Nhật Ký Báo Thù

Chương 13




Miêu Uyển sau khi nắn vai cho cha Miêu xong chạy tới tìm Trần Mặc, Trần Mặc ôm hông của cô nói: “Anh cũng mệt mỏi lắm, nắn vai giúp anh đi.” Miêu Uyển vừa kinh ngạc vừa đưa tay nắn vai cho anh, chỉ cảm thấy không thể nào, chỉ ngồi máy bay thôi mà mệt như vậy sao?

Trần Mặc thực sự nhịn không được, ghé vào tai cô nhỏ giọng cười nói: “Biểu hiện của anh hôm nay thế nào? Có được không? Có làm tăng thể diện cho em không? Có làm cho ba em hài lòng không?”

Mặt Miêu Uyển lập tức đỏ bừng lên như một tấm vải, nhìn thật giống như khăn quàng đỏ của đội thiếu niên. Có một câu là thẹn quá hóa giận, nhưng dùng ở chỗ này lại không thích hợp nữa rồi, Miêu Uyển giận dữ mà đánh anh: “ Trần Mặc anh thật là quá đáng, sao anh lại có thể nghe lén em với cha nói chuyện chứ?”

“Anh thề anh không phải cố ý mà.” Trần Mặc cũng không tránh, cứ để cho cô đánh, dù sao mấy quyền này đánh lên người anh, ngay cả coi như là xoa bóp cũng không đủ lực nữa.

Miêu Uyển cắn cắn khóe miệng giống như sắp khóc, Trần Mặc vừa nhìn thấy liền tự nhủ thôi hỏng rồi, cô ấy tức giận rồi, đang suy nghĩ làm như thế nào để dỗ dành cô thì mẹ Miêu Uyển ở ngoài cửa gọi, nhắc cô đi tắm. Miêu Uyển bộ dáng giống như chó rơi xuống nước, trước khi đi còn hung hăng liếc nhìn Trần Mặc một cái, còn nói thêm một câu tàn nhẫn: “Hừ, đợi em tắm xong sẽ tới xử lý anh.”

Trần Mặc mỉm cười, ánh mắt tràn đầy thích thú, ừ, anh chờ em tắm xong đến xử lý anh.

Gian phòng này bình thường là bà Miêu Uyển ở, mấy ngày gần đây bà sang nhà bác cả, vừa lúc để trống nên cho Trần Mặc ngủ,Trần Mặc kéo chăn trên giường, từ bên gối rơi ra một quyển Kinh Phật, quả nhiên người lớn tuổi thì luôn tin tưởng vào thần linh. Trần Mặc tiện tay giở tới 1 trang, thấy 1 dòng chữ quen thuộc: Sắc tức thị không, không tức thị sắc…(Sắc tức là không, không tức là sắc…..)

Sắc… sắc… không… không…, Trần Mặc nằm gối đầu lên cánh tay không khỏi có chút tâm vượn ý mã (tâm như con vượn nhảy nhót lung tung không lúc nào dừng nghỉ, ý như con ngựa chạy theo). Miêu Uyển rụt rè ghé đầu vào hỏi: “Trần Mặc, anh đã ngủ chưa?”

Trần Mặc giơ tay lên, giọng vô cùng nghiêm túc: “Em vào đi!”

Miêu Uyển nhanh chóng đi vào trong mà không biết tiếp theo nên làm như thế nào. Cuối mùa thu nên Miêu Uyển mặc loại áo ngủ hai kiểu, áo màu hồng dịu dàng, bên trên có đính thêm những bông tuyết bằng nhung, lọn tóc còn thấm nước, khuôn mặt cô ửng hồng, ngọt ngào giống như kẹo đường. Trần Mặc chỉ vào bên giường, vẻ mặt anh vẫn vô cùng nghiêm túc: “Em ngồi đi!”

“Anh bị làm sao thế?” Miêu Uyển cảm thấy khó hiểu.

Trần Mặc đưa tay lên ôm lấy cằm của cô rồi từ từ ngồi dậy, mặt Miêu Uyển đỏ bừng nhanh chóng lan rộng kéo dài xuống tận cổ, đôi mắt đen trong suốt hiện rõ trong con ngươi của Trần Mặc. Từ từ ngồi dậy đúng là kế hoạch tốt, Trần Mặc từ từ đến gần, anh có thể dự đoán được Miêu Uyển sẽ ngượng ngùng, cũng như sự kinh ngạc của cô, nhưng có một chuyện mà anh không thể dự liệu được, đó chính là áo của anh!

