Nhật Ký Bí Mật Của Tiểu Thư Miranda

Chương 13-1: Chia tay




̀ lần đầu tiên của tôi đó.

Tục ngữ nói đúng thật, mỹ nữ chủ động hôn rõ là việc vui vẻ quá đi, huống chi Lộ Đức lại là một đại mỹ nữ tuyệt đỉnh mê người.

Thường Nhạc trong lòng không khỏi thầm nghĩ “come on Baby”!

- Ai yô…

Cái loại dư vị tuyệt vời kia còn chưa kịp tới Thường Nhạc đã cảm nhận được một trận đau đớn trên cổ mình, giống như tiếng kêu thét lên khi xử nữ lần đầu làm việc đó.

Hắn nhanh chóng lùi về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn Lộ Đức, chỉ thấy hàm răng trắng nõn của cô đã nhuộm máu đỏ, màu đỏ tươi đó còn nhuộm đỏ đôi môi hồng.
Bộ dạng này quả thực làm cho người ta có một loại kích thích khác thường, cũng là một loại hấp dẫn chí mạng, đương nhiên đối với Thường Nhạc mà nói thì sức hấp dẫn này rất nhỏ.

Đấy chính là máu của mình mà, đã trải qua bao cuộc chiến sinh tử lớn nhỏ cơ bản không mất bao nhiêu máu, kể cả là có chảy thì đối phương cũng phải đổ máu tương tự, nhưng lần này lại thành tặng không.

Hơn nữa chính mình còn là trong lúc đang tràn đầy vui mừng, lòng dạ đàn bà là thâm hiểm nhất quả nhiên không sai. Lúc ấy miệng Lộ Đức áp vào cổ mình, bản thân mình cũng không kịp phản ứng.

Lộ Đức dù có mê trai cũng sẽ không chủ động hôn mình, cô là ma cà rồng, bị cắn như vậy thì coi như sự trong sạch của mình đã bị huỷ hoại rồi.
Lộ Đức giờ phút này bộ dạng nhu tình như nước, cô kiêu ngạo ngẩng đầu dương dương đắc ý nhìn Thường Nhạc nói: - Tiểu sắc lang, thích không? Anh nên biết hậu quả của việc lợi dụng tôi. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra tia cười tà tà, dù sao cũng đã bị cắn, mình nhất định phải tìm cách trả thù, nếu không sẽ không hợp với tính cách của mình.

Lại không ngờ Lộ Đức vẻ mặt cổ quái nhìn Thường Nhạc nói: - Anh lợi dụng tôi mới đúng.

- Chuối thật!

Thường Nhạc thiếu chút nữa xông lên cưỡng gian cô nàng, cô ta cắn mình, hút máu mình lại còn nói mình lợi dụng, làm như mình là ngốc sao?
Nhìn thấy thần sắc Thường Nhạc biến hoá, Lộ Đức hiểu được hàm ý trong đó, cái miệng nhỏ của cô khẽ bĩu nói: - Đương nhiên là anh lợi dụng, đây chính là lần đầu của bôản tiểu thư, hơn nữa, gia tộc ma cà rồng của chúng ta lần đầu tiên của phụ nữ chỉ dành cho chồng mình. Cho nên anh lợi dụng tôi rất lớn đấy, được tôi hút máu, thân thể của anh sẽ được cải tạo rất lớn. Có được năng lực siêu cấp hùng mạnh của gia tộc ma cà rồng của chúng ta sẽ làm tăng sức mạnh và tuổi thọ của anh.

Thường Nhạc thấy bộ dáng nghiêm túc kia của Lộ Đức, đúng là cũng có chuyện như vậy, hắn đưa nắm tay ra ngoài, chỉ thấy mặt ngoài xuất hiện một tầng màu đỏ nhạt.

- Chẳng lẽ đây là gia tộc ma cà rồng tặng?

Đối với chuyện này, Quang Minh cũng nói qua với mình một ít, nhưng lúc đó mình cơ bản cũng không để ý, dù sao Quang Minh là đàn ông, mình cũng không có hứng thú với đàn ông.

- Bùm.

Thường Nhạc vung tay, sức mạnh che trời phủ đất ùn ùn tấn công tới, mặt đất run rẩy kịch liệt. Thường Nhạc cảm thấy sức mạnh của mình dường như không có bao nhiêu biến hoá.

Nhưng lại có thêm một chút khí kiên cố không gì phá nổi như thể là hơn một tầng khôi giáp. Loại cảm giác này quả thực sung sướng. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lộ Đức bỗng đỏ lên liếc nhìn Thường Nhạc nói:
- Kỳ thực tôi phát hiện anh ngoại trừ ngoại hình bình thường, háo sắc, tự đại, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, âm hiểm độc ác, giả đời giảo hoạt, đa mưu túc trí ra thì phương diện khác cũng không tệ, cho nên bản tiểu thư miễn cưỡng thu nạp anh làm người đầu tiên.

