Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 101: Kết thúc




Một tháng trôi qua, Y Linh rốt cục đầu hàng thực tế, chấp nhận mình nhất định phải bắt đầu cuộc sống mới ở Thanh triều.

Nàng cho mình ba mươi lần cơ hội, ở mỗi lần tỉnh ngủ cố gắng nhìn xem mình có phải lại trở về thế kỷ hai mươi mốt hay không, đáng tiếc mỗi lần đều làm nàng thất vọng.

Thế giới xa lạ, người xa lạ. . . . . . Nàng thật sự là không thể tin được, mình lại cũng để cho thời gian vứt xuống nơi này như vậy. Song nàng đã chấp nhận, không còn khóc thầm cả ngày nữa, bởi vì cô độc bất lực trong hoàn cảnh này, mặc cho nàng khóc thế nào cũng là lãng phí nước mắt, dù sao nàng cũng không thể trở về thế kỷ hai mươi mốt!

Thật ra thì nàng cũng rất may mắn mới rơi vào Thanh triều, lúc đầu nàng đối với thời đại này tràn ngập tò mò và hứng thú, từ tiểu thuyết và trên ti vi ít nhiều gì cũng biết một chút kiến thức có liên quan với Thanh triều; không giống với niên đại lâu đời này, nàng thật sự không biết gì cả, nếu nàng không cẩn thận rơi đến triều đại Thanh trước kia, nàng nhất định xong đời từ sớm rồi?

Dựa vào sự thật không cách nào thay đổi, nàng bắt đầu tiếp nhận thực tế, bắt đầu cố gắng vui vẻ, tích cực học tập cuộc sống của cổ nhân, để bắt kịp thời đại này.

Ngồi ở Đông vương phủ này, trên danh nghĩa nàng là khách, kì thực chỉ là dân di cư bị nhặt về, một chút giá trị cũng không có, cho nên bọn người hầu thông minh lại nịnh bợ sẽ không tiếp cận nàng, bởi vì không có gì tốt, cần gì phải uổng phí thời gian lấy lòng nàng? Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, đó chính là Tần ma ma và Châu nhi .

Ở mấy ngày nàng hôn mê, chính là Tần ma ma và Châu nhi chăm sóc nàng, mà một tháng qua cũng chỉ có các người ấy để ý tới nàng. Đưa cơm, đưa thuốc, dạy nàng thích ứng cuộc sống cổ đại như thế nào, nói chuyện phiếm với nàng. . . . . . Đều là hai người họ ôm lấy mọi việc.

Nhưng kể từ ngày đó, nàng cũng không còn nhìn thấy bối lặc gia nhặt nàng, thuận tiện chứa chấp nàng rồi! Thật là kỳ quái, nàng chỉ là thấy hắn một lần thôi, thế mà trong lòng lại đang nghĩ về hắn? Chẳng lẻ bởi vì hắn là ân nhân cứu mạng của nàng?

Hôm nay, cuối cùng tuyết cũng đã tan hoàn toàn, Tần ma ma cuối cùng chấp thuận nàng mới vừa khỏi bệnh phong hàn, ra khỏi phòng đi dạo chung quanh một chút; Châu nhi không biết từ nơi nào tìm được một bộ y phục nha hoàn vừa người cho nàng mặc, nói đi lại trong phủ như vậy, có vẻ như vậy sẽ không làm người khác chú ý.

"Vương Phủ quả nhiên là Vương Phủ, ngay cả y phục của nha hoàn cũng xinh đẹp như vậy!" Y Linh vừa đi, vừa như có điều suy nghĩ lầm bầm lầu bầu.

Nàng một mình "đi tham quan” ở gần phòng ngủ, không tự chủ đã vào một vườn xinh đẹp, cảnh trí đó, khiến nàng rất phấn khởi!

Nơi này chính xác là khu vườn cổ điển của Trung Quốc, chỉ có nhà giàu có mới có thể có vườn cảnh! Mặc dù mùa đông vừa đi qua, nhưng kỳ hoa dị thảo nơi này cũng bắt đầu nảy mầm; ở trong đình đài lầu các này cảnh trí xinh đẹp tuyệt trần, có hòn non bộ nước chảy, tiếng nước chảy róc rách cùng từng trận tiếng chim hót, làm nổi lên một ngôi đình nghỉ mát độc đáo xây dựng trong nước, trong đình còn có bàn ghế đá, thật sự đẹp không thể tả!

Xem ra bốn mùa ở Vương Phủ này cũng có cảnh sắc không giống nhau đi, thật sự muốn nhìn một chút! Đại khái có thể nói khu vườn là thiên đường đi?

"Nếu như ba và chị Trừng Nhan cũng có thể tới nơi này xem một chút, khẳng định rất vui mùng!" Y cha mang theo con trai tiểu Ngộ sống nhờ ở nhà chị Trừng Nhan, đều là nhà thiết kế vườn, thích nhất chính là nghiên cứu những loại hoa cỏ này, rồi đình đài lầu các!

Vui vẻ Y Linh đi qua cầu gỗ, đi tới một cổng vòm làm như dùng để ngăn viện, phía trên có một tấm biển, viết "Ánh nhật các" .

Nàng không nghi ngờ gì mà bước trong các, lại nghe thấy nơi xa truyền tới một giọng nói không vui của nam tử.

"Được rồi, ngươi trở về nói cho lão Phúc tấn biết, ta sẽ cùng nàng đi qua thỉnh an lão nhân gia, các người đừng cứ tới Ánh nhật các mời người!"

