Nhật Ký Cô Nàng Nam Châm

Chương 238: 《 Thiên địa võ hồn 》( 1 )




#BooMew

" Ta biết ta đang yêu cầu quá đáng nhưng ta xin con đừng yêu người khác, hãy yêu nó cho nó cảm nhận được tình yêu của con, ta tin một ngày nào đó không xa nó sẽ là nó, sẽ yêu thương và trân trọng con. "

Lưu Hà Mi cảm giác như bản thân sắp già đi vài tuổi khi đợi Tư Noãn Noãn trả lời.

Tư Noãn Noãn hai mắt thờ thẫn nhìn chằm chằm bông hoa ngoài kia, môi khẽ câu lên tự giễu, cũng không biết cô đang nghĩ gì mà hai mắt đỏ ửng hơn, nước mắt lại tuôn ra, giọng cô run rẩy nói.

" Con yêu con trai của mẹ, thì ai sẽ yêu con? "

Câu nói của Tư Noãn Noãn phát ra từ cả trái tim bản thân cô, đúng như những gì cô nói, nếu cô yêu anh, thì ai sẽ yêu cô.

Không lẽ bắt cô vĩnh viễn yêu anh cho dù bị chà đạp? Giống như hiện tại, vì yêu anh cô mới thành ra như vậy, vì yêu anh cô mới đau khổ đến như vậy...

Trái tim Tư Noãn Noãn thắt chặt lại, như nhớ gì đó khẽ nói tiếp.

" Con sẽ ở đây, cho đến khi có con của anh ấy, lại ở đây cho đến khi đứa bé sinh ra.

Con sẽ rời đi ngay. "

Lưu Hà Mi hai mắt trừng to kinh ngạc, không tin vào tai bà, bà vội vàng nói.

" Con nói đùa thôi phải không Noãn Noãn! " bà không muốn mất đứa con dâu hiện tại này, nếu mất thì biết bao giờ mới tìm được đứa thứ hai.

Bà biết bản thân bà ích kỷ, nhưng vì hạnh phúc tương lai của con trai, bà có gì sai, bà cũng chỉ là như những bà mẹ khác thôi, yêu thương con trai mình...

Tư Noãn Noãn thu lại những đau thương, trở lại vẻ mặt lạnh băng khẽ nói.

" Con nói là thật, và có chấp nhận hay không, không quan trọng, trong hợp đồng có viết, sau 5 năm ly hôn, nhưng đó là chưa có con, còn nếu có con thì sinh bé xong con sẽ đi. "

" Con đành lòng bỏ đứa bé vừa sinh ra sao Tư Noãn Noãn? "

Tư Noãn Noãn khựng lại, một tay nắm chặt thành quả đấm nhỏ, con người hiện lên vẻ đau khổ.

Cô nào muốn, nào muốn đứa bé sẽ như cô của năm xưa, cha ghét bỏ, hai bên ông bà xua đuổi, nhưng nếu cô ở lại Lê Bá Sâm sẽ chấp nhận sao? Sẽ thật sự xem đứa bé là con mà đối xử tử tế sao?

" Đành lòng chứ! So với con ở lại chăm sóc thằng bé, thì mẹ chăm sóc thằng bé thì tốt hơn nhiều. "

Cho dù sau này, thằng bé không mang họ Lê hay không có quyền thừa kế tài sản hay Lê Thị thì nó cũng an toàn lớn lên bên bà nội, còn hơn ở với cô thấy cô bị đánh bị đập... như vậy cho dù có trọn vẹn một gia đình, có cha, có mẹ thì cũng không thể nào được trọn vẹn yêu thương.

Cô không cần gì hết, chỉ cần khi rời đi có thể len lén nhìn bé từ xa... hoặc là bản thân chết đâu đó nhưng vẫn yên tâm còn hơn như hiện tại.

Tư Noãn Noãn nói xong im lặng, mà Lưu Hà Mi cũng im lặng, tim bà đau thắt chặt lại từng cơn, cũng không biết do nghe câu nói của Tư Noãn Noãn mà thất vọng hay là bà cảm nhận được sự đau đớn lo lắng của cô mà đau lòng.

Lưu Hà Mi cũng không nhắc lại chuyện cũ, cứ nói vài ba câu lại tắt máy.

Thứ bà hy vọng, có lẽ cả đời cũng không làm được.

Bà nhìn khung hình treo trong phòng bà, bên trong khung là hình ảnh một cậu bé kháo khĩnh bụ bẫm cười thật tươi, Lưu Hà Mi nhíu chặt mày lại, cứ nhìn nụ cười của đứa bé đó là bà lại đau lòng.

*Quá Khứ...

" Haha, con sẽ lấy em ấy mà... "

" Con trai mẹ lớn rồi nhé! "

" Con biết, con biết rồi thưa Lê Phu Nhân. "

Lại những tiếng cười khanh khách của Lê Bá Sâm...

Lưu Hà Mi chìm vào tiếng cười giòn tan đó, hai mắt bà đỏ hoe không nhịn được mà nức nở.

Bá Sâm, Bá Sâm... con nhất định sẽ hối hận... sẽ hối hận cả cuộc đời này... để bỏ mất Noãn Noãn, con sẽ đau lòng hơn hiện tại nhiều... không lẽ con không nhận ra bản thân mình đã động tâm với con bé sao...

Lưu Hà Mi cứ lẩm bẩm mãi như vậy, bà đã nói... nhưng nói thêm nữa cũng có ích gì cho dù hiện tại bà có quỳ xuống xin Tư Noãn Noãn ở lại thì cũng vĩnh viễn là con số không.

Chỉ cần nhớ lại những câu nói của cô lúc nãy thôi, bà cũng đã đau lòng... đau lòng cho cô, đau lòng cho cả con trai bà...

- ------

Lê Thị.

Lê Bá Sâm sau khi đọc tin tức của Huỳnh Tố My thì bản thân anh đứng ngồi không yên, không thể đợi thêm được nữa, anh thật muốn tìm cô, nhưng hiện tại nếu sang đó đón cô thì tạo tin đồn không hay ho cho cô, như vậy thì không được.

Càng nghĩ Lê Bá Sâm càng nhíu chặt mày, không nhanh không chậm gọi cho ai đó, lại nói gì đó cúp máy.

Lúc này, Huỳnh Tố My...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.