Áo ngủ từ trên vai anh trượt xuống, Trần Mặc lúng túng phát hiện nửa người của mình đang trần truồng trước mắt cô.

Được rồi, anh thật sự là muốn đùa với Miêu Uyển một chút, chính do cái gọi là ngu hay sao mà không trêu chọc bạn gái mình một chút chứ, cũng có thể coi như là một sở thích đi, nhưng với tư cách là một người cán bộ Đảng viên ưu tú, đồng chí Trần Mặc thật sự cũng không muốn đem cái vấn đề này đẩy đi xa như vậy.

Miêu Uyển nhẹ nhàng nhìn anh, đôi mắt to tròn ngập nước biểu lộ sự ngượng ngùng của cô, làm cho Trần Mặc đã đâm lao thì phải theo lao, đau xót trong lòng, tự đáy lòng anh cảm thấy nếu như bây giờ mà anh không chỉnh sửa lại áo của mình, thì đúng là, vô cùng vô cùng không phải hành động của một người đàn ông… Trần Mặc nhắm mắt lại, quyết định làm việc mà cả hai đều không nghĩ tới, hôn lên đôi môi Miêu Uyển. Dịu dàng vỗ về, đầu lưỡi anh thăm dò vào sâu hơn, miệng Miêu Uyển có vị bạc hà, vô cùng dịu dàng lại tươi mát, Trần Mặc vì vậy lại càng đắm chìm trong nụ hôn của cô, không muốn dừng lại.

Vốn là núp ở dưới chế phục gọn gàng, thân thể cường tráng phập phồng bắp thịt, cho dù là bất động thì cũng có thể cảm giác được một loại mị lực không thể ngăn cản được.

Miêu Uyển trong nháy mắt cảm thấy bị mê hoặc, Trần Mặc tay giữ cổ của cô điều chỉnh góc độ, càng ngày càng thâm nhập vào sâu hơn khiến cho thần chí mơ hồ, Miêu Uyển chợt cảm giác như mình sắp bị nuốt trôi rồi, thân thể nóng bỏng của anh cứ như vậy trực tiếp dán chặt lấy thân thể cô. Trần Mặc dùng một chút lý trí cuối cùng suy nghĩ, này, ừ, thật là con bà nó, hỏng rồi.

Yêu cầu sinh lý nói cho anh biết, anh cũng không xem xem thời gian, địa điểm có thích hợp hay không mà cứ thế đem cô gái này đè ở phía dưới, sau đó lý trí cũng con mẹ nó đi gặp quỷ rồi!

Nhưng là do anh được rèn luyện tinh thần quật cường một thời gian dài trong quân ngũ, làm cho anh hiểu được ở trong nhà người khác làm chuyện xấu lại lỗ liễu như vậy, này thật sự là con mẹ nó muốn chết mà!

Trần Mặc cố gắng nhắm mắt, lại mở mắt, lại nhắm mắt, lại mở mắt… cố gắng để cho mình buông tay ra. Ánh đèn ấm áp cũng khiến cho tất cả thêm động lòng người, Miêu Uyển từ từ mở mắt, trên lông mi còn dính một chút ánh nước, đôi môi đỏ thắm mang theo hơi nước nhìn giống như thạch hoa quả vậy, mê người thật khiến ai đó muốn nuốt luôn vào bụng.

Trần Mặc cắn chặt răng, trong đầu thoáng qua một vài ví dụ như: “Tự gây nghiệt không thể sống”, “Chơi với lửa có ngày chết cháy”, “Tự làm tự chịu”, loại cảm giác này thật không thể diễn tả hết được. Anh nhanh chóng ngồi dậy lưng dán chặt vào tường, Miêu Uyển còn chưa lấy lại tinh thần, ngồi ngây dưới ánh đèn, trên mặt vẫn ửng hồng, hoang mang nhìn sang, hô hấp dồn dập, trong mắt vẫn còn ánh nước.

Cô, luôn là không biết được thời điểm mình hấp dẫn nhất, xinh đẹp nhất, diễm lệ nhất, khiến cho ai kia phải điên đảo.

“Đi đi đi, không còn sớm nữa rồi, em mau về ngủ đi!” Trần Mặc vô cùng đau đớn mà kéo Miêu Uyển đứng dậy đẩy ra cửa.

Mẹ kiếp!

