động tĩnh. “Gia, đã đến huyện Sùng Ninh” Trịnh Nhị Bảo nói với cái giọng the thé từ cuống họng, luôn dễ nhận dạng như thế. “Ừm” Triệu Tôn uể oải dựa vào xe ngựa.

“Buổi trưa, gia muốn dùng cơm xong lại lên đường không ạ?” Trịnh Nhị Bảo chần chừ một lúc rồi lại nói: “Huyện lệnh huyện Sùng Ninh sai người đến báo, nói là đã chuẩn bị rượu tại lầu Cát Tường Như Ý, muốn mời gia dùng bữa. Ông ta đi trước chuẩn bị rồi, có lẽ lúc này đã chờ ở đó.”

Cát Tường Như Ý là quán rượu nổi danh nhất huyện Sùng Ninh.

Triệu Tôn nhíu mày, ừ một tiếng, không nói gì thêm. Xe ngựa tiếp tục đi, chỉ chốc lát sau đã đến dưới lầu Cát Tường Như Ý. Trịnh Nhị Bảo đến nâng rèm, cầm ghế ngựa tới, đỡ Triệu Tôn xuống xe, luôn khom mình, hết sức cẩn thận. “Gia, đã đến, ngài chậm một chút.” Dưới lầu Cát Tường Như Ý, ngoài tri huyện Sùng Ninh đứng trước tiếp đón, theo sau còn có một đám huyện thừa, chủ bộ, điển sử, tuần bố quỳ đón Tấn Vương điện hạ. Trừ những người đó ra, phía sau toàn người là người, cả một đường toàn dân chúng.

Triệu Tôn bước xuống xe ngựa, chen trong nhóm khuê nữ, cô nương chưa lấy chồng, khiến cả đám sáng mắt, sửng sốt nhìn hắn không chớp mắt. Chỉ một ánh nhìn mà không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ, cô nương thầm thảng thốt vì vẻ đẹp đó.

Trong huyện thành Sùng Ninh nho nhỏ, đã bao giờ các nàng thấy nhân vật tựa thần tiên như vậy đầu? Hơn nữa người đàn ông này ngoại trừ vẻ ngoài tuấn mỹ, còn có thêm vẻ trưởng thành, quyền lực, oai hùng, lạnh lùng, xa cách... rất nhiều thứ hấp dẫn phụ nữ. Mấy thiếu nữ ngây ngô này sao có thể cưỡng lại được?

Như thường lệ sau khi quỳ tiếp lễ, rõ ràng Triệu Tôn đã cảm thấy phiền phức, nên phất tay áo đi lên lầu.

“Điện hạ xin dừng bước...”

Lúc này, một thiếu nữ duyên dáng động lòng người bước từ trong đám người đi ra. Cô gái này khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đôi mắt to long lanh nước, đột nhiên chặn trước mặt Triệu Tôn, quỳ “bịch” xuống, đồng thời dập đầu.

“Xin điện hạ làm chủ cho dân nữ!”

Sắc mặt Triệu Tôn trầm xuống, ánh mắt không vui nhìn trị huyện Sùng Ninh. Nhưng dù hắn có không vui đến thế nào, trong trường hợp như thế này mà lờ bách tính đến kêu oan thì sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến hình tượng và thân phận của hắn.

“Ngươi có chuyện gì?” Hắn lạnh lùng mở miệng.

Vai cô nương kia run lên, nàng ta ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào hắn. “Điện hạ, ngài không nhớ dân nữ sao?” cả phố dấy lên tiếng xì xào tò mò. Nhiều người phía sau không nhìn được chuyện gì, bèn cố gắng chen lên phía trước, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía bọn họ. Hạ Sơ Thất đi theo bên cạnh Triệu Tôn cũng sáng mắt, nhìn thẳng vào cô gái búi kiểu tóc hồi tâm khác biệt, mặc áo thêu hoa, trong lòng cực kỳ tò mò.

Đáng tiếc, từ vẻ mặt hờ hững của Triệu Tôn, có thể thấy hắn thực sự không nhớ gì.

Dưới ánh nhìn sáng quắc của đám người, cô gái kia nói: “Điện hạ, dân nữ tên là Oanh Ca. Hai năm trước khi điện hạ xuất chinh, dọc đường có đi qua huyện Sùng Ninh, dân nữ đã từng cản chiến mã của điện hạ, thỉnh cầu ngài làm chủ cho dân nữ, mới giúp dân nữ không bị người anh độc ác bán vào thanh lâu.”

Nàng ta nói đứt quãng, nói đến đây thì giọng đã nghẹn ngào.