Y Linh giương mắt nhìn, trong lòng cả kinh! Trời ạ, nàng còn tưởng rằng góc an tĩnh như vậy sẽ không có người, ai ngờ lại có nam nhân! Tần ma ma và Châu nhi đã dặn nàng, không thể để cho người nhận ra mình không phải là nha hoàn trong phủ, nếu không chỉ với tội danh xông loạn vào trọng địa Vương Phủ, thì nàng gánh đủ!

Nàng hít một cái thật sâu, quyết định quay đầu đi. Đáng tiếc hơi thở của nàng đã khấy động đến chủ nhân, hắn xoay người nhìn thấy bóng lưng trang phục nha hoàn này, lại liều mạng muốn chạy ra, liền lạnh lùng trách mắng: "Nô tài to gan, lại dám ở bên trong vườn của ta không có phép tắc, ngay cả quỳ an cũng không?"

Quỳ an? Vậy phải làm sao? Y Linh chột dạ lập tức nằm xuống, đầu cũng không dám nâng lên, rất sợ một khi hắn khó chịu, sẽ giết nàng!

Duy Kinh đi tới trước người nàng, trên cao nhìn xuống ra lệnh cho nàng: "Nâng cao đầu lên, ta muốn xem một chút là nha hoàn phòng nào không có phép tắc như vậy!"

Y Linh không thể lựa chọn, thì theo lời ngẩng đầu.

"Là nàng?" Hắn vô cùng kinh ngạc không ngờ tới đúng là nhiều ngày không gặp nàng.

"Là ngài?" Ngay sau đó nàng cũng kêu lên.

Đôi mắt Duy Kinh đen nhánh, đập vào đáy mắt toàn bộ trang phục của nàng. Nàng hôm nay, hình như so với hai lần gặp mặt trước thì có vẻ chỉnh tề hơn. Tóc cột đơn giản, xiêm áo vải thô cùng giầy thêu màu xanh biếc, khiến cho xa xa hắn lầm tưởng nàng là nha hoàn trong phủ; nhưng nhìn lại cẩn thận, mặc dù nàng mặc y phục nha hoàn, nhưng khí chất lại tuyệt không giống vậy. Nàng xinh đẹp nho nhã, hợp với khuôn mặt đỏ hồng hồng, ánh mắt linh hoạt, làm người khác khó mà coi thường.

"Ai bảo nàng tới nơi này?" Vẻ mặt Duy Kinh, vẫn giữ vững lạnh nhạt trước sau như một.

"Tự ta đi, lại vô tình đi tới nơi này!" Nàng lắc lắc tay của mình, vốn tâm tình của nàng rất tốt bị lạnh nhạt của hắn tưới tắt.

Hắn nhướng mày kiếm lên."Nàng đi một mình?" Nàng sao có thể đi dạo chung quanh ở trong phủ?

"Không ai có thể theo ta. . ." Trừ hắn ra, A Thái Qua, Tần ma ma và Châu nhi ra, vốn không có ai nhận ra nàng.

"Nàng hình như không sao."

Y Linh sửng sốt, nghĩ một lát mới biết là hắn ám chỉ chuyện lần trước nàng đột nhiên khóc lên. "Ta không sao, cả tháng nay ta đã suy nghĩ rõ ràng, cho nên cũng sẽ không nói hưu nói vượn nữa. Lúc nào cũng phải tiếp tục đi về phía trước, cố gắng sống được, có đúng hay không?"

Duy Kinh trầm mặc không nói, chỉ yên lặng nhìn nàng, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Dung mạo xinh đẹp của hắn làm cho người khác nín thở cùng cặp mắt kia tựa như có thể nhìn rõ lòng người, sâu không lường được, Y Linh nhìn thấy mặt đỏ tới mang tai, e lệ cúi đầu, sau đó vội vàng tìm đề tài tán gẫu, đánh vỡ cục diện nhìn nhau khó xử trầm mặc này.

"Cả tháng nay, tại sao không thấy ngài tới thăm ta?"

Hắn híp đôi mắt đen."Nàng cho là ta sẽ đi gặp nàng?" Nàng thật là ngây thơ đến không nghi ngờ gì nữa. Nếu không phải là ngoài ý muốn nàng xuất hiện ở Ánh nhật các, chỉ sợ hắn đã sớm quên mất có một người như thế, được hắn an bài ở một góc Vương Phủ; cho dù hắn không quên, nàng cũng không có tư cách thao túng hắn, ngay cả yêu cầu hắn làm cái gì.

"Ừ!"

Hắn thấy nàng một lòng tin tưởng như thế, cũng không có ý định đâm rách tiểu cô nương ngây thơ, còn cảm thấy càng nhìn nàng càng thú vị đáng yêu!

Nàng mỉm cười ngượng ngùng, hình dáng môi đào đỏ thắm duyên dáng kia, khiến người muốn âu yếm, nếm thử một chút rốt cuộc là tư vị gì. "Ta không có đi thăm hỏi nàng, nàng lại tự mình tới cửa tìm ta, bây giờ thật sự bị nàng thấy rồi, nàng đã hài lòng chưa?"

Bị hắn nói như thế, mặt Y Linh càng đỏ hơn, đôi mắt nàng rũ xuống nhìn trên đất, cà lăm hỏi: "Vậy trong này. . . . . . Nơi này là. . . . . ."

"Viện ta ở."

"Thật xin lỗi, ta không phải là cố ý tự tiện xông vào nơi riêng tư của ngài, ta. . . . . ." Nàng vội vàng giải thích, không muốn để cho hắn nghĩ là nàng có "ý đồ" khác.

"Lần này coi như bỏ đi!"

