Nhật Ký Cô Nàng Nam Châm

Chương 240: Bình ổn




#BooMew

Hoa Tử Khiêm thật sự rất tò mò cô gái họ Tư đó... nhưng không lâu nữa thôi anh cũng sẽ được xem nhan sắc thực thụ của cô gái đó thôi.

Hoa Tử Khiêm vừa về đến Hoa Gia, thì nhanh chóng tắm rửa lên phòng ngủ, thật sự anh rất mệt, mệt chết đi thôi mà.

- ----------

Lê Gia.

Sau khi ngắt điện thoại cùng Lưu Hà Mi, Tư Noãn Noãn dựa vào giường nhìn chằm chằm vào dãy số được lưu sẵn tên " Mẹ Chồng " kia không khỏi cười tự giễu.

Cho dù cô biết bà không phải người xấu, nghĩ và lo lắng cho con trai mình là một chuyện quá bình thường nhưng cô thật sự không thể nào chấp nhận lòng tốt của bà... bà tốt với cô chỉ để cô đứng một mình trên cây cầu không thấy đích kia chờ Lê Bá Sâm.

Nếu yêu nhau, có xa nhau bao xa thì cô cũng có thể đợi anh, nhưng anh nào yêu cô... anh không hề không từng yêu cô thì nói sao cô có thể chấp nhận đợi.

Hiện tại dứt ngay tình yêu đang dần dần lớn hơn trong cô là không thể nhưng cô tuyệt đối sẽ không một lần nào nữa bước sâu vào trong vũng bùn kia.

Yêu vốn rất đẹp nhưng lại rất đau.

Lê Bá Sâm đang đau vì ai kia, còn cô lại đau vì anh, thứ tình yêu hèn mọn của cô có cầu xin thì cũng sẽ không bao giờ được đáp lại... đúng vậy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ được đáp lại.

Tư Noãn Noãn nhìn chằm chằm những vết bầm chi chít trên cánh tay đang dần dần hết, môi cô càng câu sâu thêm.

Ngày kia vì nhìn nhầm cô... liệu khi hết nhìn nhầm có còn hay không dịu dàng... một chút dịu dàng của ngày kia.

Tư Noãn Noãn lấy dầu thoa nhẹ lên lên những vết bầm tím đó, lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Có đau đớn hay khổ sở ra sao, thì hiện tại cô vẫn phải giữ gìn sức... cô phải có con... đôi tay nhỏ bé gầy gò của cô khẽ xoa nhẹ lên bụng phẳng của cô, môi nhếch lên say giấc.

- ------------

Lê Thị.

Người ta nói đúng, đàn ông yêu bằng mắt nhớ bằng tim... Lê Bá Sâm cũng vậy... anh nhớ người làm trái tim thanh thiếu niên của anh tổn thương, anh in sâu hình bóng cô gái đó một cách chính xác không một chút nào sai... mắt anh chỉ lưu lại một hình bóng của " Huỳnh Tố My " tim anh cũng rỉ máu vì cô gái đó.

Bị đau đớn, phản bội, tổn thương một lần rồi nhưng khi nhìn thấy những câu nói không căn cứ trên những tờ báo đó... Lê Bá Sâm vẫn không nhịn được mà vui sướng hạnh phúc...

Hạnh phúc vì những câu nói đó, vui sướng khi họ còn nhớ đến anh...

Mà anh quên mất những đau thương mà anh chịu, những lần dày vò mà anh làm với Tư Noãn Noãn.

Anh quên... quên hết rồi.

Lê Bá Sâm sau khi xử lý xong công việc, cũng không còn muốn về nhà nhìn Tư Noãn Noãn, dày vò Tư Noãn Noãn, thẩm chí là chà đạp cô... anh chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm bức hình hiện tại của Huỳnh Tố My... càng nhìn anh lại càng thích lại càng mong chờ lần về nước của cô.

- --------------

Nước P.

" ư... ư... a... a mạnh nữa... a... Thiển thiếu... a a a a a em yêu anh... em yêu anh... "

" yêu anh sao? "

" a... a "

" yêu anh thì đừng có bị tên đàn ông kia dụ mất... "

Tiếng rên rỉ đầy dụ hoặc không ngừng vang lên, cùng với những câu nói khàn khàn trầm dục của người đàn ông.

Những lần nói chuyện là những lần mạnh bạo ra vào sâu trong Huỳnh Tố My, Huỳnh Tố My vừa rên rỉ vừa ngưỡng cổ lên thở phì phò sung sướng thỏa mãn.

Qua đêm nay... mọi thứ sẽ thay đổi... Thiển Hạ Lâm và Huỳnh Tố My sẽ không còn thân cận gần gũi như trước đây, mà cả hai thành hai con người của hai thế giới.

Họ làm... và chỉ làm... làm đến thỏa mãn hết sức mới dừng lại.

Thiển Hạ Lâm không mệt, nhưng vẫn dừng lại vì anh xót cho Huỳnh Tố My, anh mặc dù không muốn cô rời đi, nhưng tuyệt đối sẽ không phá hư chuyện cô.

Huỳnh Tố My hai chân run rẩy, hang động bị ra vào đến không khép được, cứ nằm trên ngực người đàn ông cô yêu thở phì phò, hai mắt nhắm nghiền nói.

" Em sẽ rất nhớ anh. " giọng nói mang chút âm thanh nghẹn ngào run rẩy.

Thiển Hạ Lâm hôn nhẹ lên trán cô, lại nói.

" Anh sẽ đến thăm em. " dừng một chút như nhớ gì đó anh lại nói.

" Không được ngủ với thằng đàn ông khác. " ở đây anh có thể không cấm túc cô, nhưng ở kia, hai đứa không thường xuyên gặp còn phải giả vờ là địch anh không muốn xài đồ cũ.

Huỳnh Tố My cười thành tiếng, hai mắt nặng trĩu sắp ngủ khẽ nói.

" Sẽ không... em yêu anh như thế cơ mà... em chỉ muốn anh ta phải nhớ thương em cả một đời... quỳ lại van xin em... " sau đó cô ngủ thiếp đi.

Thiển Hạ Lâm nhìn người trong ngực ngủ say, anh nhu nhu thái dương lẩm bẩm.

" Cũng mong vậy... "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.