Trần Mặc tựa vào cạnh cửa tự phỉ nhổ mình, nhịp tim vẫn đập nhanh giống như muốn bay ra khỏi lồng ngực, so với chạy năm cây số còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Miêu Uyển chợt đẩy cửa ngó đầu vào, đôi mắt to tròn lóe chút giảo hoạt lại có chút nhút nhát, giống như một tiểu linh dương tò mò, rồi chột dạ cười, cô kéo dài âm điệu nói với anh: “Trần Mặc, em trở về ngủ nha!”

Trần Mặc chợt xoay người, khí thế hung hăng xông tới, Miêu Uyển sợ hãi khẽ kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Phịch một tiếng.

Trần Mặc dừng lại trước cửa ba tấc, cười khổ, cô gái này càng ngày càng không để cho người ta tỉnh tâm rồi. Anh tiến lên phía trước một chút, đem trán dán lên cánh cửa, vậy mà cánh cửa gỗ lạnh lẽo lại không đủ để hạ nhiệt độ cơ thể anh. Trên chăn còn lưu lại hơi ấm của Miêu Uyển, hơi thở bạc hà thơm mát, Trần Mặc trở về chỗ cũ hồi lâu mới hiểu ra, cái này thật ra chỉ là bởi vì bọn họ dùng cùng một loại kem đánh răng mà thôi. Trần Mặc nằm trên giường thở dốc cố gắng kiềm chế dục vọng đang bắt đầu khởi động lại, sau đó ảo não phát hiện thật khó để anh có thể bình tĩnh lại, mà sự thật chính là anh giống như một chàng trai trẻ không khống chế được chính mình, đem tất cả xáo trộn hết cả lên.

Tình yêu làm cho người ta trẻ lại, chính là như vậy, đúng không?

Trần Mặc đột nhiên cảm thấy mình giống như là trở lại tuổi mười sáu, trẻ tuổi như vậy, nhiệt huyết như vậy. Trở về tuổi đó, có cả ưu điểm, cũng có cả khuyết điểm, anh tràn đầy mong đợi, nhưng cũng cố gắng kiềm chế mình, anh cứ như vậy vừa vui mừng, lại vừa giả bộ xem thường chính mình.

Ở cái tuổi đó không có gì sánh kịp với nhiệt tình, tinh lực đủ mười phần, không bao giờ thấy mệt mỏi, có chút lỗ mãng, cũng có chút nhút nhát,nhưng tràn đầy nhiệt huyết của tuổi thiếu niên.

Giống như có rất nhiều việc cũng chưa từng xảy ra, cũng có rất nhiều người chưa từng một lần trải qua mối tình đầu ở tuổi thiếu niên, giống như anh.

Anh lo lắng nghĩ cho tương lai, không biết nên làm sao, ngọt ngào mà cũng thật khổ tâm, anh cố gắng đè nén dục vọng, cử chỉ vụng về, có chút bất đắc dĩ, thật sự là không biết nên làm sao.

Trong những truyền thuyết kia, vốn tưởng rằng Trần Phong đã sớm bỏ lỡ nhiều năm rồi, chỉ là chuyện xảy ra khác, trong sách lại ghi chép khác, khi hắn bỗng nhiên xuất hiện, lại giống như một đóa hoa ngượng ngùng, nở rộ trong góc tường.

Đúng 5 giờ sáng tiếng chuông đồng hồ báo thức làm Trần Mặc tỉnh giấc, anh nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối, bên tai nghe được tiếng bước chân rất nhỏ.

Sớm như vậy, là ai chứ? Trần Mặc thuận lợi tìm được cho mình một lý do để rời giường >”

Cha Miêu nhìn thấy Trần Mặc thì rất vui mừng, hai người đàn ông hướng nhau nói A! Thật sớm!. Cha Miêu đắc ý chỉ vào cửa phòng Miêu Uyển oán trách, thật là lười chết rồi, không ai gọi là cứ thế nằm đến giờ cơm trưa thôi! Cha Miêu đặt nồi lên bếp, bắt lửa, rồi đổ chất lỏng như tuyết vào trong nồi quấy đều lên, trong không khí tràn ngập hương vị trong veo, thơm phức của sữa đậu nành. Cha Miêu đem sữa đậu nành nấu xong múc một chén cho Trần Mặc, sau đó còn nhiệt tình mời Trần Mặc cùng đi công viên rèn luyện thân thể, vì vậy hai người đàn ông ngủ sớm dậy sớm sóng vai đi ra cửa để rèn luyện cơ thể thêm khỏe mạnh =))~

Bình minh đã ló rạng, trên đường chân trời còn sót lại một chút lạnh lẽo, trong công viên cũng đã có nhiều người tụ họp lại rồi. Sương mù buổi sớm giống như đèn đường màu vỏ quýt, trôi nổi trong không khí, ẩm ướt, mang hương vị mát mẻ, tươi mới, đó chính là buổi sớm ở Giang Nam.

