Nhật Ký Bí Mật Của Tiểu Thư Miranda

Chương 4: Chuyện bí mật ở trong phòng




Tần Khoa hỏi tôi, đây là mối tình đầu của em à?

Tôi xấu hổ, bộ mặt em dòm giống gái già không ai thèm lắm à?

Không phải người bình thường đều sẽ hỏi “Trước anh em yêu đương bao nhiêu lần rồi?” sao, tại sao tới phiên hắn lại hỏi như vậy.

Chết nhất là sự thật đúng là như vậy.

Không biết ai đó từng nói, người chưa từng yêu đương thời Đại Học được chia làm ba loại. Loại thứ nhất là có bề ngoài biến thái, loại thứ hai là có tâm lý biến thái, loại còn lại hả, cả hai đều có.

Đúng là vớ vẩn!

Tôi nói với Tần Khoa, sao vậy được, người theo đuổi em xếp hàng từ tháp Lôi Phong tới tận tháp Đại Nhạn luôn kìa. Bạn trai đầu tiên của em rất giống Kim Thành Vũ, sau này đi qua Mỹ du học, anh ấy vốn muốn mang em theo, tiếc là em không muốn rời xa em gái và mẹ, vì vậy phải chia tay.

_ Tháp Lôi Phong: một thắng cảnh nổi tiếng ở tỉnh Hàng Châu. Tháp Đại Nhạn: một thắng cảnh nổi tiếng khác ở tỉnh Thiểm Tây. Hai tỉnh cách nhau cỡ vài trăm km :lol: .

Hai mắt tôi tròn xoe, cố gắng thuyết phục hắn tin tưởng.

Hắn nói, ha ha, vậy thì tiếc quá.

Tôi nói, anh không ghen à? Vậy còn anh? Mối tình đầu của anh đâu?

Hắn nói, mối tình đầu của anh là hồi nhà trẻ, nắm tay dắt người ta về nhà, nhưng mà bây giờ cũng không nhớ rõ tên nữa.

Tôi nói, anh đừng lừa em, tóm lại trước giờ anh cặp với bao nhiêu em rồi?

Hắn không nói gì.

Một trận im lặng.

Hắn vẫn không nói gì.

Tôi nói, anh trả lời em nhanh lên đi chứ.

Hắn nói, đừng ồn ào, anh đang đếm mà.

Tóm lại trước giờ Tần Khoa có bao nhiêu bạn gái, tôi mãi vẫn không hỏi ra con số chính xác.

Em gái khinh bỉ nói tôi ngu, tôi nói tao ngu mà học lên Cao Học được à?

Vốn dĩ không phải tôi ngu, mà là quân địch quá nham hiểm.

Có một lần tôi hỏi hắn, hắn liền đem vấn đề vòng vo tam quốc kéo tới Tây Ban Nha luôn. Cuối cùng còn vỗ vỗ đầu tôi, nghiêm trang nói, ngoan, lịch sử dùng để quên đi.

Tôi nghĩ nếu có em gái tôi ở đây, chắc chắn nó sẽ lấy búa đập chết hắn. Vì em tôi học ngành Lịch Sử.

Lại có một lần, tôi dùng ngón trỏ chỉ vào mũi hắn, lớn tiếng nói, thẳng thắn thì lượng khoan hồng, kháng cự thì nghiêm túc xử phạt.

Kết quả, thằng cha này lại nghiêng người về trước – cắn lấy ngón trỏ của tôi.

Được rồi, tôi cũng không hỏi lại mấy chuyện đó của hắn nữa, mặc kệ trước đó hắn mèo mỡ gà đồng ra sao, bây giờ hắn không phải đang nằm trong lòng bàn tay tôi sao.

Chúng tôi làm tất cả những chuyện mà những người yêu nhau đều làm.

Đừng hiểu nhầm, ý tôi là ăn cơm, dạo phố, xem phim với nhau.

Trước kia ăn vô số bữa cơm, đi qua vô số con phố, xem vô số bộ phim, nhưng chưa bao giờ vui vẻ như bây giờ.

Chỉ cần nhìn hắn, dựa vào hắn thì sự sung sướng toát ra từ tận đáy lòng cũng đã dừng không được.

Ở bên hắn, chỗ nào cũng là Thiên Đường. Đây có lẽ là niềm hạnh phúc giữa những người yêu nhau.

