Nhật Ký Chính Thất

Chương 23




Khổng Tây luôn cảm thấy mình là một người rất bất hạnh.

Mới sinh ra không được bao lâu, ba mẹ trong nhà không hiểu tại sao để mình nổ bay cùng xe, dắt tay quy tiên, ném cậu cho ba người chị nuôi dưỡng.

Nếu tính cách các chị dịu dàng thùy mị thìkhông nói, đằng này mỗi người lại vô cùng mạnh mẽ, tuy đối với cậu xác thực tốt không phản đối, thế nhưng ai cũng có hành vi mang tố chất thần kinh thời thời khắc khắc như phòng sói canh gác bên cạnh cậu, thật khiến cậu rất đau đầu.

Vẫn nhớ hồi trung học khi cậu mới biết yêu, chẳng qua chỉ nắm tay cô bạn cùng bàn, chị hai lập tức chặn đường nữ sinh đó 3 ngày, đến tận khi khai thác được cả vị trí chính xác phần mộ tổ tiên nhà người ta mới chịu dừng tay.

Theo hiểu biết của cậu với chị hai, dám cá sau đó chị có tranh thủ đi đào mộ trộm ít tro cốt nghiên cứu xem gia đình cô ta có bệnh di truyền gì không.

Từ đó, Khổng Tây rất phiền muộn, không dám thích nữ sinh nữa.

Không chỉ không dám thích, cả tiếp cận cũng không dám, chỉ sợ bị các chị nhìn thấy lại có chuyện.

Nói chuyện với một người chưa bao giờ vượt quá 3 câu.

Đối mặt càng không có khả năng, gặp nữ sinh một mực ngẩng đầu, gặp nam sinh một mực cúi đầu. Vì vậy cậu thấy nữ sinh thì tất cả đều là bầu trời, thấy nam sinh thì tất cả đều là đũng quần.

Thếnên thời điểm mộng tinh, trong đầu cậu bốc lên toàn mấy anh đẹp trai cao to. Có lẽ chính do nhìn đũng quần quá nhiều mà tạo thành.

Ngoài trừ cảm thấy mình bất hạnh ra, Khổng Tây cũng luôn kiên trì mình cần phải là một người hoạt bát ưa nói chuyện.

Cố tình vì đủ dạng nguyên nhân, nói chuyện với người khác sẽ thành một loại nguy hiểm, hệ số nguy hiểm của loại này bằng với nhảy sông tự vẫn, uống thuốc độc, cắt cổ tay.

Vậy nên cậu trưởng thành đến tuổi hiện tại mà không hề có lấy một người bạn, thuộc tính hoạt bát ưa nói chuyện càng không được khai thác, suốt ngày lầm lầm lì lì đọc sách học bài, bị ép thành người im lặng ưa xấu hổ. Cho dù giờ các chị đã ý thức vấn đề của họ, tính toán cho cậu 20 mét chiều rộng không khí đi kết bạn tìm đối tượng, cậu cũng không thể thay đổi được.

Ngoài hai điểm trên, Khổng Tây tổng kết lại, cậu là một vị thành niên mồ côi, bị các chị chà đạp đến mức đổi luôn tính hướng, bất hạnhchỉ có thể ở trong nội tâm im lặng phun trào bản thân đã trở thành thảm kịch Đường Tăng nhân gian.

Rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không thể nói, cũng chẳng nói nên lời, đành phải tự mình ngồi xổm nơi góc nhà nước mắt tuôn trào nghẹn thành nội thương.

Nội thương này một lần nghẹn nghẹn đến 23 năm, nghẹn đến lúc cậu học Cao Học, nghẹn đến lúc công ty nhà cậu phát triển không ngừng, nghẹn đến lúc cậu muốn giải tỏa, nghẹn đến lúc cậu chạy tới chơi game.

Muốn đi chơi game đơn thuần vì khiKhổng Tây dạo diễn đàn thấy được một topic ——Thảo luận >> Thế nào mới là một đấng mày râu.

Cậu nhất thời tò mò, nhàm tay nhấn vào.

