Nhật Ký Chính Thất

Chương 17




Editor: Ngọc Nguyệt

“Mau, nhanh lên...”

Khu chợ huyên náo, đột nhiên xuất hiện một đội quân mặc giáp. Đi đầu là Trấn Bắc Tướng quân và Đức Thanh Vương gia, bọn họ vừa xuất hiện, người trên ngã tư đường đều tản sang hai bên, có thể trốn thì trốn thật xa, sợ bị hại oan.

“Xảy ra chuyện gì?”

Trong đám người, có người nhỏ giọng hỏi, bị cảnh trước mắt dọa sợ.

“Ai biết được. Có lẽ là quan viên nào đó phạm tội.” Diệt tộc cũng không phải chuyện hiếm thấy.

“...”

Đội quân đã đi lên phía trước, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Trước phủ Tể Tướng, thủ vệ gia đinh nhìn thấy nhiều thị vệ như vậy, kinh hãi.

Đức Thanh Vương gia một thân lam bào, cưỡi bạch mã. Trấn Bắc Tướng quân một thân bạc giáp, tóc dài búi lên, cưỡi một tuấn mã màu rám nắng, đi bên cạnh Đức Thanh Vương gia. Hắn vung tay, ngự lâm quân ở sau đều dừng lại.

Đức Thanh Vương gia dùng ánh mắt uy nghiêm khiến người run sợ đảo qua thủ vệ gia đinh, vẻ mặt nghiêm túc ngạo nghễ, mở miệng.

“Tướng gia nhà các ngươi đâu?”

Hai gia đinh nghe thấy hắn nói, hồi thần, nhanh chóng đến trước mặt bọn họ hành lễ.

“Bái kiến Vương gia, Tướng quân.” Hai người này thường xuyên xuất hiện khi sinh thần tướng gia.

Đức Thanh Vương gia gật đầu, ý bảo bọn họ đứng dậy.

“Hồi Vương gia, tướng gia ở trong phủ.” Một gia đinh chắp tay, đáp.

Đức Thanh Vương gia và Trịnh Thiếu Sở nhìn nhau, Trịnh Thiếu Sở mở miệng nói.

“Cho người đi gọi tướng gia đến lĩnh chỉ.”

Hai gia đinh nhìn tình thế này, chỉ sợ đã có chuyện xảy ra. Không dám chậm trễ, một gia đinh nhanh chóng chạy vào trong.

“Lão gia, lão gia, không tốt.”

Tiếng bước chân vội vã của gia đinh vang lên ở đình viện, vừa chạy vừa la hét, dọa chim chóc bay đi.

“Chuyện gì mà loạn vậy?” Thu Đừng Ngôn từ đại sảnh đi ra, ánh mắt giận dữ trừng gia đinh.

“Như vậy còn ra thể thống gì?”

“Lão gia bớt giận.” Gia đinh nhanh chóng hành lễ với hắn, sau đó vội vã nói.

“Hồi lão gia, Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân cùng một đội nhân mã ở ngoài phủ, Tướng quân nói để ngài tiếp chỉ.” Xem ra là chuyện lớn rồi, có lúc nào ở Tể Tướng phủ xuất hiện nhiều thị vệ như vậy? Hơn nữa sắc mặt của Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân trông rất nghiêm trọng.

Thu Đừng Ngôn ngẩn ra, trong lòng có dự cảm không tốt. Chẳng lẽ bọn họ đã tra ra chuyện đó? Tâm nảy lên, nhíu mày.

“Đi thôi, đi xem.” Thôi, nếu thật sự là bị bọn họ tra ra thì cũng không còn cách nào khác, họa tránh không khỏi, hy vọng không bị diệt.

Giương tay áo, hắn lướt qua gia đinh đi ra ngoài. Ánh mắt trời rơi trên người hắn, có vài phần vắng lặng.

“Vương gia, Tướng quân đại giá quang lâm, thật sự là làm vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Thu Đừng Ngôn vừa ra ngoài cửa lớn, thấy thị vệ mặc áo giáp, ánh mắt trời dừng trên người họ, ánh sáng chói mắt, trong lòng cũng có chút thất kinh, quả nhiên là không tốt, ngay cả ngự lâm quân cũng phái ra. Nhưng trên mặt lộ không chút suy nghĩ trong lòng, khách sáo tươi cười chắp tay với Đức Thanh Vương gia và Trịnh Thiếu Sở ngồi trên lưng ngựa.

