Nhật Ký Chính Thất

Chương 48




“A… vâng!” Kim nhìn về phía chủ nhân xác định y không có nghe nhầm mệnh lệnh, đứng ở một bên, cởi cúc áo của mình ra.

“Tam ca!” Tiểu công chúa thét chói tai, Tử Liên hạ mắt nhìn chân không thèm để ý tới nàng.

Kim cởi giầy, áo khoác, áo chẽn, áo sơmi, ngón tay thon dài đi xuống giật xà cạp nơi quần.

Thân thể tinh tráng xích lõa làm tiểu công chúa đỏ bừng gương mặt, nàng quay đầu không dám nhìn.

“Tam ca, bảo hắn dừng lại…”

Tử Liên không nói gì, Kim kế tục thoát y phục của mình.

Tiểu công chúa minh bạch, chỉ là một mệnh lệnh, muốn Kim quỳ xuống hay muốn Kim cưới nàng cũng không có cái gì bất đồng. Ôm miệng, nước mắt từ gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo rơi xuống.”Ta, ta đã biết…” Nàng xoay người chạy đi, ly khai cái nơi làm cho mình không thể chịu đựng nổi.

Đừng … lại nữa rồi… Tử Liên ở trong lòng thở dài.

Trên thảm màu xanh lục rơi xuống 1 cái quần dài, cùng số y phục còn lại của chủ nhân nó, Tử Liên buông đường nhìn xuống chỉ có thể nhìn thấy những thứ… này.

“Kỳ thực… Nếu như ngươi nguyện ý cưới muội muội ta, đối với ngươi là tốt nhất.”

“Chủ nhân!” Hai chân xích lõa tới gần hắn.”Kim không muốn cưới người mình không thương.”

“… Ta cũng vô pháp cưới người mình yêu thương.” Không đợi Kim hỏi, Tử Liên liền nói: “Mặc y phục vào.”

“Vâng.”

Sau khi y phục trên thảm đều trở lại trên người chủ nhân nó, Tử Liên lười biếng hướng lưng ghế dựa vào. Con mắt nửa khép nửa mở, bộ dạng sắp ngủ.

“Trà.”

“Vâng!” Kim đi tới bên cạnh bàn châm trà.

Tử Liên không có uống, nhìn chén trà từ từ tỏa ra nhiệt khí, mà lại im lặng.

“… Kim.”

“Vâng ạ?”

“Nghe nói mẫu thân ngươi đã qua đời?”

“Đúng vậy, ta đi thăm nàng không lâu sau nàng đã qua đời.” Kim nói, ngữ khí bình thản giống như không phải chuyện của mình.”Ta hỏi qua nàng, nhưng nàng không nói cho ta biết phụ thân là ai… Chủ nhân, Kim chỉ còn lại có ngài.” Chỉ có câu cuối cùng, là xuất ra tình cảm nồng đậm.

“Ân, ngươi có ổn không?” Tử Liên nhìn về phía y. Chỉ là một động tác bình thường, nhưng Kim lại có thể cảm giác được sự quan tâm trong đó.

“Chỉ cần chủ nhân quan tâm ta, ta sẽ không sao.” Tình yêu say đắm, chỉ cấp cho 1 người duy nhất trên đời này.

“Quỳ xuống.” Tử Liên ngữ khí rất lạnh.

Kim quỳ xuống, ngửa đầu nhìn về phía chủ nhân của y. Y vẫn luôn ngước nhìn như thế.

“Tới đây.”

Kim dùng tư thế quỳ đi tới bên chân Tử Liên.

“Gần thêm 1 chút.”

Sao lại gần thêm a? Thân thể y đã sắp dán lên chân Tử Liên. Đang muốn hỏi, Tử Liên liền khom người ôm lấy bờ vai của y.

Y đột nhiên nhớ tới, Tử Liên lúc còn rất nhỏ cũng mất đi mẫu thân.

Không hề chần chờ, Kim đưa tay ôm thắt lưng Tử Liên, đây là động tác mà y ở trong lòng đã luyện tập qua hàng nghìn hàng vạn lần, nguyên lai, khi thực hiện lại giản đơn như vậy.

“Chủ nhân…”

Đem thân thể mảnh khảnh ôm trong tay, được cái ấm áp nơi cánh tay truyền vào trong ngực, Kim nguyện ý chết ngay khắc này, đó là ý nghĩa sinh tồn đến nay của y.

Phóng túng ham muốn của mình, Kim gần kề chủ nhân của y, bàn tay khẽ vuốt đường cong duyên dáng trên lưng, phổi mạnh mẽ hấp thụ khí tức đối phương, y ngẩng cổ, mang theo một chút thở dốc, hôn lên khóe miệng Tử Liên.

Cảm giác trầm bổng chỉ có trong nháy mắt, “Ba!” nháy mắt 1 cái, trên mặt truyền đến cảm nhận nóng bỏng sâu sắc, tiếp theo Tử Liên một cước đá văng y ra.

Tử Liên trừng y, lộ ra biểu tình phẫn nộ nghiêm trọng khi bị xâm phạm.

“Chủ nhân, ta…” Kim muốn tới gần, chén trà khay trà còn có ấm trà, trong nháy mắt tất cả mọi thứ trên bàn đều quét về phía y.

Kim giơ tay cản vài thứ, trà nóng hổi vẩy trên cánh tay y, nhưng lông mày y chưa từng nhăn 1 chút.”Chủ nhân, ta yêu ngài.”

