Nhật Ký Cô Nàng Nam Châm

Chương 233: Làm khách




#BooMew

Nhưng Tư Noãn Noãn ngoài đau đớn ra cũng không cảm giác gì... hai mắt Tư Noãn Noãn ửng đỏ, muốn khóc cũng không khóc được mà không muốn khóc cũng không thể khóc...

Sự dịu dàng này, sự cẩn thận này... không thuộc về cô, vĩnh viễn cũng không thuộc về cô...

Ba ngón tay rút ra khỏi hang động, hai mắt cô nhắm chặt khi anh đang đem vật nam tính đâm sâu vào trong cô, khác với những lần trước, Lê Bá Sâm nhẹ nhàng ra vào, vì sợ cô bị thương.

Miệng anh không ngừng nói.

" Thật thích... thật thích... cuối cùng em cũng là của anh... cuối cùng em cũng là của Anh... "

Những lần nhẹ nhàng trôi đi, thay vào đó là những lần ra vào nhanh hơn và nhanh hơn... nhưng anh cũng không phải không biết tiết chế... cứ cẩn thận dù bản thân đang làm vì men say ập tới...

Lê Bá Sâm miệng không ngừng rên rỉ nỉ non.

" My... My anh yêu em... anh yêu em... "

" My... hơ... ưm... my... "

" Em là của anh... vĩnh viễn là của anh... ưm... ưm "

" Huỳnh Tố My... ưm. "

Tư Noãn Noãn một câu cũng không rên rỉ, khoái cảm triền lên cô vẫn cắn chặt môi mình không để phát ra âm thanh nào.

Thà bị anh chà đạp dày vò... nhưng người anh mắng anh chửi là cô, còn tốt hơn hiện tại nhẹ nhàng cẩn thận nhưng không phải cô đúng không?

Chạm vào cô, hôn vào cô, xâm nhập vào cô... dịu dàng ân cần quan tâm lo lắng.... haha không phải của cô... không phải thuộc về cô... không phải dành cho cô.

Xem thể xác cô là người khác... anh yêu em... haha... haha anh yêu em my...

Người anh ta yêu là My... Tư Noãn Noãn mày nghe rõ chưa? Người anh ta yêu thương là My không phải mày...

Lê Bá Sâm... anh thật độc ác... anh thật độc ác... anh... anh thật độc ác.

Từng giọt nước mắt đắng cay đau khổ cứ thế tuôn xuống, Tư Noãn Noãn hai mắt nhắm chặt nức nở khóc....khóc trong im lặng, khóc trong bể dục... khóc trong nỗi đau...

Cũng không biết Tư Noãn Noãn cắn chặt môi để không phát ra âm thanh rên rỉ hay những tiếng khóc đau lòng đến lúc nào mới buông nhưng lúc Tư Noãn Noãn bước ra khỏi phòng thì trên môi đã dính bê bết máu, trên người không có một chút bầm tím nào như mọi ngày... thật sạch sẽ nhưng... tim cô như bị ai đó tàn nhẫn đâm lủng... lủng thành từng lỗ thủng lớn không có cách nào chặn lại... máu trong tim không ngừng rỉ ra... đau... đau đến không chịu được...

Tư Noãn Noãn đờ đẫn bước xuống tầng... lại đờ đẫn đi về ngôi nhà nhỏ của cô...

Cả người vô lực đờ đẫn đau đớn... cô nên làm gì đây... đâu quá... thật sự rất đau... tại sao không giết chết cô đi... tại sao không giết chết cô đi chứ...

- -------------

Nước P, Thành phố Rame quận 99.

Huỳnh Lập Thành đang ngồi trong phòng bếp đọc báo buổi sáng.

Đúng lúc đó, Huỳnh Tố My cả người nồng nặc mùi rượu bước vào, nhìn thấy Huỳnh Lập Thành thì cô nhanh chóng bước nhanh vào bếp, trên môi treo một nụ cười gọi.

" Ba. "

Huỳnh Lập Thành nhíu mày nói.

" Đi ngủ đi, ba đã hẹn người làm lại cái màng trinh cho con rồi. Tối chút dậy đi qua đó."

Huỳnh Tố My nhíu mày lại, uống một hớp hết một ly nước nói.

" Không cần. "

" Sao? "

" Làm làm gì chứ? Ba nghĩ anh ta sẽ thịt con ngay sao? Yên tâm so với thằng khác thì con không chắc nhưng so về anh ta con chắc chắn anh ta sẽ không thịt con. " dừng một chút, Huỳnh Tố My cười nham hiểm nói.

" Có thịt cũng cưới mới thịt... khi đó chỉ cần nói con bị ai đó bắt ép nên mất TRINH là xong, anh ta sẽ không nghi ngờ. "

Huỳnh Tố My như nhìn ra Huỳnh Lập Thành muốn nói gì đó vội vàng đứng dậy nói.

" Ba cứ nghe theo con! Nhanh nhanh tạo tin đồn đi, tối mai con về kia... nhất định phải có phóng viên bu quanh nha. "

Dứt câu cô đi nhanh lên lầu.

Huỳnh Lập Thành nhìn theo hướng Huỳnh Tố My đi không nhanh không chậm gọi cho ai đó nói.

" Tung tin ra nói Huỳnh tiểu thư của tập đoàn Huỳnh Lân đang bỏ trốn. "

Dừng một chút lại nói.

" Cậu viết làm sao cho kịch tính vào, với tối nay lại đăng tin là Huỳnh Tố My vương vấn thanh mai trúc mã mà từ chối hôn ước với Thiển công tử của tập đoàn Thiển Hạ, hình ảnh thì một lát nữa thư ký của tôi sẽ cung cấp. "

"... "

" Ừ, miễn sau tin này sang đến nước J có bao nhiêu tiền tôi cũng cho. "

Nói xong tắt máy, Huỳnh Lập Thành lại cầm tờ báo lên đọc như thể người dàng dựng sắp xếp người lúc nãy không phải ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.