“Tướng gia khách khí.” Đức Thanh Vương gia thản nhiên đáp, nhìn bộ dáng trầm ổn của Thu Đừng Ngôn, đúng là một chút cũng không lộ ra sơ hở.

“Hôm nay bản tướng quân và Vương gia tới tuyên chỉ.” Trấn Bắc Tướng quân vẻ mặt ngưng trọng, liếc Thu Đừng Ngôn một cái, lấy ra thánh chỉ Hoàng đế hạ.

“Tể Tướng Thu Đừng Ngôn tiếp chỉ.”

Thu Đừng Ngôn ngẩn ra, sau đó thành thật quỳ xuống dập đầu.

“Thần Thu Đừng Ngôn tiếp chỉ.”

Đức Thanh Vương gia và Trịnh Thiếu Sở liếc hắn một cái, Trịnh Thiếu Sở mở thánh chỉ ra, đọc.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Tra ra Tể Tướng Thu Đừng Ngôn cấu kết cùng Sát Thủ Môn, ám sát Hoàng Hậu, Đức Thanh Vương và Trấn Bắc Tướng quân toàn quyền điều tra vụ án, đem nghi phạm Thu Đừng Ngôn bắt giữ, tạm phong Tể Tướng Phủ, khâm thử.”

Thánh ý vừa ra, Thu Đừng Ngôn ngơ ngẩn, hắn cũng nghĩ là có lẽ Hoàng Thượng hoài nghi hắn, lại không ngờ bọn họ biết mình có quan hệ với sát thủ môn, càng không ngờ Hoàng Thượng hạ chỉ bắt giữ hắn.

Trấn Bắc Tướng quân lạnh lùng nhìn lướt qua Thu Đừng Ngôn đang sửng sốt, cười.

“Tể Tướng, tạ ơn đi.”

Thu Đừng Ngôn có chút đờ đẫn, sau đó dập đầu.

“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Trịnh Thiếu Sở đưa thánh chỉ cho hắn, sau đó quay đầu giơ tay, phân phó với ngự lâm quân.

“Tìm ra vật khả nghi cho ta.”

“Vâng.”

Giọng nói đồng thanh, vang dội quanh quẩn. Ngự lâm quân xếp thành hàng xông vào trong Tể Tướng phủ, khiến mọi người trong phủ không biết làm sao.

Thu Đừng Ngôn quỳ trên mặt đất, hoàn toàn ngây người. Hoặc là nên nói bây giờ hắn không biết nên có phản ứng gì, hắn cũng không có khả năng ngăn lại bọn họ.

Một lát sau, Tể Tướng Phủ một mảnh hỗn độn.

“Báo.” Một ngự lâm quân đi ra, quỳ xuống trước mặt Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân. Hai tay dâng lên một khối lệnh bài màu bạc.

“Hồi Vương gia, Tướng quân, thuộc hạ lục soát trong thư phòng một khối lệnh bài.”

Thu Đừng Ngôn nghe đến hai chữ lệnh bài, vẻ mặt hơi đổi.

Đức Thanh Vương gia và Trịnh Thiếu Sở nhìn nhau, thấy được vẻ mặt khẽ biến của Thu Đừng Ngôn. Trịnh Thiếu Sở nhận lấy lệnh bài, cùng Đức Thanh Vương gia nhìn, hiểu rõ, quả nhiên là lệnh bài của Sát Thủ Môn.

“Tướng gia, bây giờ ngươi còn có gì để nói?”

Thu Đừng Ngôn ngã ngồi trên mặt đất. Xong rồi, lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Trịnh Thiếu Sở giương tay, hét lớn.

“Mang đi.”

Hai ngự lâm quân kéo Thu Đừng Ngôn, Thu Phỉ Nhi đã về. Nhìn thấy bên ngoài phủ hoảng sợ, lại thấy phụ thân của mình bị ngự lâm quân mang đi, nhanh chóng tiến lên, truy vấn.

“Phụ thân, sao lại thế này? Người làm sao vậy? Vì sao bọn họ muốn bắt người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.