Tôi phát hiện ra, mình càng ngày càng thích hắn.

Lũ bạn hỏi tôi, bọn mày hôn nhau chưa?

Tôi nói, hôn mặt.

Bọn nó nói, hôn mặt tính khỉ gì, mày phải chuẩn bị sẵn sàng.

Chuẩn bị sẵn sàng hôn môi, tôi phải chuẩn bị như thế nào đây.

Hễ rảnh rỗi là tôi liền ngồi qua một bên ngậm tay mình tập hôn môi.

Có thể nói là thiên chuy bách luyện.

_ Thiên chuy bách luyện: nhiều lần rèn luyện và khảo nghiệm gian khổ.

Luyện tập mười năm chỉ vì một phút biểu diễn.

Ngày nào đó rốt cuộc cũng tới.

Trong rạp chiếu phim, tôi vừa uống một ngụm Coca xong thì nghe hắn kêu tên tôi, tôi vừa quay đầu qua thì môi của hắn liền đè lên.

Ôi mẹ ơi!

Ai nói ngậm tay không khác gì hôn môi?!

Cả người tôi đều đang run lẩy bẩy!

Đó là cảm giác gì vậy ~~ chỉ có thể nói là ngon hơn ăn tổ yến!

Trong bóng tối, tôi vẫn đang đỏ mặt, vẫn đang kích động.

Hắn ngồi cạnh lại nhỏ giọng nở nụ cười.

Tôi xấu hổ nhìn hắn.

Hắn lấy tay che miệng, cười nói, em còn nói từng yêu đương rồi, lừa quỷ à.

Ôi mẹ ơi!

Tin tức đáng chú ý của QQ lớp tôi, tin đầu tiên chính là tin “Đếm ngược tới Olympic Trung Quốc 2008” vạn năm không thay đổi, tin thứ hai chính là “Kinh sợ! Giang Văn tìm được bạn trai!!!”

Xem xem cái lũ xấu xa đó kìa!

Tôi đăng ảnh của Tần Khoa lên diễn đàn, những lời khen ngợi lập tức nối tiếp nhau nhảy ra.

Tôi cười điên cuồng trước màn hình máy tính, ai bảo bọn mày trước đây khinh thường tao! Nam, tự biết xấu hổ đi cho nó nhanh! Nữ, chảy nước miếng đi!

Hôm sau, tin tức đáng chú ý thứ hai được sửa lại như sau “Nghi án??? Giang Văn tìm được bạn trai cỡ đó sao???”

Làm tôi tức tới mức xém nữa xách mã tấu tới nhà quản lý chém người.

Tiểu Quyển gửi tin nhắn: bạn trai cậu trông có vẻ khá tốt.

Tôi đánh ra biểu tượng hất mặt lên trời: cũng không xem xem là bạn trai của ai.

Hắn lại nói: cậu ta đối xử tốt với cậu không?

Tôi trả lời: Đương nhiên rồi! Anh ấy thấy mình cứ như Lí Liên Anh thấy Từ Hi vậy.

Hắn nói: vậy là tốt rồi.

Tôi nói: chiều nay mình phải đi dạo phố với Tiểu Tần Tử nhà mình rồi, 88 nha.

Hắn trả lời: 88.

Buổi chiều tôi kể chuyện trên diễn đàn lớp với Tần Khoa, hắn nói, khéo ghê.

Tôi hỏi, cái gì khéo ghê.

Hắn nói, anh đưa ảnh em lên diễn đàn, kết quả tin đáng chú ý trên đó đổi thành “Tin buồn…Tần Khoa tìm bạn gái như vậy…”

Tôi nắm tay hắn lên hung hăng cạp một miếng.

Trước kì nghỉ đông chúng tôi cùng đi liên hoa, Tần Khoa rủ anh em của hắn, tôi rủ bọn bạn tôi.

Đề tài ban đầu quay quanh chung tôi, mọi người đàn bàn luận xem chúng tôi làm cách nào để bắt sóng nhau tại một nơi trong sáng như Trung tâm sinh hoạt.

Mọi người luôn luôn cảm thán Tần Khoa có bản lĩnh, nói ở nơi nhỏ xíu như quầy bán vé cũng có thể phát ra lực hấp dẫn để câu bạn gái.

