Nhật Ký Anne Frank

Chương 14




Qua chẳng biết bao nhiêu thời gian, Hoa Sĩ Diệt bị phải một âm thanh lạ lùng làm chàng tỉnh giấc.

Bừng mắt nhìn quanh thấy mình đang nằm trên một giường đá giữa căn phòng la.

quắc lạ quơ.

Tay chân bị trói chặt, thân hình bị bó lọn từng khúc bằng một sợi xích bạc nhỏ đô.

ngón tay, chỉ chừa lại chiếc đầu là có thể nhúc nhích qua lại.

Lòng rất kinh mang, chàng vội bật mình ngồi dậy, nhưng thân hình tựa bị đóng chặt xuống giường đá, chẳng rụt rịt được phân nào.

Chàng bật cười lấy mình với một sợi xích mong manh như thế mà vùng vẩy chẳng đứt, còn mong gì thoát củi sổ lồng.

Mím môi vận đầy chân lực lên toàn thân, định dùng nội kình chấn đứt xích xiềng, nhưng vùng vẫy một buổi lâu sợi xích không đứt, mà trái lại càng siết chặt vào da thịt đau buốt.

Chàng vội tấn hồi chân lực chịu khép nằm im vừa vặn lúc ấy tiếng động lạ lùng khi nãy bổng từ vách bên vọng sang.

Chàng ngoảnh đầu ghé mắt nhìn qua kẽ vách, cảnh vật bên kia động, nhất thời khiến chàng phải ngẩn ngơ.

Vì trong thạch thất đó hiện bốn nữ và nam như đang trong cuộc bàn chi trong đại.

Một trong bốn nữ nhân ấy, chính là lão bà bịt mặt đã cùng chàng giao đấu trên giòng nước đen và đã dùng "Vạn Niên trường miên phấn" hại chàng ngất mê tại trận.

Vuông vải che mặt lúc bấy giờ đã được bà lột xuống, nhưng đôi ánh mắt ngời ngời hung quang cùng sắc phục trên người bà, Hoa Sĩ Diệt không lầm vào đâu được.

Đứng nơi phía trái của bà là Băng Hồn Tiên Cơ, trên chiếc giường đá mà hai bà đứng hầu bên cạnh, một cụ bà áo xanh tóc trắng đang ngồi, trông dáng dấp dường hơn trăm tuổi, nhưng có lẻ nhờ luyện được thuật cầm dung, nên da mặt vẫn hồng hào tươi nhuận như cô gái thưở dậy thì.

Cụ bà áo xanh sắc mặt nặng nề nghiêm nghị, mắt khẽ nhắm, dường như đang cân nhắc một điều gì trọng đại.

Nam nhân ngồi nơi mép giường đá chính là cụ già méo miệng mà chàng đã hai lần gặp qua bên ngoài Trường Bạch Sơn.

Cụ bà áo xanh mặt hướng thẳng về phía một thiếu nữ áo lam đang quỳ mọp dưới đất, vì lưng thiếu nữ hướng về phía chàng, nên Hoa Sĩ Diệt không sao nhìn rõ nàng là ai, chỉ biết rằng dáng dấp trông lại quen quen.

Thiếu nữ đang khóc thút thít khẩn cầu:

- Trăm lạy sư tổ, xin sư tổ mở lượng từ bi tha cho chàng làm phước.

Lão bà có đôi mắt sáng giận dữ hớt lời:

- Đâu có thể tha được? Gã đánh tên "đại hắc" trọng thương, lại còn đẩy lệch tảng đá chận ngăn vùng cấm địa, định vào Băng khố để trộm bí kíp… Hoa Sĩ Diệt thừa hiểu tên "đại hắc" mà bà ta đề cập kia ám chỉ vào tên mọi đen khổng lồ nọ, lửa giận bất giác sôi bừng, nhưng khổ nổi thân hình bị trói gô một chỗ, đành cắn răng nằm im lắng nghe câu chuyện tiếp nối.

Thiếu nữ áo lam liền lớn tiếng biện hộ:

- Chàng không phải là hạng người ấy, chư vị đã ngộ nhận hoàn toàn.