Nội tâm của nàng chợt có chút vui sướng. Xem ra hắn không tức giận? "Lần sau ngài có rãnh rỗi, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm nữa không? Ta rất muốn nếm thử một chút những thức ăn ngài ăn, bởi vì thật sự ngài ăn quá nhiều món ăn ngon, lần trước ta chỉ lo hốt hoảng, không có nếm cẩn thận!"

Nhiều thức ăn ngon như vậy, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng ăn, đúng là muốn nếm thử một chút nữa; hơn nữa. . . . . . mặc dù nàng không có tư cách gì cùng tôn quý như hắn ăn cơm với nhau, nhưng nàng chỉ muốn có thêm một chút cơ hội chung đụng với hắn, xem một nam nhân luôn khiến nàng đỏ mặt đến tột cùng là một người như thế nào . . . . .

"Nàng hiện tại ăn không ngon?" Hắn cúi xuống.

"Cũng không phải vậy, nhưng mà cũng không thể so với ăn cùng ngài!" Như A Thái Qua nói, hắn là bối lặc gia nha, dĩ nhiên ăn ngon hơn nhiều.

Duy Kinh không nói tiếng nào, giống như không nghe thấy lời của nàng, khiến trong lòng Y Linh có chút cảm giác thất bại nho nhỏ.

"Nô tỳ thỉnh an bối lặc gia, bối lặc gia cát tường." Một ma ma già không tiếng động đi vào Ánh nhật các, cúi người quỳ an Duy Kinh.

"Lại lão Phúc tấn sai bà tới?" Duy Kinh liếc mắt lạnh nhạt hỏi.

"Bẩm bối lặc gia, nô tỳ là phụng mệnh của lão Phúc tấn, xin ngài đi qua nghe diễn."

"Được, ta đây phải đi." Thấy những người này, thật sự khiến cho hắn phiền, hắn thà cùng tiểu cô nương này tán gẫu, tốt hơn so đi tiệc, nhưng mà hắn không thể không đi.

Duy Kinh đáp ứng ma ma già sau đó hỏi Y Linh: "Nàng biết hạ nhân nào?"

"Tần ma ma và Châu nhi." Nàng ngoan ngoãn trả lời.

"Triệu ma ma, đi gọi Châu nhi tới chỗ này mang tiểu thư trở về phòng đi, còn có dặn dò, bảo người chuẩn bị thức ăn và y phục của cô nương tốt một chút, không được thất lễ."

Triệu ma ma liếc bộ dáng nha hoàn của Y Linh một cái, nói: "Nô tỳ tuân lệnh."

Thấy Duy Kinh bước đi, đột nhiên tới "ơn trạch" với hắn, Y Linh thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Y Linh cực kỳ nhàm chán nửa đêm ở bên trong sân nhà, cỡi giầy thêu tinh mỹ xuống, chân không ở trên cầu gỗ vừa từ từ đi tới đi lui, vừa than thở.

Tại sao thời gian cổ đại hình như trôi qua đặc biệt chậm, tại sao cuộc sống cổ đại lại nhàm chán như vậy? Cả ngày không có việc gì, cuộc sống cũng không có nửa điểm trọng tâm, thời gian đối với nàng mà nói giống như không tồn tại, mà nàng đối với thời không này cũng không có chút xíu ý nghĩa.

Tần ma ma và Châu nhi thường ngày ngoại trừ chăm sóc nàng, còn có một đống việc phải làm trong Vương Phủ, phần lớn thời gian cũng không thể chơi với nàng. Nàng từng đề nghị giúp các nàng, chân chạy cũng được, làm chút việc nặng cũng được, ít nhất nàng có chuyện để làm, nhưng mà các nàng sau khi nghe bị dọa sợ đến sắc mặt cũng thay đổi, nói nàng là khách của bối lặc gia, ngàn vạn không thể làm những việc của hạ nhân, nếu để cho bối lặc gia biết, đừng nói phải xử phạt các nàng, nếu nàng muốn cướp làm, chính là muốn bọn họ tổn thọ!

Mấy người cổ nhân này đều rất nghiêm túc, rất tuân thủ quy củ, khiến cho nàng người tới từ thời đại pháp trị thế kỷ hai mươi mốt, cũng không khỏi chắc lưỡi hít hà. Vì để cho họ an tâm, nàng cũng đành phải làm phế nhân cổ đại, cả ngày ăn cơm ngủ chơi, không có chút xíu hành động đáng nói. Nàng biết bọn hạ nhân cũng lén nhìn nàng không thích ứng sinh hoạt cổ đại, giống như là quái nhân ở trên núi xuống, hoặc giả là nữ cô nhi hạ tiện, ở trong lòng xem thường nàng, nếu như không cần thiết cũng hờ hững với nàng.

Loại cảm giác ăn nhờ ở đậu này, có lúc thật sự khiến nàng rất khó chịu! Nàng bị trời cao vứt bỏ sao? Thượng Đế có phải quên mất người như nàng tồn tại hay không, cho nên mới không cẩn thận đưa nàng đến ở nơi không thuộc về chỗ của nàng?

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, sao trên trời giống như kim cương, vốn là đen như mực khiến bầu trời bao la xinh đẹp sáng ngời như ban ngày.

Ba mẹ, có phải ba mẹ cho là con đã bị nổ chết rồi hay không, đang vì con thương tâm muốn chết? Con không có chết, chỉ là đến một nơi không phải là đi máy bay, ngồi thuyền mà tới, cũng không phải là nơi gọi điện thoại, lên net là có thể liên lạc được!

Y Linh dựa lan can, nhìn bầu trời đêm, không nén nổi bất lực rơi xuống giọt lệ cô đơn, từng chuỗi, đau nhói tâm lạnh nhạt của Duy Kinh ở chỗ tối không xa.

