Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 43: Người ngốc nói mê




Editor: Ngọc Nguyệt

Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

Trần nhà màu tím, trang trí bằng kim tuyến, giường gỗ lim được điêu khắc -- đúng là cảnh tượng đầu tiên nàng nhìn thấy khi vừa tỉnh lại ở thế giới này.

Cúi xuống nhìn, mái tóc màu đen dài. Bên trái là bóng dáng Sebastian.

Nàng lại nhớ đến cơ thể ban đầu rồi.

"Cuối cùng ngài cũng tỉnh. Tôi còn đang lo lắng phải đi đâu tìm một vị hoàng tử đây!" Sebastian đùa cợt tỏ vẻ bất mãn.

Tia muốn mở miệng lại phát hiện cổ họng khát khô.

Bất mãn hay không, vị quản gia vẫn làm đúng phận sự đỡ nàng ngồi dậy, mang nước cho nàng uống.

"Ta ngủ bao lâu?"

Tuy giọng nói chưa trong trẻo như trước nhưng cũng có thể nói chuyện.

Sebastian mỉm cười, Tia có cảm giác muốn hất tấm chăn lên.

"Cũng không quá lâu, chỉ có một tuần thôi.

Tia kinh ngạc. Được rồi, khó trách Sebastian có phản ứng không thích hợp như thế. Một tuần?! Nghe qua có vẻ tình hình cạn kiệt linh hồn lực của nàng khá nghiệm trọng, có thể tỉnh lại thật sự là may mắn.

Thấy Tia đã tiếp nhận hậu quả nghiêm trọng từ hành vi của nàng, Sebastian cũng thu lại nụ cười. Nếu ép buộc quá mức, vị chủ nhân này của hắn sẽ trở mặt.

"Bây giờ ngài thấy sao rồi? Có thấy không thoải mái của đâu không?"

"Ừ, trừ việc nằm ngủ lâu quá." Tia trả lời, sau đó giọng nói nàng trở nên nghiêm túc. "Ta muốn biết tình hình hiện tại của học viện."

Nói đến chuyện chính, vẻ mặt Sebastian cũng nghiêm túc hơn.

"Hiệu trưởng Amarni bất hạnh bỏ mình, phó hiệu trưởng Mike Norton bị thương. Giáo sư và viên chức có mười bảy người chết, mười lăm người bị thương, một người mất tích. Số học viên tử vong là mười sáu, bị thương ba mươi tám người, ba người mất tích. Có hai mươi bảy người bị giam giữ. Trước mắt nữ hoàng đã phái người đến điều tra vụ việc lần này, học viện sẽ bị phong tỏa."

Tia vốn đã đoán trước được, nhưng lúc nghe được tình huống thương vong vẫn không khỏi khiếp sợ. Học viện Trinity này khác với học viện bình thường, mỗi học viên đều có thể nói là gia thế bất phàm, một chuyện ngoài ý muốn đều là chuyện lớn, huống chi là một lúc nhiều người chết như vậy. Tuy không biết cuối cùng mọi chuyện sẽ thế nào nhưng chắc chắn học viện khó mà tiếp tục. Cứ như vậy, tâm huyết và chờ đợi của vị nào đó đành phải hóa thành hư không. Còn nếu thật sự truy cứu, có chút liên quan đến nàng. Nếu nàng không được phái đến học viện Trinity tìm hiểu việc thiếu nữ bị mất tích, có lẽ những chuyện này sẽ chẳng xảy ra. Đương nhiên, cũng có thể sẽ phát sinh nhiều chuyện phức tạp hơn nữa. Vận mệnh là giả thiết không tồn tại.

"Bên học viện không liên quan đến chúng ta, ta có chuyện cần ngươi làm."

Tia ý bảo Sebastian đến gần, thấp giọng dặn dò hắn mấy câu.

Sebastian hơi ngạc nhiên, lập tức gật đầu.

"Tôi hiểu rồi."

Tia thả lỏng thân thể, dựa vào đầu giường.

"Vậy bây giờ tôi có thể thông báo tin ngài đã tỉnh với mọi người chứ? Nữ hầu Mey-Rin, Wendy và những người khác rất lo lắng!"

Vẻ mặt Tia thay đổi. Bình sinh lần đầu đi học xa, cũng bị người khiêng về, Mey-Rin chắc chắn sẽ nhắc nhở nàng một trận. Đau đầu thật! Nàng không thể ngủ tiếp nữa.

Lisa một tay cầm giày, một tay nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ. Cô nghe động tĩnh bên phòng cha mẹ, sau đó rón rén đi xuống lầu. Trước cửa chính, cô đeo lại giày, mở cửa, chạy ra ngoài đường như chú chim nhỏ.