Lão bà mắt sáng tức tối mắng vang:

- Mi còn che chở cho gã nữa à? Chính gã đã tự thú là muốn vào Băng Quốc để lấy quyển bí kíp võ công, mi không tin cứ gọi Đại Hắc đến đây, hỏi xem ai đả thương hắn.

Quái nhân méo miệng từ nãy giờ lặng nghe lời đối đáp của đôi bên, thình lình nghiêm trang cất tiếng:

- Sư muội tạm thời hãy bình tĩnh lại, chờ sư phụ định đoạn tốt hơn.

Cụ bà áo xanh từ từ mở mắt hướng vào Băng Hồn Tiên Cơ hỏi:

- ý kiếm của đồ nhi thế nào?

Trầm ngâm giây phút để đắn đo lời mình, Băng Hồn Tiên Cơ cung kính rập mình trầm trầm buông tiếp:

- Theo ngu ý của đồ đệ, sư phụ cứ phế võ công của gã, bắt gã suốt đời nơi đây làm nô bộc là xong.

Hoa Sĩ Diệt bên này phòng giam nghe xong ơn ớn lo thầm:

"Làm như thế thà là giết quách đi còn sướng hơn".

Thiếu nữ áo lam vội vàng năn nỉ:

- Xin sư tổ đừng hành hạ chàng như thế, chàng là một nhân tài hiếm có võ lâm, hủy hoại một tài năng như vậy, e mắc tội với trời, xin sư phụ mở rộng lòng hải hà.

Hoa Sĩ Diệt lạ lùng suy nghĩ:

"Cô gái ấy là ai? Giữa nàng và ta có quen biết chi chăng, tại sao lại hết dạ van xin mạng sống cho ta như thế? ân nghĩa này kết cỏ ngậm vành cũng chưa xứng việc đáp đền." Cụ bà áo xanh thở dài khó xử:

- Tạm thời chúng ta nên gác việc xử trí tên khốn kia một bên, hiện tại đã hàng trăm cao thủ lọt vào cấm địa Băng Quốc, ta phải làm thế nào đối phó với chúng đây?

Lão bà mắt sáng vội ứng tiếp:

- Chẳng phải sư phụ đã xuống cấm lệnh rồi chăng? Phàm kẻ nào đặt chân vào Băng Quốc, nhất luật dìm chết giữa hầm băng luyện chúng thành băng cương thi, sau đấy đuổi chúng ra Băng Quốc để nhi×u loạn giang hồ...

Cụ bà áo xanh xua tay ngắt lời:

- Sư phụ đã hủy bỏ ý định chinh phục võ lâm từ lâu.

Nhẹ buông tiếng thở dài, bà thốt tiếp:

- Tuổi người thọ lắm chẳng qua trăm, thế mà sư phụ đã sống dư một trăm hai mươi tuổi, có lẽ nhật kỳ đại hạn đến trong nay mai, hà tất phải khổ tâm lo lắng hai chữ lợi cùng danh.

Băng Hồn Tiên Cơ cùng lão bà mắt sáng đồng sững sốt kêu lên:

- Sư phụ sao lại bỗng dưng bỏ đi ý định một lưới túm trọn thiên hạ võ lâm cao thủ? Bao nhiêu công trình hoạch định đã đến ngày thành tựu lại buông trôi một cách oan uổng sao?

Cụ bà áo lam nhè nhẹ xua tay như ra dấu hai người đừng cắt đứt lời mình, đoạn buồn buồn tiếp lời:

- Gần đây sư phụ bổng dưng ngộ được lẽ nhiệm mầu, định hủy diệt hoàn toàn cõi Băng Quốc mà hơn tám mươi năm trời nay sư phụ đã phí hao tâm huyết dựng gầy thành cơ nghiệp, đồng thời đem mọi bí ẩn của Băng Quốc chiếu cáo võ lâm để thiên ha.

thôi đi oán cừu tàn sát, trở lại nếp sống thanh bình của thưở nào… Thiếu nữ áo lam vô cùng mừng rì khấn đầu vái lia:

- Sư tổ hành động như thế, thật là đại từ đại bi… Cụ bà áo xanh cười nhẹ:

- Chớ vội ! Lời của ta chưa trọn kia mà?