- Bịch!

Thường Nhạc thiếu chút nữa đập đầu xuống đất, từ trước tới nay chỉ có chính mình cắm sừng người khác, bây giờ thì xong rồi, gái chưa chính thức vào hậu cung đã bắt đầu chuẩn bị cho mình cắm sừng.

Dựa theo cách tính toán này của cô thì qua một thời gian ngắn đầu mình đã mọc đầy sừng. Càng nhìn Lộ Đức Thường Nhạc càng cảm thấy khó chịu.

Đàn ông sợ nhất bị người khác cắm sừng, nếu Lộ Đức có khuynh hướng như vậy, chính mình nếu không chuẩn bị đề phòng cẩn thận chỉ sợ là sừng cắm lên đầu rồi cũng không hay biết gì.

Nhìn Thường Nhạc vẫn đang nhìn mình chằm chằm kì lạ, Lộ Đức một trận sởn tóc gáy. - Hắn sưẽ không có mưu đồ đen tối gì với mình chứ?

- Khạch khạch khạch khạch!

Thanh âm nghịch ngợm kia đột ngột vang lên, chỉ thấy cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo xông ra từ phía sau bọn họ, khẽ cười nói: - Lộ Đức, chị vừa bị lão đại phá thân à?

- Chuối thật.
Thường Nhạc nghe được câu này thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Khuôn mặt trắng nõn của Lộ Đức trong nháy mắt đỏ ửng lên, thân hình mềm mại của cô nhanh chóng hướng lao tới Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo đã sớm đoán được Lộ Đức có tính toán như vậy, thân hình nhỏ xinh loé lên khoảng chừng trong nháy mắt đã biến mất, tuy nhiên tiếng lại vọng lại từ một nơi không xa.

- Lộ Đức, chị bị lão đại phá thân à?

Thanh âm trong trẻo kia gần như truyền khắp Tam Giác Vàng.

- Tiểu Bảo, chị cho em tiền.
Lộ Đức trong đầu loé lên một ý tưởng, cao giọng gọi.

- Tiền, tiền ở đâu?

Lộ Đức vừa dứt lời đã thấy một bóng dáng loé lên, đồng chí Tiểu Bảo đã đứng vững vàng trước mặt Lộ Đức, trên mặt mang vẻ khao khát chờ mong.

- Nếu em không kêu loạn lên chị sẽ cho em tiền. Cánh tay mảnh khảnh của Lộ Đức hơi dựng thẳng, một thẻ vàng loé sáng đã hiện lên trong tay cô.

- Ở đây có bao nhiêu tiền? Tiểu Bảo hồ nghi nhìn Lộ Đức, miệng nói vậy nhưng tay đã nhanh chóng giật lấy thẻ vàng.
- Rất nhiều!

Lộ Đức nghiêm trang gật đầu, cô giờ khắc này mới phát hiện Tiểu Bảo thoạt nhìn tinh xảo vô cùng nhỏ bé vậy không ngờ lại làm người ta thấy buồn bực.

- A!

Tiểu Bảo hôn thẻ vàng vui sướng nhảy ra ngoài, hiển nhiên là đi kiểm nghiệm xem chỗ vàng đó đáng bao nhiêu tiền, tuy nhiên cái miệng nhỏ nhắn kia vẫn không ngừng hét lên: - Không phải Lộ Đức bị lão đại phá thân đâu nha!

- Này…
Thường Nhạc nghe được lời Tiểu Bảo thiếu chút nữa tức ngất đi, buồn bực nắm tay thành nắm đấm: - Con nha đầu chết tiệt, anh vặt lông em.

- Ài, không biết tên chết tiệt đó đang làm gì. Ngay khi Thường Nhạc đang nguyền rủa Tiểu Bảo, thì một thiếu phụ xinh đẹp cũng đang nguyền rủa hắn.

Mái tóc dài để xõa làm cho người ta có cảm giác kinh hồn bạc phách, cái bụng chồi lên kia hẳn là đã mang thai mấy tháng.

Nhìn thoáng qua cũng có vẻ dịu dàng quyến rũ nhưng nhìn kỹ lại cái miệng cong kia lại với câu nói kia đã hoàn toàn chứng minh thân phận của cô: - Mẹ, bà đây ở đây chịu khổ còn hắn thì lại không biết đang phong lưu tán gái ở đâu nữa.