Cha Miêu hiển nhiên là được mọi người yêu mến, cách thật xa đã có người chào hỏi: “Lão Miêu à, tiểu tử này là ai thế?” Miêu Giang vẻ mặt tươi cười trả lời: “Là con rể của tôi!” Trong lòng Trần Mặc vô cùng chấn động, bị đả kích, anh đứng ngẩn ra vẻ mặt không thay đổi. Đợi đến tiếng “con rể” lần thứ ba rót vào lỗ tai, Trần Mặc mới yên tâm thoải mái gánh chịu hư danh này, sống lưng tự nhiên cũng thẳng hơn, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Miêu Giang cùng mọi người đánh Thái Cực trước hòn giả sơn, Trần Mặc có thói quen chạy bộ, liền hòa vào dòng người đang chạy quanh công viên. Sau khi chạy được mấy vòng, sắc trời từ từ sáng lên, trên đường chạy càng ngày càng có thêm nhiều người, Trần Mặc rốt cuộc chấp nhận dừng lại, trở lại quảng trường tìm cha Miêu. Âm nhạc chậm rãi, ôn nhu, mọi người đang luyện Thái Cực Kiếm, Trần Mặc vội vã nhìn xung quanh một lượt, ngạc nhiên, ở lòng lòng mắng một tiếng: Mẹ kiếp, thì ra là Thái Cực có sở trường là luyện kiếm, loại kiếm đó tương tự như Đường Kiếm, mũi kiếm hơi chếch mềm mại,Trường Kiếm tám sào thời nhà Hán của anh cũng sánh không kịp. [Su: Ôi..2 tháng lương của anh =))]

Trần Mặc trong lòng vô cùng buồn bực!

Miêu Giang tâm tình rất tốt, tai thính mắt tinh, liếc mắt liền thấy Trần Mặc đang đứng ở gần đó thì ngoắc tay gọi anh qua bên này. Mọi người xung quanh cũng thu kiếm, tay cầm kiếm Tam Đường Hội Thẩm, Trần Mặc mặt không biến sắc mà cảnh giác.

“Tôi đây có kiếm tốt là do con rể tặng đó.” Miêu Giang xoa xoa kiếm đắc ý nói.

Ừ, thật tốt, mọi người sờ sờ vỏ kiếm lại nhìn minh văn, xuýt xoa: “Kiếm này chắc không ít tiền đâu à!”

Cũng không tồi, cũng không tồi, Trần Mặc trả lời qua loa.

Ai nha! Đáng tiếc đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng kiếm này mà luyện công thì tốn sức lắm nha! Rốt cuộc có người lắc đầu, Trần Mặc cố nén quay đầu đi để không trừng mắt với người nọ. Miêu Giang chẳng hề bận tâm đến ý kiến phản bác kia: “Làm sao không thể luyện được chứ, tôi vừa rồi chính là dùng kiếm này để luyện Thái Cực, bộ tôi đánh không tốt hay sao chứ?” Trần Mặc nhất thời trong lòng thả lòng, yên tâm, quyết định trở về nhất định phải mua tặng cha Miêu một thanh Thái Cực Kiếm chính tông.

Còn thanh kiếm này.... Chẳng phải còn nghe nói nó có thể giữ nhà, tránh tà hay sao?

Miêu Giang luyện kiếm xong thuận đường dẫn Trần Mặc đi mua thức ăn, vừa vào chợ, từ cửa lớn cha Miêu đã bắt đầu hỏi anh từng cái một, gà có ăn được không? Cá có ăn được không? Sườn heo có ăn được không?? Trần Mặc đáp lời, đáp lời, lại đáp lời chợt phát hiện có gì đó không đúng, sao lại hỏi anh một liền mua một chứ? Trần Mặc hoàn toàn tỉnh ngộ đưa tay giữ Miêu cha lại: “Cái này con không ăn.”

