Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 353: Long Vương giải ngũ




“Ngươi đối ta chỉ có oán hận đi?” Trên mặt quán chủ đã không còn thấy nụ cười, chỉ còn lại chua xót,“Nhưng mà, ta thích ngươi là sự thật.”

“Mới đầu ta chỉ là ghen tị bên cạnh Cận có ngươi, nhưng mà bất tri bất giác ta lại sa vào. Cận đi rồi, ngươi tới bên cạnh ta, nhưng mà đã qua ba năm mà ngươi vẫn không cho ta bước chân vào trong lòng ngươi! Ta chờ không được, không chiếm được tâm của ngươi, ta cũng muốn được thân thể ngươi. Nhưng mà cho dù là hoan ái, ngươi cũng chỉ có thể ôm chặt ta khi ta gọi tên của Cận.”

“Ta……” Nên giải thích không?

“Ta không muốn vẫn sống trong bóng ma của Cận, Cận đã chết cũng có thể được ngươi liều mình bảo vệ…… Ta không cam tâm, cho nên ta mới làm một việc mà làm cho ta hối hận đến nay. Từ lúc ngươi tiếp khách nhân đầu tiên ta biết ngươi sẽ không thuộc về ta. Mỗi lần ngươi đều tiếp khách nhân tối thô bạo, ta biết ngươi chính là không muốn chính mình trở nên càng bẩn, ta có thể cho ngươi không cần tiếp khách nữa, nhưng mà thật buồn cười, tự tôn làm cho ta không bỏ mặt mũi xuống được, ta không muốn bại bởi một người chết……”

“Đủ!” Vì tự tôn của hắn, nên ta chỉ có thể một lần lại một lần bị người chà đạp,“Trác Anh đang đợi ta, ta phải đi.” Vì sao phải nhắc tới chuyện đó cho ta nghe, vì sao muốn cho ta càng hận!

“Chờ một chút, Bắn Vân tướng quân đã trở lại. Hắn có đến tìm ngươi, cho nên, cho nên ta mới đem ngươi bán cho Hoắc Ngạn, chỉ có y mới có thể bảo vệ ngươi……” Quán chủ ở phía sau ta vội vàng nói.

Ta dừng lại cước bộ, nhưng không có quay đầu.“Nếu hắn lại đến liền nói với hắn, Cận ở Bích Tùng Đàm bên cạnh Vọng Phật nhai.”

“Còn có,” Thanh âm quán chủ biến nhu hoà,“Trong dây cột tóc kia có ngân phiếu một ngàn lượng, nếu Trác Anh đối với ngươi không tốt, ngươi hãy dùng số tiền ấy mà rời đi.”

Đợi cho hắn nói xong câu cuối, ta nhanh chóng rời đi.

Đầu ngõ, Trác Anh đang tựa lưng vào cổng chào, thấy ta liền vươn tay về phía ta.

Ngạo mạn đi thong thả đến gần, đứng cách tay gã chỉ có một bước chân. Nhìn tay gã hồi lâu, ta đem tay chính mình đặt vào lòng bàn tay gã, mặc gã nắm chặt.

Trác Anh đột nhiên dùng sức, ta thuận thế ngã vào trong lòng gã,“Hảo thối,” Gã nhíu mày,“Trở về rửa!”

Thối? Ta nâng lên cánh tay, ngửi một chút ống tay áo,“Không có a?” Hình như chỉ có một ít hương phấn, là vừa rồi trên người quán chủ đi?

“Ta nói có chính là có.” Trác Anh có chút vô lại nói.

“Vâng!” Không muốn cùng gã tranh luận chuyện vô nghĩa này, ta thuận theo trả lời.

Trác Anh buông,“Về sau ngoại trừ ta ra, không được cho nam nhân nào khác thân cận ngươi.”

“Đã biết.” Vừa lúc ta cũng không thích cùng người tiếp cận.

“Ngươi……” Trác Anh tựa hồ đối với sự thuận theo của ta có chút không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ lôi kéo tay của ta,“Đi trở về!”

Mấy ngày kế tiếp ta vẫn bồi ở bên cạnh Vũ Sinh. Bởi vì Lục lão cha phải hạ táng, Hoắc Ngạn cùng Trác Anh vừa đàm công việc còn phải tiếp đón khách nhân, khó có thể chu toàn.

Đợi cho tiễn bước các vị khách nhân cuối cùng, Trác Anh đối Hoắc Ngạn lưu lại một câu:“Còn lại chính ngươi xử lý.” Liền lôi kéo ta cũng không quay đầu lại rời đi.

Trong một góc yên lặng không người, Trác Anh đột nhiên ôm lấy ta,“Ta chờ không kịp!” Lúc ta còn chưa kịp phản ứng, gã đã hôn ta thật sâu.

“Ngô ~” Ta hơi hơi giãy giụa, vào lúc ta sắp không thở nổi, gã rốt cuộc buông ra.

“Đã lâu không có thân ngươi!” Trác Anh quyến luyến hôn nhẹ khoé môi của ta.

Ta nghiêng đầu tránh né,“Sẽ bị người nhìn thấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.