Topic có nội dung như sau:

“Là mày râu thì phải chơi game!!”(Như thế lặp lại 1000 lần)

Chim Lợntrong lòng Khổng Tây lao nhanh qua, tiếp tục nhàm tay kéo xuống ——

“Mày râu thấy được topic này còn chưa đi chơi chắc chắn bị liệt dương !!”(Như thế lặp lại 2000 lần)

… Không thể không thừa nhận tay mình quá nhàm.

Để chứng minh bản thân không chỉ có mà còn tuyệt đối không liệt, Khổng Tây quyết định chơi game.

Lại nhàm miệng nói chuyện này cho các chị.

Cứ thế một lần nhàm tay một lần nhàm miệng, cậu bị bán bắt buộc chơi《Tiên Vực》.

Với ba lý do: 1. Chị hai đang chơi! 2. Chị ba đang chơi! 3. Chị tư đang chơi!

Khổng Tây lại nội thương. Muốn chặt chẽ giám sát cậu thì cứ nói thẳng, cần gì bày lý do, bày lý do thì nên có lý một chút, gì mà chị đang chơi em đang chơi nó đang chơi, tổng hợp lại tất cả mọi người đang chơi, em là em trai cũng phải theo cùng, muốn chơi cái khác, nằm mơ!

Tài khoản chị ba xin giúp, nhân vật chị ba tạo giúp, tên cũng chị ba gõ giúp, vì vậy thuận tay giúp cậu giải quyết vấn giới tính “nho nhỏ”.

Khổng Tây với mấy chuyện này không có ý kiến gì, tùy ý các chị nhận lấy nhân yêu.

Dù sao cũng không phải lần một lần hai, ít một chút thì cũng đã nội thương, nhiều một chút vẫn cứ nội thương.

Lời tuy nói vậy, Khổng Tây vẫn không nhịn được đánh mình một cái, ưu sầu đi soi gương, muốn đem những đau khổ trong lòng khắc sâu vào đầu. Như để đả kích bản thân thêm nữa, vừa soi vừa vô thức “gặp nam sinh cúi đầu”, thế là chạm trán đũng quần của mình…

Khổng Tây nội thương nặng, vì sao bị thương luôn là cậu〒▽〒

Cũng may nội thương sẽ không ảnh hưởng tới chỉ số thông minh, Khổng Tây luôn rất thông minh sau khi hiểu rõ các thao tác, thật sung sướng quên đi 23 năm nội thương, bắt đầu điều khiển nhân vật nhận nhiệm vụ thăng cấp.

Ở《Tiên Vực》, người chơi có thể chia ra làm nhiệm vụ, đánh quái, phụ bản để đạt được điểm kinh nghiệm thăng cấp và học kỹ năng, làm nhiệm vụ sẽ thưởng một ít vật phẩm nhiệm vụ, vật liệu và sách kỹ năng giai đoạn đầu, kinh nghiệm rất ít, trước 30 muốn thăng cấp thông thường dựa vào đánh quái, sau 30 thì kết hợp đánh quái và phụ bản.

Có điều những vấn đề này Khổng Tây chưa kịp nghiên cứu kỹ, chỉ biết định luật ngàn năm “thấy trên đầu có dấu chấm than phải nhấn vào”, còn vui vẻ chạy như điên về phía các bác trai bác gái NPC trên đầu mọc dấu chấm than sáng loáng.

Phải biết rằng, NPC bên ngoài và NPC sinh hoạt trong thành tồn tại sự khác biệt rất lớn, khác biệt lớn nhất chính là người trước có thểcho bạn 100 kinh nghiệm, mà người sau thì chỉ 1.

Khổng Tây hoàn toàn không ý thức được vấn đề hơn kém kinh nghiệm, vì lần đầu chơi game online, nhìn gì cũng thấy mới lạ, ngay cả loại việc chân chạy vặt đối thoại truyền tin cũng làm rất vui vẻ. Căn cứ vào sức mạnh “gì cũng có cái thú của nó”, đã cấp 20, Khổng Tây vẫn còn rúc ở Thôn Tập Sự chạy đi làm nhiệm vụ.

