Nhật Ký Chính Thất

Chương 40




Qua một lúc rất lâu, Thiên Ma mới khe khẽ thở dài.

"Đi thôi."

Nói xong, hắn liền bước ra ngoài, những bước chân nặng trĩu tựa như nỗi lòng hắn bây giờ.

...

"Hôm nay ta vừa làm một chuyện bội tín, có lẽ cũng đã bội nghĩa."

"Chủ nhân, ta nghĩ người hẳn là có lý do của mình."

"Lý do ư?"

Thiên Ma lắc đầu. Cái lắc đầu mà Cổ Mị Nhi chẳng thể hiểu được.

"Còn một việc cuối cùng mà ta muốn làm."

Thiên Ma nói:

"Thù của Lưu Thanh, đến lúc báo rồi."

...

Kể từ sau khi Lam Nguyệt Cung bị tiêu diệt, chính đạo đã mất đi một trụ cột chèo chống. Thế nhưng điều đó không có nghĩa rằng chính đạo đã suy tàn. Nguyên do là bởi Tinh Cung. Hiện giờ, thế lực của môn phái này đã bành trướng đến một trình độ khó ai bì kịp. Có thể nói, sự lớn mạnh của Tinh Cung thừa sức để gánh vác thay cho cả Lam Nguyệt Cung vốn đã diệt vong. Với sự bành trướng ấy, dù chưa biết mục đích cuối cùng của Tinh Cung là gì nhưng có một việc mà ai cũng nhìn ra được: tham vọng của Tinh hậu... rất lớn.

Ở một khía cạnh khác, cũng là một trụ cột của chính đạo nhưng trái ngược với Tinh Cung, tình cảnh của Đại Nhật Cung hiện nay đang vô cùng bất ổn, đặc biệt kể từ thời điểm có vài nữ trưởng lão và cả Phong Ngọc Thường - viện chủ của Nam viện - đột nhiên mất tích một cách kỳ lạ. Đáng nói hơn nữa, Phong Ngọc Thường và mấy nữ trưởng lão nọ lại đều là những người có tu vi cao nhất trong số tất cả nữ nhân ở Đại Nhật Cung. Sự mất tích của họ chẳng những khiến cho Đại Nhật Cung bị tổn thất nghiêm trọng mà còn làm dấy lên tâm lý hoang mang lo lắng của đệ tử trong môn phái. Trước tình hình tồi tệ như thế, thiết nghĩ không ai muốn phải đón nhận thêm phiền phức nào nữa. Đáng tiếc, có vẻ như vận rủi của Đại Nhật Cung vẫn chưa dừng lại, hôm nay, một "phiền phức" đã tìm đến họ.

"Này, người đó chẳng phải là Tây viện chủ của chúng ta sao?"

Một tên đệ tử nhìn Cổ Mị Nhi và nói với người bên cạnh.

"Không sai. Đúng thật là Tây viện chủ. "

Tên kia đáp lại:

"Vậy mà ta nghe mọi người đồn đãi rằng Tây viện chủ đã bị người ta giết rồi cơ đấy. Thật không biết tên nào lại ăn nói bậy bạ như thế."

...

Những tiếng xì xào liên tục vang lên. Sự xuất hiện của Cổ Mị Nhi hôm nay quả thật là một chuyện rất ngoài ý muốn. Của đệ tử lẫn cao tầng Đại Nhật Cung. Cảm xúc của mọi người đối với chuyện này có khá nhiều nhưng chung quy thì không có mấy kẻ vui mừng chào đón lắm. Cũng phải thôi, hình tượng vị Tây viện chủ Cổ Mị Sanh năm nào vốn dĩ chẳng đẹp đẽ gì.

"Cổ Mị Sanh, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện. Chuyện ngươi đột ngột biến mất suốt thời gian qua là thế nào?"

Vừa lên tiếng không ai khác ngoài Bạch Thiên Thù, người vốn luôn có ác cảm với Cổ Mị Nhi, hay đúng hơn là Cổ Mị Sanh.

Hồi đáp Bạch Thiên Thù là cái cười mỉm đặc trưng của Cổ Mị Sanh năm nào, có điều, hôm nay người thể hiện nó là Cổ Mị Nhi mà không phải Cổ Mị Sanh. Nàng nói, giọng kiều mị:

"Vị muội muội này hình như đã nhầm lẫn gì rồi. Ta đúng là họ Cổ không sai, nhưng là Cổ Mị Nhi mà không phải Cổ Mị Sanh."

"Ngươi vừa mới nói mình là Cổ Mị Nhi?"

Bất thình lình, một giọng nói truyền tới. Tiếp đó, chủ nhân của giọng nói kia xuất hiện. Người đến là lão Phong tử. Ban đầu, ông vốn không có ý định ra mặt. Một Tây viện chủ trở về chưa quan trọng đến mức để những thái thượng trưởng lão như ông phải tự mình ra nghênh đón. Thế nhưng, nếu người đó là Cổ Mị Nhi thì lại khác. Bởi vì ba chữ Cổ Mị Nhi nọ là tên vị tông chủ hiện giờ của Âm Dương Tông. Và tất nhiên, việc Cổ Mị Sanh tự nhận mình là Cổ Mị Nhi đã khiến trong lòng ông nảy sinh hoài nghi.