“…”

“Ta là thật lòng.”

“…”

“Chỉ có ngài, ta không bao giờ … có thể yêu người khác.”

“…”

“Chủ nhân…”

Tử Liên cuối cùng mở miệng.”Thu thập sạch sẽ… Ta muốn đi ngủ, trước khi dùng bữa thì gọi ta.”

Ai!”… Vâng.”

***

“Y Phù, đồ quét dọn có thể cho ta mượn một chút không?”

Kim đột nhiên xuất hiện tại gian công cụ, mấy thị nữ bên cạnh thấy đều kinh hách mà nhảy lên. Các nàng giống như gà con mà tụm lại cùng một chỗ, kích động ầm ĩ kêu loạn lên.

Y Phù từ nhỏ đã cùng Kim lớn lên, đối với lực sát thương của diện mạo này đã sớm miễn dịch, mặt không đổi sắc đưa đồ quét dọn cho y.”Để ta đoán a? … Chắc không phải là gối đầu.”

Kim cười khổ.”Trà cụ… cả bộ.”

“Tam điện hạ gần đây đúng là rất hăng hái.” Y Phù thở dài.”Ta làm là được rồi, ngươi trở lại hầu hạ tam điện hạ đi.”

“Chủ nhân muốn ta dọn dẹp.” Kim nói, “Cứ để ta làm.”

Y Phù nhún vai, nàng cũng không kiên trì, đem dụng cụ đưa cho Kim.”Dùng xong cứ trực tiếp trả lại, có người sẽ thu về… Thật là, tam điện hạ chỉnh ngươi như vậy, ngươi khôngnghĩ đến cách nào khác sao?”

“Sẽ không a, ta hoàn toàn hài lòng… Thực sự!” Thấy nhãn thần Y Phù không tin, y thêm vào 1 câu cường điệu.”Chủ nhân chỉ là ngoạn với ta thôi.”

“…” Đây không phải  là cách người ta ngoạn nháo a?”Tùy ngươi, ngươi vui vẻ là tốt rồi.”

“Đúng vậy a.” Tựa hồ là nghĩ đến chuyện vui vẻ, Kim mỉm cười. Nụ cười này đúng là quá mức! Bên cạnh không biết là ai phát sinh 1 tiếng thét chói tai, cộng thêm thì thầm hưng phấn.

“Kim đại nhân nở nụ cười a!”

Y Phù chịu không nổi nhu nhu cái lỗ tai.”Trời ạ!” nàng đẩy Kim, “Ta van ngươi nhanh đi đi! Ngươi ở đây chúng ta không có biện pháp làm việc.”

“Xin lỗi.” Kim áy náy nói, đối với mê luyến vừa rồi của những người kia không cảm thấy mất kiên nhẫn, cũng không có biểu hiện đặc biệt cao hứng. Y hướng bọn gật đầu ý bảo, muốn xoay người ly khai.

“… Được rồi.” Giống như nghĩ đến cái gì, Kim dừng lại.”Cái kia… Y Phù, có chuyện ta muốn hỏi ý của ngươi một chút, ngươi có lúc nào rảnh rỗi không?”

Y Phù suy nghĩ một lát, nói: “Một chút có thể sẽ bị gọi đi trù phòng hỗ trợ… Có việc gấp sao?”

“Không thể nói được, sẽ quấy rối người khác.” Kim nhíu mày, lộ ra vẻ mặt khổ sở.”Quên đi…” Y tiếp tục đi về phía trước.

Bày ra biểu tình này, ai có thể mặc kệ y a.”Chờ một chút!” Y Phù cất bước, đuổi theo y.”Nếu không ngươi hiện tại nói đi! Nhìn biểu tình này của ngươi, chẳng lẽ là tam điện hạ lại muốn đuổi ngươi đi?”

“Không phải.”

“Vậy là thế nào?”

Nhìn một chút bốn phía không có người khác, Kim thấp giọng than thở: “Mấy hôm trước, ta thổ lộ với người ta yêu, thế nhưng hắn không có cho ta 1 câu trả lời rõ ràng…”

“Di?” Y Phù sửng sốt, nhưng ngẫm lại bộ dạng Kim đích xác như là đã có người trong lòng, bằng không thì sao phải một mực từ chối sự ái mộ của người khác, trong đó còn không thiếu cả công chúa, 1 người có địa vị hiển hách trong giới quý tộc như vậy. Như vậy, trong hoàng cung nhất định là sẽ có hơn phân nửa số nữ nhân khóc đến chết a… có thể còn có 1 số nam nhân.

“Ác? Nàng không nói gì ư? … Nữ hài tử a, là đang xấu hổ mà!”

“Không, hắn có nói.”

Có nói? Đó chính là có biểu thị.”Nàng nói với ngươi cái gì?”

Kim dừng một hồi mới nói: “… Hắn bảo ta mau trở về phòng ngủ.”

Y Phù lần thứ hai sửng sốt. Trở về phòng ngủ?”… Người ngươi thích, sẽ không phải là tam điện hạ đi?”

Kim trừng lớn mắt.”Ngươi làm sao nhìn ra được a? !”

… Rất rõ ràng có được hay không.

====================================================

Có ai thất vọng hem ta^^*cười gian*. Nhiều lúc thấy Kim dễ thương quá đi a^^, thía mà Tử Liên hem yêu sao được nhỉ?^^ có người yêu hoàn mỹ như thế này, còn mong gì hơn^^.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.