Cô quay đầu nhìn ngôi nhà của mình. Khó có được một ngày nghỉ nhân lễ Phục Sinh, cũng không cho cô ra ngoài chơi, làm ơn đi, cô đã mười sáu tuổi rồi, đâu phải đứa trẻ ba bốn tuổi! Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thật là không có đạo lý gì hết!

Lisa vào bốt điện thoại trong góc đường, gọi cho vài bạn tốt muốn gọi họ đi chơi cùng mình, lại đều bị từ chối bởi các lại lí do.

Cô oán hận gác lại điện thoại. Thật sự là mấy đứa nhát gan! Quên đi, không có ai, cô cũng có thể chơi.

Cô đi xuống phố buông bán náo nhiệt. Ban đầu còn giống như đứa trẻ, nhìn gì cũng thấy thú vị. Dần dần, cô cảm thấy không còn hứng thú. Ngày thường đều đã xem qua rồi, mà cái nơi dành cho "người lớn" lại khiến cô có chút khiếp đảm.

Cô rầu rĩ cúi đầu đá gạch trên đường, suýt chút nữa đâm vào người ta.

"A, xin lỗi!"

Lisa cuống quýt giải thích, ngẩng đầu lên mới phát hiện người suýt chút nữa bị cô đâm vào là hai thiếu niên có vẻ bằng tuổi cô. Một thiếu niên tóc vàng, đôi mắt xanh biếc, ngũ quan tinh xảo, so với những người cô từng gặp đều đẹp hơn nhiều. Người còn lại tuy không có dung mạo khiến người ta kinh diễm nhưng thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, hơn nữa trang phục xa hoa, giống như hoàng tử trong cổ tích.

"Không sao. Nhưng đi đường phải nhìn đường, va phải cột điện thì không hay chút nào."

Lisa chỉ chăm chút ngắm hai người, sửng sốt một lát mới phát ứng lại, không khỏi đỏ mặt. Muốn dời tầm mắt lại có chút luyến tiếc.

Đang rối rắm, cô không chú ý tới hai thiếu niên lặng lẽ trao đổi một ánh mắt sâu xa.

"Đúng rồi, tôi tên Ian, cậu ấy là Joel." Thiếu niên xinh đẹp nói.

"Tôi, tôi tên Lisa."

"Cô đi một mình sao? Sao không đi cùng bạn bè?"

"Đừng nhắc đến bọn nhát gan đó!" Lisa tức giận nói, lập tức nhận ra giọng điệu của mình rất thô lỗ, có lẽ khiến người ta chán ghét.

Cô vụng trộm nhìn thoáng qua hai thiếu niên, thấy họ không lộ vẻ không vừa lòng gì, mới ôn nhu nói thêm một câu: "Họ thấy đã muộn rồi, không chịu đi."

"Ồ, thật đáng tiếc." Ian đồng tình. "Không bằng chúng ta cùng đi đi. Bọn tôi cũng muốn kết thêm bạn."

Lisa không tin vào tai mình, lại có một người tuấn mỹ xuất sắc như vậy làm quen với cô. Thật cố gắng mới kiềm chết cảm xúc muốn hét lên, cô lắp bắp.

"Thật, thật sự có thể chứ? Ý tôi là tôi chưa chuẩn bị gì hết, cứ như vậy mà đi..."

"Còn cần chuẩn bị gì đâu? Cứ như thế là tốt rồi, thật đáng yêu, đúng không Joel?"

Dường như Joel có chút cứng ngắc nói: "Đúng vậy, thật đáng yêu."

Lisa vui mừng đến mức muốn ngất. Hai gò má cô đỏ lên, tim đập nhanh dữ dội như vừa chạy trăm mét.

"Nhưng nơi đó có chút xa, đi xe qua đó, không thành vấn đề chứ?" Ian như lơ đãng hỏi.

Lisa dùng sức gật đầu. Đừng nói là xa, cho dù phải đi đến hết đời, cô cũng nguyện ý.

"Thật tốt quá! Xe ở đây rồi, chúng ta bắt đầu đi thôi."

Sau câu nói của Ian, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại ven đường. Joel mở cửa sau, để Lisa vào trước, sau đó là Ian, cuối cùng Joel mới vào, đóng cửa xe. Xe khởi động, đi qua dòng xe cộ trên đường.

Lisa tò mò đánh giá bên trong xe. Bề ngoài chiếc xe này rất bình thường, bên trong lại khá xa hoa. Ghế da, thảm dày, trong không khí còn có mùi thơm. Trong nhà Lisa cũng có xe, nhưng so sánh với chiếc xe này cũng chỉ như phế phẩm.