Miêu ba lắc lắc con gà trong tay lộ vẻ vô cùng tiếc nuối: “Thế nào, con không ăn được sao? Aiz, tiếc quá, chú thấy ở đây là ngon nhất đấy, chú mua nhiều rồi, ở đây hoàn toàn khác so với những hàng khác.” Ông chủ hàng đậu hũ cũng phụ họa thêm: “Đúng vậy đó, đúng vậy đó, đậu hũ nhà chúng tôi đều là chọn từng khối một, một chút mốc cũng không, tự mình mài đậu hũ, tự mình dùng nước chát, đúng rồi, cậu là người ở đâu?”

Miêu Giang nói: “Tây An.”

Ông chủ hàng đậu hũ lắc đầu thương tiếc nói: “Thành phố lớn gì đó, nhìn liền thấy tốt, cậu không ăn được sao?”

“Hay là, nếm thử một chút?” Miêu Giang cùng ông chủ hàng đậu hũ đồng loạt dùng ánh mắt sáng long lanh chờ mong nhìn anh.

Trần Mặc nhìn xung quanh một chút, chấp nhận đầu hàng nói không sao, con cái gì cũng có thể ăn được.

Túi lớn túi nhỏ, hai tay Trần Mặc dần dần bị chiếm hết, Miêu Giang hài lòng đi xung quanh anh một vòng, giống như một người lãnh đạo đang xem xét công việc, rất vui vẻ nói cũng không sai biệt lắm, Trần Mặc nghe thiếu chút nữa vì căng thẳng mà chết.

Về đến nhà, Miêu mẹ Hà Nguyệt Địch đã đi làm rồi, Miêu Uyển nhân cơ hội được ngủ nướng, mới vừa thức dậy đánh răng xong. Miêu Uyển đi vào phòng bếp lấy sữa đậu nành, nhìn thấy túi lớn túi nhỏ thì cả mặt đen lại, cực kỳ tức giận la hét: “Đồng chí Miêu Giang! Làm sao đồng chí lại mua nhiều món như vậy?”

“A! Nha đầu này, ở đâu nhiều chứ?”

“Còn không nhiều? Cha nghĩ Trần Mặc là thùng cơm à? Hay là cha muốn anh ấy no mà chết?” Miêu Uyển khóc không ra nước mắt.

“Ai nha, cha đây không phải vì con sao, ăn không đủ thì làm thế nào?” Miêu cha căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình.

…………….

Trần Mặc ngồi ở trong phòng khách xem tin tức buổi sáng, nghe thấy hai cha con cô ở trong phòng bếp mỗi người một câu giọng điệu có chút nóng nảy, cắn cứ vào vấn đề lập trường, anh do dự một hồi lâu vẫn không đứng dậy đi khyên giải. Chỉ chốc lát sau, Miêu Uyển bưng sữa đậu nành cùng đào giòn quay lại phòng khách ăn điểm tâm, Trần Mặc nhỏ giọng chỉ bảo cô, tại sao có thể cùng trưởng bối (người lớn tuổi) không phân biệt lớn nhỏ như vậy?

Miêu Uyển liếc nhìn anh một cái tiếp tục uống sữa đậu nành rồi nói: “Là anh không biết, nói với cha em rất nhiều lần nhưng mà cha vẫn không sửa! Khi em còn đi học, dẫn theo tám bạn học về nhà chơi, tám nha, có thể ăn hết bao nhiêu chứ! Cha em làm một bàn thức ăn, tính thêm cha, mẹ và em nữa là mười một người, ăn ba ngày mới hết anh có biết không?”

Trần Mặc bật cười: “Ba người rất thích hợp đến làm trong phòng ăn của đội anh!”

Miêu Uyển hừ một tiếng: “ Vậy đội của anh cũng chuẩn bị phá sản đi. Aiz, hơn hai mươi năm, nói với cha mãi mà không xong.” Miêu Uyển than thở, cố làm cho mình trưởng thành một chút nhưng nhìn cô lại giống như bà cụ non, Trần Mặc càng nhìn càng cảm thấy cô thật đáng yêu. Miêu Giang chuẩn bị đơn giản, vội vàng tới Đồ Thư Quán đi làm, phịch một tiếng cửa sắt đóng lại, Trần Mặc bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng. Miêu Uyển đem đào giòn nhét đầy miệng, ăn thật ngon lành, trên mặt còn dính một chút mảnh vụn, Trần Mặc rút khăn giấy đưa cho cô, Miêu Uyển nhận lấy lau lau khóe miệng, nhưng mảnh vụn dính trên mặt vẫn còn nguyên như cũ, Trần Mặc không nhịn được mỉm cười, lấy khăn giấy quay sang giúp cô lau sạch sẽ.