Duy Kinh mới vừa trở về Vương Phủ, đang muốn đi vào Ánh Nhật các thì thấy trong hồ bên trong đình có một bóng dáng mảnh khảnh đứng nghiêm, phát ra tiếng khóc, nhìn kỹ thì ra là Y Linh! Hắn không kềm nổi mà dừng bước, nhìn một chút nàng để lộ chân ra bên ngoài đến tột cùng muốn làm cái gì, ai ngờ lại nhìn thấy nàng khóc? ! Cái này hắn gọi là không thể coi thường sự tồn tại của nàng!

Hắn không nhịn được nhíu mày đi vào bên trong đình, bước nhẹ, ngay cả Y Linh cũng không phát hiện.

Nàng mặc y phục vàng nhạt thêu mấy đóa hoa sen, mái tóc dài trở thành hai chuỗi bím tóc, đầu đội một trâm hoa đơn giản, xem ra so với lần trước càng giống cô nương duyên dáng yêu kiều.

Nàng không cố ý ăn diện cũng xinh đẹp linh động như thế, ở trong phủ lại không thiếu áo cơm, nàng còn buồn bã gì? Hắn tình nguyện nàng nói từ ngữ điên khùng, cũng tốt hơn trộm khóc một mình!

"Một mình đang làm gì vậy?" Giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau nàng.

Đang tựa vào trên lan can Y Linh bị dọa đến thiếu chút nữa rơi xuống nước, nàng hốt hoảng đụng vào một thân thể vững chắc như núi, nhanh chóng vịn không thả; Duy Kinh cũng thu hai tay lại, đở nàng, tránh cho nàng thật sự vấp chân té xuống .

"Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?" Không phải là quỷ chứ? Ông trời, cổ đại trời vừa tối là liền tối tăm đế nỗi đưa tay cũng không thấy được năm ngón, không thể so với thế kỷ hai mươi mốt chung quanh đều là ánh đèn, nếu không dựa vào ánh sáng của đèn lồng, trong một lúc cái gì nàng cũng không nhìn thấy.

"Nàng còn không nhận ra giọng của ta sao?" Nữ nhân ngốc! Nhưng thân thể nho nhỏ ôn hương nhuyễn ngọc này của nàng, càng khiến hắn quyến luyến hơn so với bất kỳ nữ nhân nào mà hắn từng ôm qua.

"Là . . . . . Bối lặc gia sao?" Nàng dựa sát mặt vào lồng ngực của hắn, lắng nghe tiếng tim đập của đối phương. Lần trước nàng vì đoạt lại áo lót, từng bị bối lặc gia mạnh mẽ ôm từ trên bàn xuống, đã nghe qua tiếng tim đập mạnh mà có lực này, cẩn thận suy nghĩ một chút, chủ nhân lồng ngực này, chính là bối lặc gia rồi! Nàng biết toàn bộ bên trong phủ, người có thể có loại sức sống mạnh mà có lực này, cũng chỉ có hắn thôi? !

"Chẳng lẽ nàng cho là ai?" Hắn kéo nàng, để cho nàng thấy rõ khuôn mặt của hắn.

"Có người khác thì tốt rồi." Y Linh cô đơn nói, không tự chủ mà lưu luyến rời khỏi nơi ấm áp làm người ta an tâm.

"Cái gì?" Đôi mắt hắn bỗng nhiên sắc bén."Nàng đang đợi người?"

"Mới không có, ta một mình rảnh rỗi đến bị khùng, mới ra ngoài đếm sao." Nàng nghe ra giọng nói mất hứng của hắn, cho là hắn nghiêm túc không vừa lòng nàng không tuân quy củ, nhảy vào ôm hắn, vì vậy tránh hắn nương đến trên lan can, con ngươi lại dần dần lộ ra một tia mờ mịt.

"Đếm sao?" Hắn giương mắt nhìn, cau mày nói: "Hôm nay mây dày."

"Ta đang nhớ nhà, không được sao?" Hắn thật là một nam nhân khô khan!

Nhìn bộ dáng nàng gương mặt tiều tụy muốn khóc, Duy Kinh cố nén xúc động ôm nàng vào trong lòng vỗ nhẹ, chỉ kéo thân thể của nàng qua, không để cho nàng buồn bực.

"Không được khóc, đừng ở chỗ này, trở về phòng đi." Hắn kéo nàng, đi ra đình.

"Trở về phòng không phải là đi ngủ sao? Ta đã ngủ rất nhiều rồi, không muốn ngủ nữa!" Vì đuổi theo bước chân của hắn, nàng gần như là chạy."Ngài muốn đi đâu? Muốn đi ngủ sao?"

"Ta còn phải đến thư phòng phê duyệt công văn." Hắn cũng không phải là người thích ngủ, hơn nữa còn rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý.

Nói xong, nàng đã cùng hắn đến cửa Ánh Nhật các.

"Ta đi theo ngài được không?" Nàng đi theo phía sau hắn, làm mặt dày hỏi: "Ta cùng ngươi phê duyệt xong sẽ trở về ngủ."

Hắn liếc nàng một cái."Nàng có biết bây giờ đã là giờ Tý không?"

"Giờ Tý? Rất khuya sao? Nhưng không phải ngài cũng tiếp tục phê duyệt công văn sao?" Vẻ mặt nàng tha thiết. "Yên tâm, ta sẽ không gây sự, nhiều nhất ta xung phong làm nha hoàn hầu hạ ngài, có được hay không?"

Đôi mắt thâm thúy của hắn thoáng qua một tia sáng, nở nụ cười tà nói: "Nếu nàng không ngại, ta hà cớ gì mà cự tuyệt? Muốn đi theo thì đi!"