Lại sau đó, mọi người uống high, đập bàn đập bàn, lắc ghế lắc ghế, cả đám đều xé rách lớp áo cầm thú của mình, lộ ra bản chất cầm thú hơn.

Ăn cơm xong mọi người tự giải tán, Tần Khoa kéo tay tôi đi bộ về.

Trong bóng đêm những ngọn đèn đường chiếu ánh sáng ấm áp vào tận trong lòng.

Tần Khoa nói, kì nghỉ đông này anh không về nhà được, phải ở lại phòng thí nghiệm.

Tôi nói, sao bận vậy, vậy em cũng ở lại với anh.

Hắn nói, không được.

Tôi đứng chặn trước mặt hắn, sao lại không được? Chẳng lẽ anh giấu con nhỏ nào trong phòng thí nghiệm à?

Hắn chỉnh lại khăn quàng cổ của tôi, lại vỗ vỗ đầu tôi nói, trong não em có phải có không gian thứ tư không? Cất thứ gì trong đó vậy? Anh phải tới phòng thí nghiệm, nếu em ở lại chắc chắn anh sẽ không có thời gian ở cùng em. Em nghĩ lại xem, năm mới, em một mình xoa xoa tay, ôm chân, cô đơn buồn bã ngồi trước TV ăn gạo lức, thấy thảm không? Hả?

Em thấy có thảm không?

Tôi gật đầu lia lịa, thảm, đúng là rất thảm, quá thảm đi chứ còn gì nữa!

Hắn cũng gật đầu nói, vậy em cứ ngoan ngoãn ở nhà vỗ béo đi!

Tôi nói, lỡ may em nhớ anh thì làm sao bây giờ?

Hắn cười, vô cùng nham hiểm, nhớ anh tới mức đó à?

Tôi đá cho hắn một cái rồi bỏ đi.

Hắn đuổi theo, nhét tay tôi vào túi của hắn nói, đi thôi, anh đây mời em đi ăn khẳng cơ cơ.

Tôi dừng lại, khẳng cái gì?

Hắn nói, khẳng cơ cơ, tên cúng cơm ông già KFC đặt cho anh đó.

…tên cúng cơm kiểu quái gì vậy?

_ Trong tiếng Trung KFC là khẳng đức cơ

Hôm nghỉ đông về nhà tôi vốn muốn đưa tiễn lâm li bi đát, cho dù không sầu bi triền miền thì cũng phải lưu luyến lãng mạn một chút.

Ai ngờ lại thành như thế này.

Hắn nói, đừng đi trêu chọc mấy thằng mặt trắng khác.

Tôi nói, còn có tên mặt trắng nào mặt trắng hơn anh nữa.

Hắn cười khẩy, đúng vậy thật.

Tôi vỗ tay, a a, nhìn thấy vô số loại cười của anh rồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy cười khẩy.

Hắn liếc xéo tôi một cái, đừng vỗ nữa, y như nữ tinh tinh vậy.



Mẹ tôi ơi, nỗi buồn ly biệt đầy cảm xúc nổi lên từ hôm trước của tôi cứ như vậy bị đánh bay đi.

Về nhà, mở cửa ra, chào đón tôi không phải là sự ấm áp của mùa xuân.

Mẹ già ngồi trên ghế dựa mặt cứng như kim cương nhìn tôi chằm chằm.

Tôi thiếu chút nữa quỳ xuống, mẹ ơi, con là con gái cưng của mẹ nha.

Mẹ tôi kéo một bên khóe miệng lên nở nụ cười, lại còn con gái cưng? Có đứa con gái cưng nào yêu đương non nửa năm cũng chưa nói mẹ mình không? Xem xem hồi nhỏ mày ngoan cỡ nào, hồi nhỏ làm gì cũng nói cho mẹ một tiếng. Bây giờ thì sao? Hả? Yêu đương không nói cho tao, thi lên Cao Học cũng không nói cho tao, chuyện gì cũng không nói. Tao nuôi mày làm gì? Tao còn cần mày làm gì nữa?

Mẹ nổi giận với tôi, tôi nổi giận với em gái tôi, em gái tôi nổi giận với bố tôi, bố tôi ai oán nhìn mẹ tôi.

Đúng là chuỗi sinh vật bốn mắt xích.

Chuyện xử em gái tôi tính sau, việc hàng đầu bây giờ chính là năn nỉ ỉ ôi với mẹ tôi.

