Nhật Ký Chính Thất

Chương 11




Edit: voi còi

Nhưng nếu là như vậy, kia......

Bọn họ nhất định có chuẩn bị khác......

Đông Phương Ngữ Hinh lẳng lặng xem, muốn biết bọn họ muốn làm cái gì.

Quả nhiên chỉ chốc lát, có cái bảo tiêu đã đi tới, ở bên tai nam nhân tuổi trẻ nói gì đó......

Nam nhân kia nở nụ cười, tươi cười kia, khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác giống như sói đói......

Hắn là đói sói, mà bọn họ......, Vu Thiển Thiển bọn họ, chính là dê con sắp muốn tới trong miệng sói đói......

“Ngươi xác định sẽ không gặp chuyện không may sao?”

Nam nhân nói nói.

“Sẽ không......”

“Ta không nên cùng ngươi mạo hiểm, nếu như không cẩn thận......”

“Ha ha, lão đại, ngươi cho là nếu dùng một người thế thân, bọn họ sẽ đến sao?”

Người này, một đám đều khôn khéo lợi hại, mục tiêu kia bất đắc dĩ gật gật đầu:

“Hi vọng, có thể thuận lợi diệt bọn họ, cũng giúp cha của ngươi......”

Đây, quả nhiên là một âm mưu......

Ta muốn ngăn cản......

Đông Phương Ngữ Hinh muốn tỉnh lại, nhưng tỉnh không được.

Cô phát hiện chính mình vậy mà cũng đi qua, nhưng mà cô không mang súng lục, cầm trong tay, thế nhưng......

Kiếm cổ......

Hình dáng quen thuộc kia, dĩ nhiên là thanh kiếm cổ kia......

Đông Phương Ngữ Hinh hoa lệ lệ buồn bực rồi, cô cầm cái này tới làm cái gì?

Cùng bọn họ quyết đấu sao?

Giờ phút này đều là dùng súng ống đạn dược, ai dùng cái này a.

Đợi chút......

Bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, kiếm cổ, kiếm cổ làm sao có thể ở trong tay cô, cô nhớ được......

Kiếm cổ này là muốn triển lãm, hẳn là ở bảo tàng quân sự mới đúng a.

Hơn nữa, hiện tại chưa đến thời gian triển lãm, phỏng chừng......

Hẳn là ở trong tủ sắt, nhưng mà không biết ở địa phương nào, bằng không, cô đã sớm đi lấy đến ......--

Đông Phương Ngữ Hinh giãy dụa, rốt cục theo trong mộng tỉnh lại.

Giấc mộng kia thật không tốt.

Chắc à muốn nhắc nhở mình cái gì.

Cô vội vàng ngồi dậy, lại bỗng nhiên phát hiện có cái gì đó ngăn cách cánh tay của mình......

Đông Phương Ngữ Hinh bật đèn, nâng tay lên, chỗ kia vậy mà ......

Thật sự có một thanh kiếm cổ, chỉ là cô nhìn đến thanh kiếm kia......

Này...... Đây là tình huống gì?

Đây vẫn là ở trong mộng sao?

Nhưng mộng này cũng quá chân thật.

Đông Phương Ngữ Hinh dùng sức nhéo đùi của mình một chút, đau quá, cô hiện tại xác định cô không nằm mơ......

Vậy thanh cổ kiếm này......

Trời ạ, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?

Cô là muốn được đến kiếm cổ, nhưng......

Cô cũng chưa tới kịp đi qua lấy đâu, kiếm cổ này liền tự mình đến ?

Hay là, kiếm cổ này biết đi hay sao?

Đông Phương Ngữ Hinh bắt lấy kiếm cổ, thế nhưng có loại cảm giác rất quen thuộc.

“Là ngươi sao?”

Cô nhẹ nhàng nói xong, đương nhiên kiếm cổ sẽ không nói, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh tựa hồ liền cảm giác được nó đáp ứng rồi ......

“Ngươi cũng đến nơi này? Là muốn đến mang ta trở về?”

Thời gian trước, Đông Phương Ngữ Hinh còn có dự cảm, nhưng bây giờ......

Nhìn đến kiếm cổ tự mình đến, Đông Phương Ngữ Hinh càng kiên định tin tưởng, nó có bổn sự này......

Không thể tưởng được, lúc đó tiêu tiền không có gì mua đến gì đó, thế nhưng có tác dụng lớn như vậy.

“Nếu như chúng ta thật sự đi trở về, tất nhiên ta sẽ nhờ sư phụ giúp ngươi chữa trị ......”

Đây là một thanh kiếm cổ vô cùng tốt, chính là đáng tiếc có vết nứt......

Nếu như không có vết nứt này, giá trị của nó, không thể đo lường a......

Đông Phương Ngữ Hinh vuốt ve vết nứt kia, thấp giọng vô cùng chân thành vô cùng trịnh trọng hứa hẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.