Một cô nương tuân thủ lễ phép, tuyệt sẽ không vào lúc đêm khuya tiến vào gian phòng nam nhân. Chẳng lẻ. . . . . . Nàng rốt cục nhận rõ, hắn là nam nhân có quyền quý mà lại tràn đầy sức quyến rũ, cho nên cố gắng bám lấy hắn, đến nỗi tự động leo lên giường của hắn, bước kế tiếp đạt đến vinh hoa phú quý?

Nàng muốn chơi, hắn cũng không ngại, tối thiểu, đối với hắn nàng thú vị hơn so với một nữ nhân bất kỳ nào trong thanh lâu!

Y Linh hưng phấn đi theo Duy Kinh, vòng qua hành lang gấp khúc, dọc theo đường đi có vài nha hoàn và thị vệ gác đêm thỉnh an hắn, cũng ném ánh mắt kinh ngạc với nàng, nhưng chỉ cần một ánh mắt của hắn, bọn họ liền cả kinh thu hồi tầm mắt, làm bộ như không nhìn thấy nàng.

Nơi này cửa sổ điêu khắc đều rất tinh sảo tao nhã, cho thấy phong cách quý tộc, nàng như Lưu Mỗ Mỗ đại nhân xem vườn, nhìn thấy trợn mắt hốc mồm.

Lúc đẩy cửa thư phòng ra, nàng ngạc nhiên "wow" lên một tiếng! Nơi này trang trí u tĩnh tao nhã, cùng rực rỡ phía ngoài hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, còn có. . . . . . cái này căn bản là một phòng thư viện nha, nhiều bộ sách, cùng loại thư viện nhỏ không kém bao nhiêu!

"Rất nhiều sách!" Nàng chạy đến trước giá sách điêu khắc tinh tế, vui vẻ mà lạy nó.

"Nàng biết chữ?" Duy Kinh nhíu mày, liếc nhìn bóng dáng nàng như con thoi với giá sách hỏi.

"Đương nhiên rồi, sao có thể không chứ!" Nàng tùy ý cầm lên một quyển sách, rồi đặt mông ngồi ở bên bàn nhỏ, ra oai nói: "Ngoại trừ Trung văn, ta còn học Anh văn và toán học đó!"

"Cái gì?" Những thứ đó là học vấn gì? Sao hắn chưa từng nghe qua?

"Ồ? Hẳn là. . . . . . Là các người nói tiếng nước ngoài và toán học đi?" Nàng quên hắn là cổ nhân sớm hơn nàng mấy trăm năm, bất tri bất giác bật thốt lên từ ngữ hiện đại.

"Làm sao có thể? Nàng biết tiếng nước ngoài?" Hắn tròn mắt nhìn."Kia chỉ phủ nội vụ mới lấy được, người bình thường sao có thể biết?" Ngay cả hắn từ nhỏ tiếp nhận giáo dục hoàng thất, học chữ Hán, Mãn, Mông cổ và Tôn học, La học, thông thao nho học Khổng Mạnh, đối với tiếng nước ngoài cũng chỉ hiểu sơ một, hai mà thôi!

"Hắc hắc, cho nên đừng cho ta là một bà điên, dầu gì ta cũng đọc qua sách !" Đi tới cổ đại lâu như vậy, rốt cục có một việc có thể khiến nàng ngẩng đầu lên rồi!

Duy Kinh thấy bộ dáng nàng có vẻ ra oai đã tính trước, biết nàng không nói ngoa, có vài phần kính trọng nàng. Nhìn thấy nàng cầm trên tay chính là tập thơ của Tô Thức, hắn không nhin được nhớ tới nỗi thương cảm mới vừa rồi nhớ nhà của nàng, vì vậy hắn nhàn nhạt nói: "Nếu biết chữ, thì nàng ngâm 《 Thủy điệu ca đầu 》này một lần, cho ta nghe một chút."

"Làm ơn đi, ngài lại hoài nghi ta lừa ngài sao? Được rồi, vàng thật không sợ lửa, đọc thì đọc!" Y Linh cố ý hắng giọng, rồi theo trên sách đọc.

《 Thủy điệu ca đầu 》

Chuyển chu các,

Đê ỷ hộ,

Chiếu vô miên.

Bất ưng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thì viên ?

Nhân hữu bi hoan ly hợp,

Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,

Thử sự cổ nan tuyền

Đãn nguyện nhân trường cửu

Thiên lý cộng thuyền quyên. *

* Dịch Nghĩa:

《 Thủy điệu ca đầu 》

Soi khắp gác tía

Ta tà xuống cửa che màn gấm,

Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ

Trăng giận gì người,

Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt

Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,

Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết

Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn

Những mong người lâu dài

Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng

Lê Khắc Tưởng phỏng dịch

"Không tồi." Hắn cười nhạt, ném một câu sau đó ngồi vào trước bàn hoa mộc của mình, bắt đầu cầm bút lên phê duyệt công văn.

Nàng di chuyển đến trước bàn nửa bước, nhẹ hỏi: "Này thơ của ngài cho ta chọn đọc?" Thế sự nhiều thay đổi, mười chuyện thường không như ý tám chín, nếu như không thể tránh được, thì nơi trói buộc phải học không có vẻ u sầu. . . . . . Đây là hắn muốn nói với nàng sao?

"Tùy ý chọn ." Hắn cũng không ngẩng đầu, thẳng thẩm duyệt công văn trên tay.

Khóe môi nàng nở nụ cười. "Cám ơn!" Mặc kệ hắn cố ý hay là vô ý, nàng cũng nên cám ơn hắn. Không biết tại sao sau khi đọc 《 Thủy điệu ca đầu 》này, thì nỗi buồn bực cũng vơi đi không ít!