Trẻ tuổi, anh tuấn, nhiều tiền, còn rất ra dáng thân sĩ, trên đời này sao lại có người hoàn mỹ như vậy! Mà cô có thể ngồi chung trên một chiếc xe với người như thế, lúc về kể cho bạn bè nghe, còn không khiến họ hâm mộ cô đến chết! Đêm nay chuồn êm ra ngoài tuyệt đối là việc làm đúng đắn nhất trong đời cô!

Mãi đến khi ô tô đã cách thành phố rất xa, Lisa luôn mơ mộng đến những chuyện lãng mạn mới bình tĩnh lại.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Đến một tòa nhà bỏ hoang, nghe nói nơi đó có chuyện ma quái!"

Theo bản năng, Lisa nuốt nước miếng: "Chuyện, chuyện ma quái?"

"Đúng vậy. Chủ nhân tòa nhà đó là một thương nhân giàu có, đáng tiếc một lần đầu tư thất bại, phá sản, tuyệt vọng, hắn giết chết người nhà, sau đó tự sát. Vì oán khí quá nặng, linh hồn bọn họ vẫn còn trong nhà. Nghe nói vào đêm trăng tròn có thể nhìn thấy bộ dáng máu chảy đầm đìa lúc chết."

Ian đè thấp giọng, hơn nữa trong xe tối tăm, thật sự có cảm giác đáng sợ.

Lisa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

"Ở đó chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

"Đúng vậy, nhưng như thế mới kích thích! Đừng sợ, bọn tôi sẽ bảo vệ cô."

Lisa nghe thế lập tức quên sợ hãi, trong lòng chỉ còn vui mừng. Hai má cô đỏ ửng, ánh mắt tỏa sáng -- vẻ thẹn thùng khiến khuôn mặt bình thường ấy rạng rỡ lên không ít.

Nhìn thấy sùng bái không che dấu trong mắt Lisa, khóe miệng Joel lặng lẽ mỉm cười khinh miệt.

Ô tô trong đêm tối vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Ước chừng mười lăm phút sau, xe hơi dừng lại trước một tòa nhà lớn. Vài người xuống xe. Lái xe -- đội mũ kéo rất thấp -- tay cầm đèn, đẩy ra cánh cửa rỉ sắt, dẫn đầu đi vào, những người khác cũng theo sau.

Nhà ma như thế nào đây? Lisa vốn đã liên tưởng đến nhiều trường hợp, cho nên khi thật sự đến nơi, cô không khỏi có chút thất vọng.

Gạch nát, bụi cây um xùm, vắng người, âm u, yên tĩnh... Tất cả đều là đương nhiên, dù sao nơi này đã lâu rồi không ai đến, nếu sạch sẽ như mới, mới có vẻ đáng sợ!

Lisa chỉ lo tò mò ngắm xung quanh, không chú ý đã dừng lại.

"Nhanh đi thôi!"

Nghe thấy tiếng gọi, cô ngẩng đầu nhìn, Ian và Joel đứng trước cửa chính của tòa nhà, bóng tối bao phủ trên người họ. Ngay lúc này, cô vẫn không có cảm giác khi phải vào đây.

"Cô phát ngốc gì vậy?" Ian thúc giục.

Lisa lắc đầu, bỏ qua cảm giác kỳ quái, bước nhanh hơn.

Họ đi vào trong tòa nhà có kiến trúc khá cũ. Trong phòng không còn nhiều đồ, có một cảm giác trống rỗng, càng khiến người ta cảm thấy như bị vứt bỏ.

Bọn họ đi vào một phòng trên lầu hai có thể gọi là khởi cư thất, lái xe mở cửa sổ để không khí lưu thông. Bên góc có vài ngọn nến, lái xe thắp lên. Xong việc lại lẳng lặng ra ngoài như lúc đến.

Lisa nhìn trái nhìn phải, khó hiểu hỏi: "Không phải bắt đầu ở đây sao? Những người khác đâu?"

"Chắc là đến muộn."

Ian lười biếng nói, dường như không thật sự hứng thú.

Joel đứng cạnh cửa, một tay đút túi, ánh nến chiếu lên mặt anh, khiến người ta có cảm giác tối tăm quỷ dị.

Tuy Lisa cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đành phải gật đầu.

Thời gian dần trôi, sự vui vẻ, chờ mong lúc đầu cũng biến mất, cảm xúc bất an và kinh hoảng lặng lẽ hiện lên trong lòng cô.

Cuối cùng cô nhịn không được nói: "Ừm, đã trễ rồi, tôi muốn về trước, nếu không cha mẹ sẽ phát hiện chuyện tôi trốn ra ngoài."