Trầm ngâm một lúc bà lại tiếp:

- Số võ lâm cao thủ còn lại toàn bộ đều lọt vào Băng Quốc, ta định triệu tập tất ca?

đến "Li×u Hận Đài" để họ được dịp cùng giải tỏa những hận thù giữa nhau, để từ đây về sau, võ lâm chẳng còn những cuộc chém giết vì oán cừu nữa.

Quái nhân méo miệng cung kính đứng dậy tán đồng:

- Sư phụ làm như thế, quả là một cái phúc cho võ lâm nhân vật sau này.

Cụ bà áo xanh nhẹ điểm nụ cười, quay sang lão bà mắt sáng:

- Đồ đệ mau ra ngoài tìm cách dụ cho số cao thủ võ lâm ấy cùng kéo đến "Li×u Hận Đài" chờ ta.

Lão bà mắt sáng vòng tay lãnh lệnh:

- Đệ tử tuân lệnh.

Đoạn quay sanh thiếu nữ áo lam, bà dằn giọng dặn dò:

- Sư điệt tạm thời chẳng được thả gã ra, ta cần phải cùng gã giải quyết một mối thù xưa tại Li×u Hận Đài.

Cụ bà áo xanh ôn tồn gọi:

- Oanh nhi hãy đứng lên, gọi thể nữ đánh thức gã họ Hoa dậy !

Thiếu nữ áo lam mừng rõ rập đầu:

- Đại ân của sư tổ, đệ tử khó nổi đáp bù.

Hoa Sĩ Diệt đến lúc ấy mới thở phàp nhẹ nhõm, nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ áo lam đi khuất ra khỏi cửa, chàng mới từ từ khép mắt lại.

Chốc sau, chàng nghe cánh cửa của phòng mình vang két lên một tiếng và từ từ mở hoác vào trong, một nàng thể nữ tuổi độ mười sáu, mười bảy theo đó bước vô phòng.

Hoa Sĩ Diệt vờ nhắm kín đôi mắt, thiếu nữ nọ rảo bước đến cạnh giường, sờ tay vào mũi chàng nghe thử hơi thở một lúc, đoạn lẩm bẩm lấy mình:

- Dhông sao ! Hơi thở vẫn còn, thế mà tiểu thư cứ lo sợ cu cậu chết đi.

Nàng lại thò ngón tay suôn suôn như ngọc chuốc, vạch nhẹ lên người chàng vài lần.

Bực ! Bực !...

Những nuộc xích bạc quấn khắp tay chân mình mẩy Hoa Sĩ Diệt lập tức từng đoạn từng đoạn đứt lìa.

Hoa Sĩ Diệt thầm rúng động kinh mang.

Chỉ lực của ả thể nữ này trên cả ta một bực, bằng bao nhiêu ấy đủ thấy cao thu?

trong Băng Quốc này trình độ võ công cao đến mức độ khó ước lường.

Thiếu nữ lại nhẹ nhàng tháo hết y phục trên người chàng đoạn ngồi xuống cạnh mép giường vận công thoa vỗ huyệt mạch trên châu thân chàng trai.

Nhưng hè hụt cả buổi, Hoa Sĩ Diệt vẫn nhắm mắt nằm trơ như chết, thiếu nữ sốt ruột than lên khe khẽ:

- Lạ thật ! Sao vẫn chưa tỉnh lại kìa? Vạn nhất xảy ra điều gì, tiểu thư sẽ… Hoa Sĩ Diệt đến lúc ấy, không sao nhịn được cười, nhảy bật dậy cười lên sùn sục.

Thiếu nữ đang chăm chú vào việc xoa bóp, đột nhiên thấy đối phương nhảy dựng dậy như kẻ lên đồng, không khỏi kinh hoàng rú lên bai bải.

Hoa Sĩ Diệt biết là hành động của mình làm thiếu nữ sợ hãi vội vòng tay cất tiếng tạ ân:

- Đa tạ cô nương nhọc sức vận công xoa bóp giúp, trọng ân này tại hạ xin khắc ghi và nguyện hậu tạ có ngày.