Đôi mắt ưng của hắn hoảng hốt, một nỗi buồn viễn vông không nén nổi chọc tim hắn đập nhanh. Thực ra thì chỉ muốn đùa giỡn dạy dỗ nàng to gan, ai ngờ sau khi nghe nàng ngâm 《 Thủy điệu ca đầu 》, hắn lại không có loại hăng hái đó rồi! Đối với một cô nương không có bản lĩnh hấp dẫn nam nhân, tràn đầy vẻ u sầu, hắn không có bất kỳ "tính thú" ; ngược lại, nhìn bộ dáng nàng điềm đạm đáng yêu, lại có nhiều phần thương tiếc nàng, khiến hắn nhịn không được muốn bảo vệ nàng. . . . . .

Nàng yên lặng, mặc cho nha hoàn tiến vào dâng lên trà nóng ban đếm, sóng mắt không nhịn được nhìn nam nhân trầm ổn. Nàng thừa nhận, hắn thật sự rất anh tuấn, so với TV tiểu thuyết miêu tả tuấn nam quý tộc càng đẹp mắt gấp mấy chục! Đường nét của hắn khắc sâu rõ ràng, nhìn qua giống như lai. Chẳng lẽ hình dáng những người mãn này đều là như vầy sao?

"Bối lặc gia, tên của ngài có đúng là không thể tùy tiện gọi không?" Nàng đột nhiên hỏi."Ta phát hiện mình còn chưa biết tên của ngài, cho tới bây giờ cũng không có nghe người bên trong phủ đề cập tới! Bọn họ mở miệng ngậm miệng đều chỉ gọi ngài『 bối lặc gia 』."

"Tục danh của chúng ta đương nhiên không cho bọn nô tài hô loạn, đây là tội đại bất kính." Sau khi hắn vung tuyệt bút lên trên giấy tuyên chỉ, thì hạ bút trong tay xuống, đưa giấy cho nàng."Đây là tên ta, Duy Kinh."

"Duy Kinh, tên rất có khí chất!" Nàng cẩn thận suy nghĩ chữ viết tay của hắn. Mặc dù nàng không biết rõ trầm trồ khen ngợi chữ như thế nào, nhưng trong thư pháp phóng khoáng của hắn có chứa hào khí, hiển nhiên xuất phát từ quanh năm luyện tập tay.

"Tên nàng cũng không tệ." Hắn nghiêng mắt, mỉm cười nhìn nàng.

Bị hắn nói như vậy, nụ cười của nàng nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc. . . . . . Không phải ai cũng có thể gọi thẳng tên ngài."

"Nàng muốn gọi tên ta?" Trong nháy mắt vẻ mặt hắn trở nên phức tạp, trong mắt lóe ra tia sáng khó khăn.

"Không thể được sao?"

". . . . . . Ta cho phép một mình nàng gọi thẳng tên ta." Giây lát, hắn lạnh nhạt từ từ nói nhỏ, trong mắt giống như không quan tâm cái gì kiêng kỵ không kiêng kỵ .

"Thật?" Nàng hớn hở cười, bỗng cảm thấy khoảng cách của mình với hắn kéo gần lại từng bước một, trong mắt lóe ra vui sướng, vui vẻ kêu: "Duy Kinh Duy Kinh!"

Vẻ mặt nghiêm chỉnh của hắn hiện lên một nụ cười."Có thể, đừng quấy rối nữa." Tiểu cô nương đơn thuần này thật sự quá kỳ lạ, khóc đó, cười đó. Không biết rõ nàng, lại khiến cho người ta khó có thể xem thường.

"Ngươi có phải chủ nhân phủ đệ này hay không?" Thắc mắc này, nàng giấu ở trong lòng đã lâu. Nhìn bộ dáng người khác tôn kính với hắn, nàng không thể không suy đoán như vậy.

"Nàng nói sao?" Hắn cảm thấy vấn đề của nàng rất buồn cười, hơn nữa ngu ngốc."Trừ hoàng gia gia của ta, ta chính là chủ tử lớn nhất nơi này."

Hoàng gia gia? Đó chính là ông nội? "Như vậy Ama và ngạch nương của ngươi đâu?"

Hắn không trả lời, hai người cứ như vậy đối mặt nhau nhìn chằm chằm, giống như là muốn nhìn thấu chỗ sâu nhất trong đáy lòng của nhau vậy.

"Trước vào thư phòng ta, lại cho phép gọi thẳng tên ta, chẳng lẽ nàng cho là ta sẽ tiếp tục để cho nàng dư thủ dư cầu* sao?"

* dư thủ dư cầu: ta cần ta cứ lấy, đòi hỏi tùy tiện

"Chẳng qua là nói chuyện phiếm nha, ta cũng không là muốn tiền của ngươi, đừng luôn nghĩ vậy!" Đôi mắt Y Linh nhìn thẳng vào nam nhân luôn nhiều quy tắc này. "Ngươi cũng rất muốn cùng ta hàn huyên một chút, có đúng hay không?" Nàng cũng rất muốn biết về chuyện của hắn nhiều hơn một chút.

"Giả như nàng muốn thử, vậy cũng không sao, " hắn đứng lên."Quỳ xuống cho ta!"

"Ngươi!" Nàng dựng thẳng lông mày, trợn tròn mắt hạnh, nhưng khiếp sợ quyền uy của hắn, không tình nguyện dẹp miệng quỳ xuống .

"Thấy nàng ngu ngốc, ta đã quá mức khoan dung với nàng, rất nhiều chuyện cũng không so đo với nàng, nhưng nàng lại một rồi hai rồi ba quấy rầy ta?"

