Nhật Ký Cô Nàng Nam Châm

Chương 266: Lao tới Hoành Điếm




"Hạng mục này anh hãy tìm những người khác làm tiếp đi! Tôi đi đây."

"Đứng lại."

Lục Chu Thừa lấy tài liệu tôi mang đến mà tôi đang cầm trong tay, cười đầy vênh váo, "Tôi nói rồi, cô có thể đi sao?"

"Tôi đã từ chức rồi." Mặt tôi không chút thay đổi nhắc nhở.

Lục Chu Thừa cười “xì” một tiếng, "Liên quan gì tới tôi?"

Mặt tôi xám xịt nhìn anh, "Tổng giám đốc Lục, cậu chủ Lục, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu là vì lúc trước tôi mạo phạm anh, tôi đã nhận lỗi, anh còn muốn như thế nào nữa?"

"Nếu xin lỗi mà dùng được, vậy còn cần cảnh sát làm gì?"

Lục Chu Thừa cười nhẹ, sau đó vô liêm sỉ lại gần, "Tôi nói rồi, tôi muốn lên giường với cô."

Người này mỗi lần đến gần, toàn thân tôi liền không ổn, có chút tức giận đẩy anh ra, "Anh có phải bị bệnh hay không đấy! Lời tôi nói anh nghe không hiểu phải không?"

Lục Chu Thừa lạnh lùng nhìn tôi, đáy mắt lóe ra tia lạnh, "Trò chơi là cô bắt đầu, tôi không nói ngừng, cô trốn không thoát."

Sau hôm ấy, tôi không gặp lại Lục Chu Thừa, nhưng tôi bị đưa lên làm đại biểu của hạng mục.

Hiện tại mỗi lần đến Hoàn Vũ đều nơm nớp lo sợ, sợ anh xuất hiện ở đây.

Nhưng phiền não lớn nhất trước mắt không phải vướng mắc với Lục Chu Thừa, mà là về tin đồn nhảm tôi bán mình cầu vinh.

Dáng vẻ Triệu Bân cũng không tệ lắm, cách cư xử với mọi người thì khéo đưa đẩy, thành tích làm việc cũng là số một số hai, tại công ty xem như có chút chỗ đứng.

Hiện tại anh ta bởi vì tôi đội nón xanh, tự nhiên tôi lâm vào cảnh bị mọi người coi là kẻ thù chung.

Ngay từ đầu chỉ là lấy đồ trong ngăn kéo của tôi vứt đi, về sau là con gián, lần này càng quá đáng, vậy mà thả hai con chuột chết ở bên trong.

Nhìn tôi thét chói tai té lăn trên đất, mọi người cười cực kỳ vui vẻ, tôi biết bọn họ thích nhìn tôi xấu mặt.

Thật sự là đủ rồi!

Tôi cầm lấy túi xách vừa ném trên bàn, nổi giận đùng đùng đến văn phòng.

"Công việc của tôi anh lập tức tìm người nhận đi, tôi không làm nữa."

Đối với chuyện của tôi, quản lý biết một chút, anh ta có chút khó xử nhìn tôi, "Hiện tại cô không thể đi, ít nhất là trước khi làm xong vụ này thì không thể đi."

Làm xong hạng mục này, ít nhất cần ba tháng.

Tôi tự hỏi không có cách nào tiếp tục chịu được, kiên trì ra đi, nhưng công ty bên này lo lắng Lục Chu Thừa lấy chuyện này làm khó dễ, vì thế đưa ra một cách cầm chân.

"Như vậy đi, về sau không có chuyện quan trọng cô có thể không cần đến công ty, chỉ cần xong hạng mục này, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào."

Đây là cách tốt nhất trước mắt, tôi đồng ý.

Lúc ra khỏi văn phòng gặp Triệu Bân, tôi vốn làm bộ như không phát thấy, anh ta lại đột nhiên mở miệng gọi tôi lại.