Nhưng rất nhanh, sự hoài nghi của ông đã hoàn toàn biến mất. Chỉ thấy lúc này, từ trên người Cổ Mị Nhi bỗng phát ra một luồng uy áp kinh khủng. Gần như tức thì, ngoài lão Phong tử vẫn bình yên vô sự và Bạch Thiên Thù còn miễn cưỡng chống đỡ được thì toàn bộ những người khác đều nằm rạp xuống đất.

Đợi Cổ Mị Nhi thu hồi uy áp xong, lão Phong tử nhìn chằm nàng, nét mặt đầy ngưng trọng:

"Chân Đan Cảnh hậu kỳ."

Cổ Mị Nhi khẽ nhếch môi, vốn định nói thì đột ngột dừng lại, đưa mắt nhìn về phía hậu sơn Đại Nhật Cung. Nơi ấy, có hai đạo lưu quang đang bay đến. Là lão tổ Phong gia Phong Thiên Thu và Bạch gia lão tổ Bạch Vô Cực. Hiển nhiên luồng uy áp khiếp người do Cổ Mị Nhi phát ra lúc nãy đã làm kinh động đến bọn họ.

"Cổ Mị Sanh?"

Bạch Vô Cực ngạc nhiên lên tiếng.

"Vị đạo hữu này hình như đã già rồi nên đầu óc cũng lú lẫn thì phải. Để ta đính chính lại một lần nữa. Tên của ta là Cổ Mị Nhi - tông chủ đương nhiệm Âm Dương Tông, không phải Cổ Mị Sanh nào đấy trong nhận thức của ngươi."

Câu chửi xéo ấy của Cổ Mị Nhi làm Bạch Vô Cực hết sức tức giận. Hắn đáp trả bằng giọng điệu châm chọc:

"Người ngay không làm chuyện mờ ám. Nếu để thiên hạ biết vị tông chủ cao cao tại thượng của Âm Dương Tông hiện nay lại từng bán rẻ bản thân thì chẳng rõ họ sẽ nghĩ thế nào. Hẳn là có rất nhiều chuyện để nói trong những buổi trà dư tửu hậu đấy."

Cổ Mị Nhi sao lại không nghe ra hàm ý của hắn. Quả thật trong khoảng thời gian đóng vai Cổ Mị Sanh, nàng đã dùng kha khá thủ đoạn để thu thập thông tin. Trong số đó, chuyện nàng lên giường với nhiều trưởng lão và một vài đệ tử là đáng nhắc đến nhất. Mặc dù tất cả chỉ là "một trò hề". Đương nhiên, những nam nhân từng "lên giường" với nàng kia không thể nào biết được chân tướng sự việc. Nhưng, họ đã sắp được biết, bởi vì Cổ Mị Nhi muốn như thế. Nàng cất giọng ôn nhu:

"Tuy ta không phải Cổ Mị Sanh nào đấy nhưng cũng từng có duyên gặp qua vài lần. À, có mấy câu này nàng nhờ ta chuyển lại cho vài người Đại Nhật Cung..."

Đảo mắt qua một vòng, nàng gọi tên từng người:

"... Dương trưởng lão, Khúc trưởng lão, Lưu trưởng lão, Hạ trưởng lão..., Phong Tiếu Thiên. Ồ! Không nghĩ tới lại nhiều như vậy. Cổ Mị Sanh có nhờ ta nói với các ngươi một vài thứ. Nàng ta nói mình chẳng những rất am hiểu huyễn thuật mà còn rất giỏi mị thuật. Thật ra, những lần các ngươi tưởng mình đang cùng nàng làm chuyện ấy, tất cả đều là do các ngươi tự mình hành sự. Cũng có vài trường hợp khá hơn một chút, đó là nàng ta để các ngươi làm cùng nữ nhân, có điều, bọn họ là kỹ nữ."

Nói xong, Cổ Mị Nhi không kìm được mà bật cười. Nàng cảm thấy thật thú vị, nhất là nhìn phản ứng của những nam nhân kia hiện giờ. Quả thật còn hơn cả một màn kịch đặc sắc.

Trái ngược với sự vui vẻ Cổ Mị Nhi đang có, lúc này, những người vừa được điểm mặt kêu tên khi nãy vô cùng nghẹn khuất. Trước giờ bọn họ vẫn một mực coi việc từng lên giường với vị Tây viện chủ Cổ Mị Sanh là một điều đáng hãnh diện, đáng tự hào... Ấy vậy mà... Hóa ra từ đầu tới cuối bọn họ chẳng khác gì mấy gã hề mua vui cho nàng. Tệ hơn nữa, bọn họ lại hoàn toàn không biết điều đó! Còn gì nghẹn khuất và nhục nhã hơn thế? E rằng kể từ giây phút này, thanh danh của bọn họ đã triệt để bị hủy hoại, mà dù chưa đến tình trạng ấy thì quãng đời còn lại của họ cũng phải mang theo vết nhơ để sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.