Tôi nói với mẹ, mẹ ơi, chuyện yêu đương này không nói với mẹ không phải là con sợ mẹ lo lắng sao, nhỡ có sơ suất gì không phải lại khiến mẹ khổ tâm sao. Nếu như có chuyện gì quan trọng thì làm sao con lại không nói cho mẹ được?

Tôi ôm ngực, mẹ, cho con ánh sáng trên đường đời, đầu tiên chính là mặt trời, thứ hai chính là mẹ.

Mẹ tôi khoát tay, đừng lải nhải với mẹ, thằng nhóc kia thế nào?

Tôi tốn nửa tiếng đồng hồ để kể lại cho mẹ tôi tuốt tuồn tuột về Tần Khoa, từ trong ra ngoài, từ dưới lên trên, sở thích, biệt danh, gia thế bối cảnh, mục tiêu lý tưởng.

Cuối cùng, tôi cũng không ngờ rằng mình hiểu hắn tới mức đó.

Mẹ tôi trầm ngâm một hồi lâu, nói với tôi một câu, Văn Văn, cắn chặt cậu ta ngàn vạn lần không được nhả ra!

Tôi đá em gái tôi vào phòng, nói, chuyện này là thế nào? Chị em mà đâm thọc nhau à? Bộ tưởng đuổi chị mày đi rồi thì mày là đại ca à? Dặn đi dặn lại với mày là không được nói cho bất kì ai? Mày họ Phễu à?

Em gái tôi từng bước một lùi lại phía sai, ôi chao! Xem ra anh rể không phải là người bình thường nha. Hai người yêu nhau chưa bao lâu mà miệng lại mài còn sắc hơn cả dao cạo râu nữa.

Tôi đang định đắc ý thì lại nhớ tới chuyện bắt nó khai ra quá trình phạm tội.

Nó nói, hôm đó ở nhà uống chút rượu với bố, tâm sự một chút. Em ngà ngà say cho nên mới bán mất chị, nhưng em đã dặn đi dặn lại với bố là không được nói với mẹ, không ngờ là…

Trong nháy mắt tôi nhớ tới câu vàng ngọc trong phim kiếm hiệp: chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.

Buổi tối lên QQ chat webcam với Tần Khoa.

Tôi vừa nói xong ba câu “Thời tiết hôm nay thật tốt”, “Em rất mong chờ ăn Tất Niên” và “Nghỉ đông xong là khai giảng” hắn liền trả lời: Em bị gì vậy?

Đúng là thần nha.

Em sao là sao.

Bên kia webcam hắn không nhìn thấy cạnh đầu tôi còn có ba cái đầu khác ló ra nhìn chằm chằm vào dung nhan xuất chúng của hắn.

Tôi nói với ba vị đại thần đứng sau lưng tôi, lùi ra sau một chút đi, đứng sát vào nóng quá.

Sau đó trả lời Tần Khoa: trăng đêm nay đẹp thật, anh nói chuyện nhớ chú ý một chút.

Hắn ở đầu bên kia trầm tư một lát, sau đó gõ một hàng chữ.

Tôi mở ra, khung đối thoại hiển thị: “Cháu chào bác trai bái gác” còn kèm theo biểu cảm mặt cười, bản thân hắn lại cười vô cùng tao nhã ở đầu bên kia webcam.

Bố mẹ tôi vội vàng bắn ra, vội vàng tránh đi, mẹ tôi còn lải nhải, nó không thấy bên này đúng không nó không nhìn thấy bên này đúng không…

Tôi đuổi cổ em tôi đi, nói với hắn, cưng ơi, nhớ em không?

Hắn trả lời: bố mẹ em đi rồi à?

Tôi nói: ừ. Sao anh biết có bố mẹ em ở đây?

Hắn nói: đề tài nói chuyện của em hiếm khi là nội dung sáng sủa như thời tiết mùa màng linh tinh.

Tôi nói: bây giờ anh mà ở cạnh em thì em đập chết anh!

Hắn trả lời: nếu vậy thì bị em đập chết cũng không sao.

Nhìn đi nhìn đi, đây là sự khác nhau của tay mơ và cao thủ.

Hắn nói mấy câu liền khiến tôi giống như bị ngâm trong hũ mật vậy. Cho dù bị chôn sống cũng vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.