Người này chính là Tây Môn đại tiểu thư, từ khi mang thai đến giờ cô luôn bị lão gia của gia tộc Tây Môn giữ ở nhà, Tây Môn Khinh dù sao cũng là nhất mạch đơn truyền của Tây Môn Gia.

- Không được, tuyệt đối không thể dễ dàng cho hắn như vậy được, bà đây phải cắm sừng cho hắn. Trên mặt Tây Môn Khinh lộ ra điệu cười tà tà, ánh mắt hướng nhìn bốn phía.

Hiện tại nếu muốn thoát khỏi tai mắt của lão gia thì đúng là khó khăn.

- Chị Tây Môn, chị có phải muốn đi ra ngoài tìm Thường Nhạc không?
Ngay khi Tây Môn Khinh đang đau khổ suy nghĩ thì một thanh âm mềm nhẹ truyền tới. Khi Tây Môn Khinh tiếp xúc với khuôn mặt người thiếu nữ này ánh mắt cô bỗng ngời sáng.

Đơn giản là dã thú đã thấy được con cừu nhỏ, cô nàng trước mặt này đúng là chính điểm rồi. Trong veo như nước, siêu cấp xinh đẹp, dáng người đỉnh cao.

Nhất là bộ ngực kia, đoán chừng là vì luyện võ mà phá lệ cao ngất, cặp mông cũng phá lệ vểnh lên, thoạt nhìn đúng là dáng người ma quỷ gương mặt thiên sứ.

- Sướng, sướng thật!

Tây Môn Khinh trở nên hưng phấn đột nhiên đi đến trước mặt thiếu nữ, bàn tay nhỏ bé tinh tế bày ra một góc độ, nụ cười tự nhiên phóng khoáng nói:
- Mỹ nữ, cô cảm thấy tôi thế nào?

- Xì!

Tuyệt sắc thiếu nữ bỗng nhiên mỉm cười, thần sắc cô cổ quái nhìn Tây Môn Khinh nói: - Tên xấu xa kia sao tìm những cô gái đều háo sắc như hắn vậy.

- Cô là ai?

Tây Môn Khinh cảm giác mình bị áp chế quá lợi hại, không ngờ quên mất nguyên tắc tán gái cơ bản, đôi mắt xinh đẹp của cô hơi nháy dò hỏi.

- Tôi là Công Tôn Khả Nhân.
Gương mặt Công Tôn Khả Nhân cười điềm nhiên, từ lần đó sau khi chia tay Thường Nhạc cô đã đến chỗ tu luyện của gia tộc Công Tôn, tiến hành tu luyện khắc khổ.

Trải qua thời gian dài như vậy, tu vi của mình chẳng những đã khôi phục mà còn đột phá cơ sở vốn có, đạt đến cảnh giới mới.

Cũng không biết sao lại thế, chỉ cần vừa nghĩ đến nụ cười xấu xa kia của Thường Nhạc là mình đã không thể tĩnh tâm tu luyện cho nên cô không kìm nổi mình tự xuống núi tìm hắn.

Nhưng vì da mặt mỏng, cô ngượng ngùng không tới Thường gia, mà Công Tôn gia và Tây Môn gia tương đối gần, việc Thường Nhạc làm Tây Môn Khinh to bụng bản thân cô cũng biết.
Nếu đưa Tây Môn Khinh cùng đi tìm Thường Nhạc như vậy hẳn sẽ rất tốt, tuy nhiên phải xem cái bụng to kia của Tây Môn Khinh.

Cô cảm thấy có chút không đúng, vác cái bụng to như vậy thì sao đi tìm hắn được?

- Cưng à, cô có phải đang suy xét chuyện gì không? Thế nào, đi theo tôi, tôi sẽ giúp cô tìm tên khốn kia. Tây Môn Khinh cười thản nhiên trong lòng thầm nghĩ: - Công Tôn Khả Nhân của gia tộc Công Tôn là cực phẩm mỹ nữ à, khặc khặc, lần này nhất định không thể bỏ qua cô bé xinh đẹp này.

Công Tôn Khả Nhân phát hiện bàn tay của Tây Môn Khinh đã mò tới mặt mình, cô hơi đỏ mặt nói: - Chị Tây Môn, đừng có sờ lung tung được không?
- Này, người ta đều nói phụ nữ không xấu đàn bà không yêu, cô em cho chị đây hôn một cái đi. Tây Môn Khinh trực tiếp hôn lên mặt Công Tôn Khả Nhân.

Công Tôn Khả Nhân hoàn toàn không còn gì để nói, cô phát hiện mình đã không tìm được đồng bọn mà đã tìm trúng một kẻ lưu manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.