Mặt Miêu Uyển đỏ bừng lên, luống cuống chạy vào trong bếp giả bộ muốn uống nước.

Nếu đã đến đây rồi, thì luôn luôn muốn đi chơi một chút, quê hương của Miêu Uyển đúng là một thành phố điển hình của Giang Nam, hai thị trấn nằm giữa trung tâm, một con đường thương mại lớn, sông đào bảo vệ phân chia hai thị trấn mới-cũ, vậy mà cũng đã không còn dấu vết của quá khứ. Thời đại ngày càng phát triển khiến thành phố nhỏ như được rửa sạch, xóa hết tất cả một thị trấn nhỏ u buồn, uyển chuyển hàm xúc, một thành phố khí chất nhẹ nhàng, khoan khoái, thanh thoát.

Miêu Uyển dẫn Trần Mặc dạo qua rất nhiều con phố, chỉ vào một tiểu khu nói lúc còn rất nhỏ em đã từng ở đó, khi đó tất cả mọi người đều ở nhà trệt, trên nóc nhà còn mọc cỏ ngải. Đến mùa xuân, mặt đất ẩm ướt vô cùng, em ở nhà chơi suốt ngày bị té. Trần Mặc nói vậy em ngã trên mặt đất có khóc hay không? Miêu Uyển cười ha ha rất đắc ý, cô nói, em không có khóc đâu, mẹ em nói lúc em còn nhỏ đặc biệt ngốc, té đau cũng không biết khóc, cứ như vậy tự bò dậy tiếp tục chạy.

Miêu Uyển cùng Trần Mặc ăn trưa tại nhà hàng Quảng Châu mà Miêu Uyển từng làm việc lúc trước, nhân duyên tốt của Miêu Uyển với nhà hàng lại được chứng minh một lần nữa, cô vô cùng thuận lợi được vào trong phòng bếp làm cho Trần Mặc món Sủi cảo tôm cay nồng. Miêu Uyên vô cùng đắc ý, chặn lại đũa của Trần Mặc hỏi: “Ăn ngon không? Lúc đó em luôn tự hỏi, nếu em cho thêm hạt tiêu thì anh có thích ăn hay không?”

Trần Mặc im lặng nhai, im lặng nuốt xuống.

Em khi đó, ừm, nghĩ là anh sẽ không thích ăn sao?....

Miêu Uyển hồn nhiên bất giác ôm mặt nhớ lại lúc đó, cô khi đó có rất nhiều ý tưởng kỳ quái, còn muốn lấy Pho-mát đi làm….Trần Mặc cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, vô cùng nghiêm túc nói chắc ăn rất ngon. Miêu Uyển vui vẻ vừa ngượng ngùng vừa cười nói anh thật biết cách dỗ dành em. Trần Mặc nói không phải như vậy, anh thật sự cảm thấy sẽ ăn rất ngon, em làm cái gì ăn cũng rất ngon.

Miêu Uyển càng thêm ngượng ngùng, không tự chủ lấy mu bàn tay che hai gò má đang nóng bừng của mình, trong mắt lấp lánh rạng rỡ, cô nói Trần Mặc anh biết không? Từ nhỏ em đọc sách cũng không tốt, trí nhớ kém, học thuộc lòng cũng không xong, em luôn có cảm giác mình vô cùng ngốc. Trần Mặc yên lặng nhìn cô, ánh mắt trong suốt đầy khích lệ. Miêu Uyển nắm chặt tay cười không được tự nhiên, nhưng mà hiện tại em thật sự rất vui vẻ, thấy trong cửa hàng bán cái gì cũng tốt, thấy tất cả mọi người đều thích bánh của em làm, em đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Trần Mặc suy nghĩ một chút nói anh thật sự chưa bao giờ cảm thấy em ngốc, anh vẫn luôn cảm thấy em rất thông minh…Anh đưa tay, nắm chặt tay Miêu Uyển.

Miêu Uyển sửng sốt một chút, cúi đầu vô cùng chuyên tâm và nỗ lực ăn cháo trứng muối thịt nạc, Trần Mặc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười dịu dàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.