Nhật Ký Bí Mật Của Tiểu Thư Miranda

Chương 20-1: Quán rượu (1)




Andy cắn răng nói:

“Bởi vì cậu còn yêu anh ta, có đúng không?”

Sở Lăng trầm giọng nói:

“Đừng nói nữa!”

Andy kêu lên:

“Jason, vì sao cậu không tỉnh táo một chút? Biết rõ mình và anh ta không có khả năng, vì cái gì vẫn không chịu buông tay? Vì cái gì thà rằng tự tra tấn chính mình cũng không muốn tiếp nhận tôi? Vì sao không quay đầu lại dùng trái tim đã yêu tên khốn đó để nhìn tôi? Tôi đã yêu cậu suốt ba năm, tên đó chỉ nhận thức cậu được vài ngày? Cậu nhất định phải tổn thương trái tim tôi như vậy sao?”

Sở Lăng hỗn loạn nói:

“Nhưng….nhưng mà anh chỉ luôn là bạn của tôi mà thôi…”

Andy kêu lên:

“Tôi không muốn làm bạn của cậu! Tôi yêu cậu, nghe thấy không? Tôi yêu cậu!”

Sở Lăng cũng không suy nghĩ bật ra:

“Nhưng người tôi yêu không phải là anh!”

Trong phòng khách lập tức tràn ngập im lặng, vài giây sau, Andy có chút mệt mỏi mở miệng:

“Người cậu yêu chính là Alex, phải không? Cậu rốt cuộc cũng thừa nhận. Jason, phương thức cự tuyệt này quả thực vô cùng tàn nhẫn, ngay cả một cơ hội bắt đầu tôi cũng không có.”

Sở Lăng nhìn biểu tình cô đơn của Andy, cũng cảm thấy đau xót:

“Andy, thực xin lỗi.”

Andy mệt mỏi thở hắt ra:

“Cậu rõ ràng đã chọn lựa chấm dứt, lại vẫn yêu anh ta như cũ. Cậu bắt tôi thua cuộc, nhưng một đối thủ cũng không có. Jason, Jason, cậu….cậu cũng thật biết cách làm tổn thương người khác.”

Sở Lăng không trả lời, chỉ có thể cúi đầu:

“Thực xin lỗi.”

Andy nhìn hắn thật lâu, rốt cuộc xoay người buồn bã rời khỏi.

Sở Lăng vẫn đứng im một chỗ, chậm chạm ngã ngồi xuống sàn, đôi tinh mâu tràn ngập đau đớn không thể diễn tả:

“Alex….thì ra…. thì ra tôi đã yêu anh sâu đậm như vậy….sâu đến mức khiến chính tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi….”

Sở Lăng không biết đã ngồi trên mặt đất bao lâu, rốt cuộc thở dài:

“Alex, mặc kệ tôi yêu anh nhiều thế nào, chúng ta cũng đã chấm dứt. Có lẽ tôi sẽ luôn nhớ về anh, nhưng đồng thời tôi cũng sẽ dùng cả đời này để cố gắng quên anh, chỉ mong suốt cuộc đời này chúng ta sẽ không còn gặp lại…..”

Cơn gió trong tiết trời mùa thu cuồn cuộn thổi vài miếng lá khô rơi bay tứ tung, khiến cho nghĩa trang hoang vắng càng tăng thêm vài phần cô đơn lạnh lẽo.

Bên cạnh mộ bia là một bóng dáng cao gầy của một nam nhân, mặc tây trang đen, một chiếc kính râm che khuất đôi tinh mâu vô cùng xinh đẹp.

Người nọ ôm một bó hoa lớn không biết đã đứng ở đó bao lâu, bóng dáng tao nhã để lộ ra nét cô đơn ưu thương.

Cuối cùng, ngời nọ bước tới nhẹ nhàng đặt bó hoa lên mộ bia, nhẹ giọng nói:

“Mẹ, con sẽ rời Mỹ trở về Đài Loan, sau này chỉ sợ không thể thường xuyên tới thăm mẹ nữa, bất quá con hứa nhất định sẽ trở về thăm mẹ vào ngày sinh nhật và ngày giỗ hằng năm.”

Sở Lăng đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn bức ảnh người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng trên mộ, mẹ đã xa cậu mười năm. Mười năm lăn lộn giữa lằn ranh sống chết, có rất nhiều điều đã thay đổi, bóng dáng đã không còn như xưa.

Qua một lúc lâu sau, cậu mới khẽ thở dài, xoay người rời khỏi nghĩa trang.

Sở Lăng đi ra bên ngoài, chậm rãi tiếng về chiếc xe đậu cách đó không xa.

Bỗng nhiên có hai chiếc xe hơi lao như bay về phía cậu, tiến sát tới trước mặt cậu mới phanh xe lại, cửa xe mở ra, tám nam nhân to cao lực lưỡng nhảy xuống, một người mở miệng hỏi:

“Jason Claire?”

Sở Lăng ngẩng đầu, mày kiếm nhíu nhẹ:

“Là tôi.”

Đám người đối diện lập tức rút súng ra, nhưng nhất thời liền cảm thấy hoa mắt, Jason nhanh như chớp nhảy vào chính giữa bọn họ triển khai thế tấn công sắc bén, khuỷu tay giật mạnh, ngón tay đâm tới, tất cả súng của bọn họ lập tức văng lên không trung.

Sở Lăng xoay người lên đá ngang, lập tức có hai người bay ra ngoài, sau đó nhảy lên lao tới trước mặt một tên sát thủ, hai người đồng thời ngã xuống, Sở Lăng không chút do dự chống mạnh khuỷu tay lên ngực gã, “rắc” một tiếng, xương sườn người nọ lập tức gãy thành hai ba mãnh.

Sở Lăng chưa kịp đứng dậy đã nhìn thấy hai tên sát thủ nhào tới, tay phải hắn dùng sức nhún xuống người tên xui xẻo nằm phía dưới, khéo léo lật người nhảy lên, tung một cú đá xoáy tàn nhẫn, lại một tên sát thủ choáng váng ngã xuống đất.

Một tên sát thủ khác nhân cơ hội nhào tới giang tay ôm cậu, còn chưa kịp siết chặt, Sở Lăng đã nhanh chóng nắm chặt tay gã, khẽ hạ thắt lưng vật gã ta nhào qua vai, cơ thể nhanh nhẹn xoay qua, vung tay đấm mạnh một quyền lên cằm tên cuối cùng, người nọ té ngã ra sau đập vào cửa xe, thân mình Sở Lăng vụt tới, tay phải duỗi ra đã bóp chặt cổ họng gã, lạnh lùng nói: “Nói, ai phái tụi mày tới?”

Vừa dứt lời chân phải lập tức đá mạnh về phía sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên sát thủ muốn đánh lén nhào tới trúng phải một cú đá trời giáng, té ngã sang một bên không gượng dậy nỗi.

Khắp nơi đều vang lên tiếng rên rỉ, trừ bỏ tên sát thủ bị Sở Lăng bóp chặt cổ họng, không còn ai khác có thể đứng dậy nỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.