"Đừng gấp, đợi một lát đã. Joel, cậu ra ngoài xem những người khác có đến không đi." Ian nói.

Joel nhìn cậu một cái, xoay người ra ngoài, bóng dáng anh rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.

Trong phòng chỉ còn lại Ian và Lisa, Lisa nhận ra điều này, trong lòng không khỏi bất an hơn, nhất là khi cô phát hiện Ian đang đến gần chỗ cô. Lòng thật sự căng thẳng, không biết nên để tay ở đâu cho tốt.

"Tôi phát hiện cô rất khẩn trương!" Ian ôn nhu nói. Trong phòng im lặng trống trải, giọng nói ấy khiến người ta đến dây đàn đang rung.

Lisa đỏ mặt nhưng vẫn cậy mạnh phủ nhận: "Không, không có."

"Thật sự không có ư?" Ian cúi đầu sát vào hỏi.

Mặt hai người chỉ cách vài cm, cô có thể nhìn thấy cả lông tơ trên mặt cậu, cùng có lông mi hình quạt. Đôi mắt màu chàm như nước có thể hòa tan mọi thứ. Không chỉ mặt, tai cô cũng đỏ hết.

"Mặt cô đỏ thật!" Ian nói, sau đó buồn cười phát hiện mặt Lisa càng đỏ hơn sau lời của cậu, khiến người ta lo lắng có thể nào nóng đến mức cháy không.

"Bởi, bởi vì cậu rất đẹp!" Trong quẫn bách, Lisa thốt ra.

Ian sóng mắt lưu chuyển, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cậu thêm mị hoặc.

"Cô thật sự cảm thấy tôi đẹp?"

Lisa ngơ ngác gật đầu.

"Vậy cậu có bằng lòng trở thành một bộ phận xinh đẹp của tôi không?"

Lisa không trả lời, nói thẳng ra là cô không hiểu câu hỏi, cũng không thể trả lời.

Ian cười thâm ý. Cậu cầm bàn tay Lisa, đặt bên môi mà hôn, sau đó đột nhiên há miệng cắn.

Đau đớn khiến Lisa bừng tỉnh, cô sợ hãi kêu lên thu lại tay, gần mạch máu trên cổ tay có một dấu răng rõ ràng, đã chảy nhiều máu.

Cô đau đớn lại ủy khuất, phẫn nộ. "Cậu làm gì vậy?!"

Ian liếm môi, cười rộ lên như đứa nhỏ.

"Thật không nhìn ra, máu của cô cũng không tệ."

Nụ cười của cậu vẫn sáng sủa như thế, nhưng trong mắt Lisa lại chỉ khiến cô lạnh cả người. Lúc trước có cảm giác kỳ lạ, giờ lại càng rõ ràng hơn, cô hiểu những người này không có ý tốt mà dẫn cô theo. Cô lùi lại vài bước, xoay người chạy ra ngoài cửa.

Ngay tại khi cô vừa chạy ra khỏi phòng, một người đã ngăn lại, đồng thời, một cánh tay giữ lấy tay cô, kéo về. Cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người bắt mình là bạn của Ian, trong lòng không khỏi thêm sợ hãi.

"Hai người muốn làm gì? Buông ra! Cứu!" Cô vừa giãy dụa, vừa hét lớn.

"Ha!" Ian cười khẽ đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác im lặng. "Hét chỉ lãng phí sức lực của cô thôi, không có ai nghe thấy đâu."

Lisa òa khóc, nghẹn ngào nói. "Cầu xin cậu, đừng làm gì tôi, hai người muốn gì tôi đều có thể cho."

Joel giữ chặt Lisa, dùng sức giữ chặt hai tay cô. Ian lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ. Nhìn thấy dao, Lisa sợ hãi.

"Xin cậu! Đừng -- Đừng mà!"

"Đừng sợ, chỉ đau một chút thôi." Ian ôn nhu nói, sau đó lia dao qua cổ tay Lisa, cô không khỏi hét một tiếng chói tai. Nhìn dòng máu tuôn ra mạnh mẽ, Ian hưng phấn. Cậu cúi đầu liếm máu trên vết thương.

Quỷ hút máu! -- Trong đầu Lisa hiện lên từ này. Bề ngoài trẻ trung xinh đẹp, hút máu người, giống với bộ phim cô từng xem. Cô cảm thấy thật tuyệt vọng. Cô nghĩ đến cha mẹ, nếu nghe lời họ ở nhà, sẽ không phải gặp chuyện đáng sợ như này, nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp.

"Chứng khát máu, triệu chứng rõ ràng nhất là có ý muốn uống máu, nhưng chủ yếu là từ nguyên nhân tâm lí." Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.