Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 15: Sự nghiêm túc của ông ngoại




Vừa mới đứng lên, cổ tay đã bị một người chế trụ.

Xảy ra chuyện gì...?

Phương Tý Thần nỗ lực ngẩng cao đầu, muốn nhìn thử người tới là ai.”Phỉ...?” Anh uống say có chút cảm giác chếnh choáng, nhưng mà cũng còn có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của đồng nghiệp bên cạnh.

“Tôi tới đón anh về.” Nhìn quanh bốn phía, cảm giác xung quanh toàn là những người kỳ quái, Phỉ áp chế lửa giận, kéo Phương Tý Thần bước đi.

“Ngài là..?” đồng nghiệp nữ bị lãng quên liền không có cảm giác thiện ý với Phỉ.

“Không liên quan tới cô.” Phỉ lạnh lùng nói. Chê cười! Hắn tới để đón người còn phải nghe nữ nhân nhiều lời?

Cho dù là một nữ nhân!

Hảo suất! Nữ đồng nghiệp nhìn rõ khuôn mặt của Phỉ, trong lòng liền có một trận kinh hô. Có lẽ vì hắn quá suất khí khiến nàng phải im lặng mà tránh ra, để cho Phỉ đưa Phương Tý Thần ra ngoài. Chính xác mà nói, chính là Phỉ kéo hắn, lôi hắn ra ngoài cửa.

Dù là nam nhân hay nữ nhân lúc này đều nhìn theo bóng dáng của hai người. Trong lòng các nữ nhân đang suy nghĩ, tuy rằng người nam nhân kỳ quái kia rất tuấn tú nhưng dù sao cũng là một cái tiểu quỷ.

Chính là... cảm thấy được hai người có phần tương tự nhau... có thể là huynh đệ đi?

“Phỉ... Chậm một chút...” Phương Tý Thần theo không kịp tốc độ của Phỉ, cổ tay của anh bị hắn cố tình nắm chặt, cơ hồ như là bị lôi đi.

Thật sự là chịu không nổi... anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu a!?

Phỉ ghét nhất là người nhiều lời như vậy liền không nói lời nào ôm ngang anh lên

“Oa!! Cậu.. cậu mau thả ta xuống!” Dù được ôm nhẹ nhàng nhưng anh hoảng sợ. Anh không nghĩ tới Phỉ cư nhiên lại như vậy. Tuy rằng là đêm khuya, nhưng vẫn có không ít người để ý.”Có... có người nhìn a...”

“Anh câm miệng được không?” Tức giận đáp. Bất quá... không nghĩ tới đều cùng là nam nhân, thể trọng người này cư nhiên lại nhẹ như thế... quả thực rất giống với việc ôm nữ nhân mềm mại.

Nhìn người trong lòng ngoan ngoãn cho mình ôm, cảm thấy được thoải mái hơn.

Không bao lâu đã về tới nhà

“Anh mau tắm rửa!” Lạnh lùng phán ra một câu công đạo, liền đem Phương Tý Thần ném vào giữa phòng tắm.

!? Không thể nào?Phương Tý Thần nhìn tân trang trên người mình. Cứ như vậy mà cởi xuống a? Ai... bất quá nghĩ đến Phỉ đang ở phòng khách, anh cười khổ một chút, vẫn là ngoan ngoãn cởi quần áo, đi tắm.

Thật sự là chịu không nổi! Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy phát hỏa. Đã uống rượu cũng không nói đi, hôm nay nếu không đi đón hắn, đại khái hắn đã bị cái nữ nhân đáng ghét kia ăn luôn. Bất quá cũng phải nói tại sao cậu lại đi đón hắn a?

Chỉ cảm thấy lúc đó trong người nóng như lửa, liền mang theo căm giận mà đi... Thật sự là...

Phỉ bình tĩnh  một chút, ngồi ở phòng khách nhắm mắt dưỡng thần.

Nguy rồi!!!

Phương Tý Thần tắm xong, lại đột nhiên phát hiện một chuyện không xong. Xong rồi! Anh không mang quần áo vào. Không thể mặc quần áo dơ ra ngoài? Hơn nữa... còn có mùi rượu...

Phương Tý Thần cẩn thận suy nghĩ, thật cẩn thận mở cửa phòng tắm, nhìn lén Phỉ đang làm gì.

Có lẽ là ảo giác, có lẽ anh vẫn chưa hết say, cảm thấy được Phỉ hiện tại đang ngủ rất say!

Kia... không có thể nào không biết xấu hổ mà đánh thức hắn dậy rồi bảo hắn lấy quần áo giúp mình. Có lẽ... anh cứ tiêu sái ra ngoài hắn chắc cũng không có phát hiện.

Nếu là bình thường, anh có chết cũng không làm loại sự tình này. Nhưng là, dù sao anh cũng đang say, căn bản không rõ nguyên nhân hậu quả  mình sẽ gây ra là nghiêm trọng như thế nào, Phương Tý Thần quấn khăn tắm xong liền bước ra khỏi phòng tắm.

Kỳ thật... giờ vẫn còn kịp đề suy nghĩ lại mà quay vào phòng tắm, nhưng sai lầm trí mạng là anh cư nhiên ý thức không rõ, khờ dại nghĩ nên xem thử xem Phỉ có hay không đang ngủ. Thế là anh rón ra rón rén tiến lên, nhẹ nhàng gọi:

“Phỉ...?”

Hoàn chương 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.