Chờ lần thứ 20 cậu đến trước mặt Trưởng Thôn, sau khi giao thư cho bác gái nào đó, Trưởng Thôn không như 19 lần trước nghiêm mặt nói: “Cám ơn sự giúp đỡ của ngươi, đây là phần thưởng dành cho ngươi.” mà dùng vẻ mặt bí hiểm tiến đến trước Khổng Tây, lén lén lút lút móc ra một hạt châu tròn vo đỏ rực nhét vào túi Khổng Tây, nói: “Ngươi giúp ta giao thứ này cho kiếm hiệp Âu Dương Thanh.” Nói xong không đợi Khổng Tây phản ứng, lập tức biến trở về khuôn mặt đờ đẫn ban đầu, hếch45 độ nhìn trời ra vẻ thần bí.

Khổng Tây đầu đầy chấm hỏi kéo mở túi của mình, ngồi xổm bên cạnh Trưởng Thôn nghiên cứu hạt châu.

“Viên Ngọc Máu: vật phẩm nhiệm vụ (đã cố định), ẩn chứa năng lượng khổng lồ, dường như Âu Dương Thanh biết chút ít lai lịch của nó.”

Khổng Tây 囧, giới thiệu kiểu gì đây.

Sau đó, NPC ở mỗi xó xỉnh trong Thôn Tập Sựkhông còn dấu chấm than nữa. Khổng Tây điều khiển nhân vật xoay một vòng trong thôn, lại xoay tới trước mặt Trưởng Thôn.

[Cận] Tiểu Tây: Tôi đi đâyO(∩_∩)O~

Ngốc nghếch tạm biệt Trưởng Thôn xong, Khổng Tây đang định rời đi, khung chatở góc dưới bên phải đột ngột đẩy lên.

[Cận] Cưỡi Lừa Xem Hát: Êm gái đừng đi ~~~~~~~~ người ta sẽ nhớ êm đó ~~~~~~~~~~~~~

[Cận] Thanh Sam: Lừa con, xem chuỗi cuộn sóng tiêu hồn này của cậu, mùa xuân lại tới sao

Đây là lần đầu tiên Khổng Tây thấy ở kênh người khác nói chuyện, trước kia vẫn luôn mình cậu nhảy lung tung ở Thôn Tập Sự, vậy nên đã mặc định “A ~~ trò chơi này chỉ có mình mình”.

Đối mặt với hai người đột nhiên xuất hiện, Khổng Tây cẩn thận nghiên cứu màn hình máy tính, xác định mình không biết chuyển góc nhìn nên không có cách nào thấy bọn họ, quyết định cứ chuồn đi, xem như không thấy gì bỏ chạy.

Cùng với câu thúc giục “Êm gái đừng đi ~~ mùa xuân đừng đi ~~” của Cưỡi Lừa Xem Hát, lấy chuỗi cuộn sóng tiêu hồn làm bối cảnh, Khổng Tây chạy trối chết.

Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ của Trưởng Thôn, Khổng Tây tùy tiện xoay mấy vòng, ở ngoài thôn cũng không tìm được NPC có thể nhận nhiệm vụ, vậy nên dựa vào nhiệm vụ duy nhất trong khung nhiệm vụ, ‘Tìm kiếm Âu Dương Thanh’, đi đến Rừng Xanhgần Thôn Tập Sự.

Tất cả người chơi trong《Tiên Vực》đều tỏ ra nghi hoặc với sự tồn tại của Rừng Xanh, vì Rừng Xanh căn bản không có quái, chỉ có cây cối trùng điệp. Đệ nhất đại bang trong《Tiên Vực》 —— Sáu Ngày Sáu Đêm, từng xuất động toàn bang đến thăm dò huyền bí nơi đây, có điều Rừng Xanh thật sự quá nhỏ, đi từ đầu này đến đầu kia không tới 5 phút, thậm chí còn không chứa nổi toàn bộ bang chúng của Sáu Ngày Sáu Đêm. Vì vậy mọi người đưa ra một kết luận: Rừng Xanh chỉ là một ngọn núi đơn thuần mọc một đống cây cối không gì hơn.

Những điều trên đương nhiên không phải chuyện Khổng Tây lo lắng, cậu chỉ mong ngọn núi này không có quái, nếu quả thật có quái cậu sợ khó giữ được trinh tiết bản thân. Hơn nữa trong mắt cậu Rừng Xanh không hề nhỏ chút nào, lớn đến mức khiến cậu phát điên, lớn đến mức khiến cậu hoàn toàn hôn mê.