"Tiểu Thanh, chúng ta nói chuyện."

Gió trên sân thượng hơi lớn, tôi buồn bực vén tóc nghiêm mặt, "Tìm tôi có chuyện gì?"

Ánh mắt Triệu Bân phức tạp nhìn tôi, "Ngày đó, lời anh nói có chút quá đáng, em đừng để ở trong lòng."

Tôi kinh ngạc nhìn Triệu Bân, sau đó đột nhiên nở nụ cười.

"Cũng không biết có phải do lớn tuổi không, gần đây muốn nói chuyện trước kia. Lúc anh theo đuổi tôi chắc không nghĩ tới có một ngày sẽ vì bò lên trên mà giẫm tôi xuống dưới chân đúng không! Nhìn bọn họ làm khó tôi vậy, có phải cảm thấy cực kỳ vui vẻ không?"

"Tiểu Thanh, kỳ thật anh..."

Tôi dời tầm mắt đi, giọng có chút nghẹn ngào, "Anh muốn chia tay trực tiếp nói với tôi thì tốt rồi, vì sao phải muốn thành như vậy? Tôi ghét nhất bị người khác gạt tôi!"

Triệu Bân muốn nói lại thôi nhìn tôi, sau cùng rốt cục cúi đầu, "Là anh có lỗi với em, hai trăm ngàn kia đợi sau khi bán được nhà anh liền cho em."

Nước mắt theo má chảy xuống, tôi thoải mái cười, vì tôi chờ đợi chính là ba chữ kia.

"Về sau chắc không thường gặp mặt, Triệu Bân, hi vọng anh sẽ không hối hận với lựa chọn của chính mình, anh, tự giải quyết cho tốt!"

Nói đều đã nói xong, tôi xoay người liền đi, Triệu Bân đột nhiên giữ chặt tôi, "Tiểu Thanh, anh là thật sự có yêu em, chỉ là về sau phát hiện chúng ta không thích hợp."

"Là sau khi ngủ rồi mới phát hiện à?"

Triệu Bân kinh ngạc với tôi, sắc mặt ngượng ngùng nói: "Dù chia tay cũng còn có thể làm bạn bè, về sau em có khó khăn cứ việc tới tìm anh."

Tôi lắc đầu, "Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"

"Em nói đi."

Tôi nhìn anh ta, đáy mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, "Anh chia tay tôi, thật là bởi vì tính tôi lạnh nhạt?"

Nhìn sắc mặt xấu hổ của Triệu Bân, tôi nhẹ nhàng tránh tay anh ta ra, "Nói cho anh một bí mật, Lục Chu Thừa gần đây đang theo đuổi tôi, anh ấy nói, anh ấy thích lên giường với tôi."

Lúc rời khỏi công ty, cả người tôi đều trống, không có yêu thích trả thù, có chỉ còn lại trống rỗng vô tận.

Mua đồ đạc thăm Chu Tĩnh, cô ấy giữ tôi ăn cơm, nhìn sắc mặt mẹ chồng cô ấy, tôi vẫn quyết định không quấy rầy nữa.

Khi Chu Tĩnh đưa tôi xuống lầu còn đang oán giận, "Có chuyện gì ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn?"

Lúc nghe tôi nói là chuyện công việc, cô ấy không hỏi nhiều nữa, chỉ là có chút lo lắng nhìn chân tôi, "Sưng nhiều như vậy, nếu không mình đưa cậu đến bệnh viện khám nhé!"

"Không cần, bụng cậu lớn như vậy nên ở yên trong nhà đi! Tự mình đi."

Buổi sáng khi trẹo chân không chú ý, lúc này đã sưng thành bánh mỳ rồi.

Tôi định đến bệnh viện một chuyến, nhưng mới ra khỏi khu nhà liền nhận được điện thoại của Hách Phú Bình, đành phải đi gặp trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.