"Ta không có quấy rầy ngươi! Người ta. . . . . ." Nàng cố gắng nghĩ ra một cái cớ không để lộ tâm tình. "Ta chỉ cảm thấy vị nước hoa rất thơm trên người ngươi, muốn hỏi mua ở đâu, ta cũng không muốn liên quan đến cuộc sống riêng của ngươi!" Nàng đỏ mắt oan ức, hơi khó chịu đột nhiên hắn thay đổi sắc mặt.

Nàng vừa rồi còn ở trong lòng tán dương dung mạo của hắn và thiện tâm, bây giờ hắn lại khi dễ nàng!

"Mua nước hoa?" Duy Kinh hoài nghi nhìn thẳng vào mắt đỏ của Y Linh, thu lại đôi mắt muốn mổ tâm tư của nàng ra."Đơn giản như vậy?"

"Đơn giản như vậy mà thôi!" Nàng giương mắt trừng hắn.

Hắn thấy nước mắt nàng sắp rớt, thì không thể không hạ vẻ mặt xuống, thu hồi ánh mắt bén nhọn kia, đưa tay đỡ nàng dậy. Hắn nhíu nhíu mày, gần như oán trách nói: "Mới nói nàng một câu đã khóc."

"Người ta làm cái gì cũng không đúng, ngươi ghét ta như vậy sao?" Nàng lau nước mắt, nhìn cũng không nhìn hắn.

Thật sự người bị hắn ghét, tuyệt đối sẽ không khỏe mạnh mà đứng ở trước mặt hắn. Nhưng những chuyện này hắn sẽ không nói. Trong đầu hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Nàng cập kê chưa?"

"Cái gì?" Y Linh không hiểu nhìn về phía hắn đột nhiên chuyển đề tài như không có chuyện gì xảy ra.

"Nàng bao lớn? Có phu gia hứa hôn chưa?"

"Tiểu nữ tử tuổi gần mười chín, chưa hôn phối, ngươi hỏi cái này làm gì?" Bây giờ hắn mới bắt đầu biểu lộ quan tâm với người gặp nạn sao?

"Mười chín rồi?" Hắn không ngờ tới dáng vẻ khả ái của nàng, đã qua cai tuổi nữ tữ bình thường gả chồng sinh con, nhưng cũng nghĩ đến; nàng có vẻ mặt hồn nhiên, lại rất hiểu chuyện, không có tuổi nhất định, có lẽ không có trấn định như vậy.

"Như thế nào, lại không tin sao?" Làm ơn, chẳng lẽ nàng không giống sao?

"Mặc dù là đến tuổi lập gia đình rồi, nhưng nàng cũng không cần dùng nước hoa làm đẹp mình." Trên người nàng có một mùi thơm nhàn nhạt, căn bản không cần xức nước hoa nữa.

"Ta không xứng dùng những thứ nước hoa kia sao? Có phải rất danh quý hay không, cho nên ta không thể xức?" Nữ nhân của bối lặc gia, nói vậy đều là dùng tốt nhất đi?

"Thật sự muốn dùng, hôm nào ta vào cung đi hỏi thăm, lại gọi nha đầu nàng tới Ánh Nhật các cầm." Cái loại đó là đồ kỹ nữ thanh lâu dùng, tuyệt đối không thích hợp nàng, bởi vì nàng là nữ nhân hắn cứu, mà không phải những nữ nhân hạ tiện kia mang đến tặng. Hắn tuyệt không cho nàng thường xuất hiện ở bên cạnh hắn, trên người có chứa loại này mùi! Nàng muốn dùng, cũng chỉ có thể dùng nước hoa hắn tự mình lựa chọn.

"Hoàng cung? Ông trời, ngươi quá khoa trương đi, nước hoa cũng phải đi vào cung lấy?" Y Linh giật mình nhìn về phía nam nhân nói lời hù nàng."Nói, bây giờ ngay cả hoàng đế là ai ta cũng không biết đó!"

"Nàng từ núi sâu xuống à? Hiện nay niên hiệu là Ung Chính, Thế Tông hoàng đế đã kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước." Chẳng lẽ nàng ở nơi thôn quê, phát chiếu thư thông báo cho quan địa phương thay đổi niên hiệu còn chưa tới?

"Thật đáng tiếc, khó khăn mới được đến đây, ta vốn là muốn đi xem Thuận Trị đế và Đổng ngạc phi! Hai người bọn họ chính là người mà ta muốn tới nhất!"

"Nàng nói chuyện hoang đường gì đó? Còn muốn gặp Thuận Trị gia cùng Đổng ngạc phi nương nương đã qua đời?" Hắn trợn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng.

"Những việc của bọn họ, ta thuộc làu một bụng đây! Thuận Trị năm mười bảy Đổng ngạc phi bị bệnh qua đời, khiến cho Thuận Trị không còn hy vọng, rất đỗi bi thương, lại tìm cái chết, không thèm quan tâm, công bố muốn xuất gia, suốt ngày buồn bực không vui, tinh thần không phấn chấn, tâm tình càng ngày càng tệ, chưa tới nửa năm lại dính vào bệnh đậu mùa, nửa đêm chết ở Dưỡng Tâm điện, là năm hai mươi bốn tuổi."

"Đây là truyện dân gian truyền lại sao? Ta nói cho nàng biết, ngay cả đây là sự thật, cung đình cũng sẽ không thừa nhận."

"Cái gì chứ, thiên tử si tình hợp với phi tử may mắn, đây là tác phẩm kinh điển rất lãng mạn!"