Từ khi Khổng Tây đi vào Rừng Xanh, bản đồ và khung bạnbè của cậu đều không mở được, tuy mấy thứ này với cậu mà nói vốn không dùng làm gì, nhưngnếu không thấy sẽ rất không yên lòng.

Khổng Tây có chút phiền muộn ném “Tiểu Tây” quỳ gối trước một cây đại thụ, nghiêm túc kiểm điểm bản thân.

Vừa rồi vì sao cậu phải chột dạ chạy đi chứ, nơi này rõ ràng không phải hiện thực, chỉ cần đừng để bị tra thông tin, hẳn sẽ không tổn thất gì…

Cậu quả nhiên đã bị đè nén quá lâu, ngược lại trở thành bệnh sợ tiếp xúc với người khác.

Khổng Tây lại cảm thấy nội thương không dứt, quyết định cho dù có bị coi là mặt dày cũng phải làm quen với người chơi nhìn thấy tiếp theo.

Để có thể sớm tìm được người có ý nghĩa đột phá này, Khổng Tây mở web, tìm kiếm Rừng Xanh trên Baidu.

Đáng tiếc tư liệu về Rừng Xanh ít thảm thương, đại đa số một ít người chơi khi game vừa mở mắng chửi, trong tư liệu trò chơi cũng chỉ đơn giản một câu ‘Ngọn núi bị cây cối bao quanh’.

Xin giúp đỡ từ má Baidu không có kết quả, Khổng Tây đành chấp nhận số phận tiếp tục điều khiển Tiểu Tây di chuyển lung tung trong rừng.

Xoay một hồi chóng cả mặt, cậu dứt khoát nhắm hai mắt, ngón trỏấn chuột tiến lên, chỉ huy nhân vật tự sinh tự diệt không chùn bước xông tớitrước.

Trong lòng đếm thầm 3 giây, Khổng Tây đầy hy vọng mở mắt, bối rối phát hiện cả màn hình tối đen. Cậu nhớtrước kia hay đá chân trúngdây cắm khiến nó tụt ra, buồn bực lẩm bẩm “Dây cắm ngu ngốc”, cúi đầu nhìn dưới gầm bàn.

Dây cắm vẫnchắc chắn, Khổng Tây lúc này mới nhận ra vừa rồi rõ ràng cậu ngồi rất ngay ngắn, lại gian khổ chống mép bàn thẳng người lên.

Máy tính đã khôi phục bình thường, “Tiểu Tây” của cậu đang nằm giang tay giang chân trên mặt đất, bên cạnh là một con quái kích cỡ khổng lồ tướng mạo kỳ lạ.

Ngây ngốc chốc lát, Khổng Tây quyết định trước tiên không đến quấn lấy kiểm tra thuộc tính cùng tướng mạo của sinh vật bên cạnh, kéo nhân vật đứng dậy, bắt đầu nghiên cứu địa hình.

Bên cạnh tảng đá dựng thẳng một khối bia, mặt trên khắc mấy chữ “Hang động Rừng Xanh” thật to. Xem ra cậu vẫn ở Rừng Xanh, chỉ có điều từ vỏ ngoài rơi vào trong bụng núi.

Khổng Tây tò mò lượn quanh quái muốn xác định nó đã chết chưa.

Chờ cậu chạy đến đầu bên kia, Khổng Tây bắt gặp người chơi mang ý nghĩa đột phá mà cậu tâm tâm niệm niệm muốn phát triển quan hệ đồng đội—— Lantis.

Căn cứ một ít sự tình phát sinh sau này, ngay từ đầu Khổng Tây đã xác định sai, người đàn ông mang ý nghĩa trọng đại phát triển với cậu căn bản không phải quan hệ đồng đội, mà là quan hệ đồng giường.

Khổng Tây tò mò nhìn Lantis ngồi trên mặt đất, cũng ngồi theo xuống.

Người hiểu chút thường thức game online khẳng định biết, Lantis đang đánh quái chờ rớt vật phẩm, có điều bé con Khổng Tây không thể dùng thường thức mà áp dụng. Thói quen thấy nam trước tiên nhìn đũng quần của cậu, mặc kệ con vật hay con người, chỉ cần giống đực, thứ trước tiên cậu nhìn vĩnh viễn đều là bộ phận tục tĩu nào đó.