“Nhưng người huynh độc ác của dân nữ cờ bạc thành tính, đến chết không đổi. Hơn một năm sau khi điện hạ rời đi, huynh ấy lại quen thói cũ, nợ bạc người ta, kết quả là vẫn bán dân nữ vào lầu Xuân Phong, làm gái bán nghệ. Vốn dân nữ số khổ, chẳng thể trách ai. Nhưng hôm qua tú bà kia lại ép dân nữ tiếp khách. Dân nữ thề sống chết không theo mới bảo vệ được trong sạch. Hu hu, bây giờ gặp lại điện hạ, thật sự là trời thương. Dân nữ thỉnh cầu điện hạ án chuẩn, để dân nữ được theo hầu điện hạ, làm nô làm tỳ, mong điện hạ làm chủ!”

Đám người nhốn nháo ầm ĩ, chỉ chỉ trỏ trỏ. Oa! Hạ Sơ Thất bị sét đánh chết rồi. Hay cho một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Một gái bán nghệ lầu xanh có can đảm cản chiến mã của Vương gia, có can đảm hiến thân làm nô tỳ cho Vương gia, đừng nói là ở cổ đại, dù là hiện đại cũng được coi là một nữ hán tử giỏi giang lợi hại nhỉ? Nhưng nàng cảm thấy phân đoạn máu chó này lại có thể thu hút được nhiều sự đồng tình. Ai cũng cảm thấy một cô nương tốt như vậy thật “đáng thương”, vì báo ân, vì tránh họa mà bằng lòng làm nô tỳ, dáng người còn xinh đẹp động lòng người như thế.

Triệu Tôn hai năm trước đã cứu người ta, chẳng lẽ bây giờ lại trơ mắt nhìn con gái người ta nhảy vào đống lửa? Hạ Sơ Thất tò mò muốn chết.

Nàng muốn xem tên “Vương gia để tiện” kia muốn xử trí cô gái xinh đẹp này như thế nào.

Im lặng một lát, lông mày đang nhíu chặt của Triệu Tôn giãn ra, dường như đang nhớ ra chuyện cũ, liếc nhìn cô gái đang quỳ dưới đất, đột nhiên quay đầu, vứt vấn đề khó giải quyết này cho Hạ Sơ Thất.

“Tiểu nô, người thấy việc này nên xử trí thế nào?”

Tôn trọng ý kiến của nàng như vậy? Hạ Sơ Thất rất muốn hét lớn “Ta thèm vào”. Cái tên này muốn khiến mọi người cho rằng nàng là “luyến đồng” của hắn đúng không? Sao hắn phải ở trước mặt người khác ra vẻ hắn thích nam, vô cùng “chiều chuộng” nàng nhỉ? Thật không biết xấu hổ! Lại còn cả ánh mắt cưng chiều kia, trước hàng ngàn con mắt đang nhìn vào nữa. Những ánh mắt ghen ghét đã sớm đâm không biết bao nhiêu nhát sau lưng nàng rồi.

Được, bảo nàng quyết đúng không?

Hắn không thích có phụ nữ ở gần mình, nàng càng muốn nhét phụ nữ cho hắn.

Dù sao phủ Tấn Vương cũng không thiếu lương thực để nuôi thêm một cô gái, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Nghĩ vậy, Hạ Sơ Thất khẽ híp mí mắt, mỉm cười. “Gia, ngài xem vị tỷ tỷ này đáng thương biết bao, ngài thu nhận tỷ ấy đi.” Cô gái kia nghe được câu này thì thở phào.

“Xin điện hạ thành toàn Oanh Ca...”

“Được.”

Thản nhiên nói xong, Triệu Tôn vỗ tay Hạ Sơ Thất, khuôn mặt tuấn tú bình thản như nước, không rõ cảm xúc.

“Ngươi đứng lên đi.”

“Đa tạ điện hạ thành toàn.”

Oanh Ca dập đầu tạ ơn một cái nữa rồi mới đứng lên đi về phía Triệu Tôn. Vòng eo mảnh mai kia cứ như vừa véo sẽ đứt rời. Hai đỉnh núi nhô cao kia, Hạ Sơ Thất nhìn cũng phải nuốt nước miếng. Nếu sau này vị đại tỷ này sinh con thì nhất định không thiếu sữa, hai nhà kho lương thực kia thật lớn.

“Đứng lại!”

Không ngờ Oanh Ca còn chưa đến gần, Triệu Tôn đã nhăn mày.

Oanh Ca tỏ ra buồn bã như không hiểu gì, dịu dàng nói: “Điện hạ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.