"Phi tử may mắn? Ta cũng không dám gật bừa." Chỉ có tiểu cô nương mới mơ mộng chuyện này, không biết thế gian tàn khốc và khắc nghiệt. "Đổng Ngạc phi nương nương mặc dù lúc sinh thời rất được cưng chìu, nhưng sau khi Thuận Trị gia chết, địa vị của bà ấy chuyển biến bất ngờ, sau khi chết bài vị cũng không được đưa vào thái miếu, không cài thế tổ mật, lúc tế tự bị hạ thấp, đám cung nhân cũng không dám nói nhiều về chuyện năm đó. Kết quả như vậy, chính là do phi tần khác gây ra bởi vì bất mãn khi còn sống bà ấy được hưởng độc sủng, đây cũng là may mắn sao?"

"Vậy thì thế nào? Ta tình nguyện sau khi chết sẽ không còn dính dáng đến người ở lại, cũng không muốn khi còn sống bị người yêu lạnh nhạt." Nhìn chằm chằm cặp mắt của hắn, nhiều hy vọng hắn có thể hiểu rõ loại nữ nhân đó chỉ quan tâm khát vọng được người tình cưng chìu, mà không phải quan tâm ánh mắt của những người khác và đánh giá của đời sau.

"Trên đời này không riêng chỉ có hai người yêu nhau mà thôi, quanh mình còn có rất nhiều người và sự vật, chẳng lẽ bọn họ yêu nhau mà có thể bỏ qua chú ý của người và sự vật xung quanh sao?" Bạn tốt của hắn Phù Tang, cũng vì yêu một nữ nhân, khiến hắn ưu tú bị Thánh thượng hoài nghi năng lực làm việc! Làm như vậy đáng giá không?

"Tình yêu cùng cuộc sống là thuộc về mình , tại sao muốn những người khác thao túng? Tại sao không thể đơn thuần yêu một người là được rồi?"

"Miệng đầy tình yêu, còn có thể làm đại sự gì? Các nàng những người vợ canh giữ ở khuê phòng này chính là không thực tế như vậy!" Chỉ là hắn rất bất ngờ, xem ra cô nương cái gì cũng không biết này, có thể nói ra cái đạo lý rõ ràng như thế.

"Nhưng mà Thuận Trị đế các người không phải là như thế sao? Ông ta không thể làm đại sự sao? Ít nhất ông ta cũng không có làm giang sơn Đại Thanh của các người lụn bại!" Hắn chắc cũng không có nghĩ qua như vậy? Nàng thiếu chút nữa thì muốn nói cho hắn biết đế quốc Đại Thanh là mất như thế nào, nói cho hắn biết tình yêu sẽ không khiến cho một cường quốc hủ bại: “Nếu như đổi lại, chết trước chính là Thuận Trị đế, ta là Đổng ngạc phi, ta cũng vậy sẽ tới hoàng tuyền với ông ta, giống như ngạch nương của ngươi muốn đi cùng với Ama ngươi vậy. Duy Kinh, ngươi có hiểu hay không?"

Hắn bị lời như vậy làm cho chấn động! Ngạch nương kỳ thực là vì yêu Ama, mới bỏ rơi hắn còn tấm bé mà rời đi?

"Nữ nhân thời đại các người, không thể là có ý kiến của mình, hôn nhân đều nhất định nghe cha mẹ và lời của người mai mối, ngay cả mình gả cho dạng trượng phu gì cũng không biết, cho nên một khi gặp gỡ người mình yêu, sẽ phải nên quý trọng. Ta tin tưởng ngạch nương ngươi cũng là yêu Ama ngươi, mới có thể bỏ lại ngươi mà đi theo ông ấy!"

"Tiểu cô nương như nàng hiểu được những gì? Sao lại hiểu rõ chuyện tình của ngạch nương ta cùng Ama?" Hắn nhìn nàng không chớp mắt.

"Đúng, ta thật sự không hiểu thế giới của các người, cũng biết loại người như chàng công tử nhà quý tộc cao cao tại thượng sẽ không hiểu tình yêu là gì!" Nói xong, đôi mắt Y Linh đỏ lên, đứng lên muốn chạy trốn rời xa nam nhân không hiểu tình yêu; đang muốn vượt qua cửa thư phòng thì không nhịn được ngẩng đầu lên nói: "Ta chỉ muốn nói cho chàng biết, ta thực sự ước ao như Đổng ngạc phi nương nương trong lời nói khinh thường của chàng, bởi vì có một nam nhân yêu bà ấy như vậy. . . . . ." Nói xong, nàng quay đầu rời đi.

Duy Kinh thất thần đưa mắt nhìn nàng đi xa, không thể kiềm chế hồi lâu.

Tối nay nói chuyện với nàng, gây cho hắn rung động cùng kinh sợ rất lớn! Nàng đến tột cùng là ở trong dạng giáo dục gì mà lớn lên? Sao có thể dưỡng thành cô nương kỳ lạ như vậy, lại đem chuyện yêu của nam nữ quan trọng hơn so với địa vị quyền thế?

Trong cung đình từ trước đến giờ không được nói chuyện yêu đương, từ nhỏ đến lớn những bối lặc cách cách bọn họ đều biết hôn nhân không phải là mình có thể quyết định, đều là do trưởng bối trong cung chỉ hôn, Đổng ngạc phi nương nương cũng bởi vì tình yêu mà trở thành đối tượng chúng phi ở hậu cung công kích. . . . . . Như vậy, còn đáng để yêu sao?

Có một loại cảm giác kỳ dị, xẹt qua trái tim hắn. Bề ngoài vui vẻ lại có tư tưởng tự do không câu nệ, nàng đặc biệt như vậy, hắn thật muốn bắt lấy, bắt giữ chặt chẽ. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.