[Cận] Tiểu Tây: Nó không có trym!!

[Cận] Tiểu Tây: Ô… hình như có chút bóng đen…

[Cận] Tiểu Tây: Sao không censor mà lại bôi đen một cục như thế = =

[Cận] Tiểu Tây: Không biết nó có bao đầu đỉnh không

[Cận] Tiểu Tây: …

[Cận] Tiểu Tây: Cậu có đó không?

[Cận] Tiểu Tây: Không sao? Đang ngủ? Đi WC? Hay cắt bao đầu đỉnh?

Đối phương hoàn toàn không phản ứng, nhưng với Khổng Tây đã quen ở một mình, hiện tại khó có được có người ngồi nghe cậu độc thoại, cho dù không để ý cậu cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Khổng Tây kiên nhẫn tiếp tục quấy rầy Lantis, thuận tay nhấc ly lên uống, định bổ sung năng lượng tiếp tục mặt dày quấn người tới cùng.

[Cận] Tiểu Tây: Cậu đang tìm gì?

[Cận] Lantis: Bao

Khổng Tây phun một ngụm nước lên màn hình, 囧囧dời tay về bàn phím.

[Cận] Tiểu Tây: … của ai?

Lantis không trả lời cậu, đứng dậy qua một bên ngồi xuống, đợi quái ra con mới.

Khổng Tây đi theo, ngồi sát bên cạnh, tiếp tục quấn người.

[Cận] Tiểu Tây: Rốt cuộc cậu đang tìm gì?

[Cận] Lantis: Tranh Chữ Máu

[Cận] Tiểu Tây: Có phải cái này không? Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tiểu Tây, vật phẩm ‘Viên Ngọc Máu’ của ngài thành công hấp thụ ‘Tranh Chữ Máu’!

Khổng Tây showViên Ngọc Máu lên kênh, khoái trá thêm một câu.

[Cận] Tiểu Tây: Đã cố định O(∩_∩)O~

Nhìn xem biểu tình tí tởn này, nhìn xemgiọng điệu tự cho là thân thiện này, ngay chính Khổng Tây cũng có cảm giác mình thật sự quá đáng ghét, nhịn không được “Chậc” một tiếng, khinh bỉ bản thân một phen.

… Quả nhiên nhìn đũng quần lâu, tâm lý sẽ không bình thường.

Nhưng Lantis ngược lại không để ý, chỉ thở phào nhẹ nhõm, để đánh ra tranh chữ đó thật sự là chuyện không dễ dàng, có trời mới biết anh vì thứ này hao phí bao nhiêu tâm lực. Con boss ở đây là quái duy nhất rớt ‘Tranh Chữ Máu’, mỗi 3 tiếng ra một lần, mà nhiệm vụ tiếp theo của anh nếu không tìm được tranh chữcăn bản không thể thực hiện, vậy nên để chờ làm thịt boss anh đã ngồi đây hai ngày.

[Cận] Lantis: Tôi cần tranh chữ, cậu theo tôi

Đây là dụ dỗ trắng trợn có biết không, Khổng Tây sung sướng, cậu ước gì bây giờ có người dẫn cậu đi làm chút gì đó, tuy cậu không hiểu về trò chơi, nhưng khi nhìn người này có thể một mình xông vào Rừng Xanh, còn một mình đánh chết sinh vật không xác định, chắc chắn là một cao thủ 360 độ không góc chết, còn là loại có kỹ thuật + có trang bị + có tiền! Nhất định phải ôm đùi, nhưng cậu thích ôm mấy chỗ cong cong hơn.

[Cận] Tiểu Tây: Thầy giáo nói không được đi theo ông chú biến thái

[Cận]Lantis: Tôi không phải chú biến thái

[Cận] Tiểu Tây: Vậy là bà dì biến thái ?!(⊙o⊙)

[Cận] Lantis: … cũng không phải

[Cận] Tiểu Tây: Yêu nhân? O__O” …

[Cận] Lantis: …

[Cận] Tiểu Tây: Cậu thừa nhận?

[Cận] Tiểu Tây: A ~~ há ~~ tớ thích nhất yêu nhân, cảm giác được yêu nhân bao rất tốt ~(@^_^@)~

[Cận] Lantis: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.