Thiếu nữ sau phút định thần, thấu ý được ngay sự đùa cợt của chàng, nửa buồn cười nửa lại bực tức:

- Rõ đúng là ông mãnh ! Thảo nào tiểu thơ chẳng chết mê chết mệt ! Cũng tại ông mà tiểu thơ cắn răng chịu lắm nặng nhẹ của người.

Hoa Sĩ Diệt vội hỏi:

- Tiểu thơ của nàng là ai? Hiện giờ ở đâu?

Thiếu nữ nguýt dài hỏi lại:

- Thật tình chẳng biết à? Đã cùng nhau gặp gì bao lần, thế mà dám nói chẳng biết là ai? Mau theo tiện tì đến gặp người.

Kứt lời nhanh nhẩu xoay bước đi trước, Hoa Sĩ Diệt vội nhấc bước theo sau.

Phóng mắt nhìn qua song cửa, trời đất trắng xóa một màu tuyết giá căm hờn.

Chàng vẫn thoăn thoắt theo sát lưng ả nữ tì xuyên qua hai tòa đại sảnh, đến bên ngoài một viện lạc hoa lệ khác thường.

Từ bên trong vọng ra một điệu đàn réo rắc du dương, Hoa Sĩ Diệt dừng bước lắng nghe, giọng cầm như nước đổ đầu non, tình tang tanh tình, thanh âm tuy dặt dìu thanh thoát nhưng vẫn không dấu được một âm hưởng như tức tưởi như não nùng… Hoa Sĩ Diệt càng lắng nghe càng như bị tiếng đàn thu hút mãi mê.

Dhúc đàn đột nhiên nửa chừng dứt tiếng, rồi một giọng cười vang lên như chuổi ngọc rớt mâm đồng:

- Cầm thanh bổng dưng cao vút, tất có tri âm nghe trộm bên ngoài.

Hoa Sĩ Diệt chưa hết sững sờ, từ trong phòng viện bước ra một thiếu nữ áo lam, da môi ngọc hồng, dung nhan rạng rì qua nụ cười tươi hơn hoa thắm.

- Diệt huynh đã đến mà tiểu muội không hay để tiếp nghinh.

Hoa Sĩ Diệt vội vòng tay cảm tạ:

- Té ra là Oanh muội ! ơn cứu mạng này, tại hạ dù chết cũng không quên !

Hạ Oanh Oanh mặt hoa vụt héo rũ:

- Chút ân mọn ấy nào có đáng chi ! Em chỉ mong sao cho Diệt huynh cùng Quyên tỉ tỉ sống trong hạnh phúc tràn đầy, tiểu muội nhìn hạnh phúc của anh mà làm niềm vui cho lẽ sống của riêng mình.

Tiếng nói dần dần nghẹn ngào theo lệ nóng rựng tràn vành mi và bực dài qua đôi má.

Hoa Sĩ Diệt cũng không dằn được chua xót của giòng tim, thở dài buồn bã:

- Oanh muội, anh biết xử làm sao khi thân này trót mang ân nặng cả đôi đàng, yêu em bao nhiêu thì anh cũng yêu Quyên Quyên đúng bấy nhiêu… Chàng ngập ngừng đôi giây lại tiếp:

- Anh chỉ mong sao Oanh muội cùng Quyên Quyên thuận thảo một nhà, để anh khỏi khổ tâm trên nghĩa ân tình cảm.

Oanh Oanh nghe xong chỉ gầm đầu rưng rưng khóc, chẳng đáp cũng chẳng không.

Hoa Sĩ Diệt càng xót xa áy náy, đứng trơ mặt một nơi, không biết phải nên khuyên nhủ thế nào.

Một lúc sau chừng như để đánh tan không khí trìu trịu u buồn, chàng hỏi lãng sang chuyện khác:

- Oanh muội làm sao lại đến Băng Quốc này?

Hạ Oanh Oanh ảo não thở dài:

- Nguyên do đâu ngoài bởi một chữ tình, sau chuyến gặp nhau trên Ngũ Đài Sơn, tiểu muội ôm lấy thây cha chạy tuốt xuống núi, mẹ đuổi theo kịp và hết lời nhu?

khuyên, lại sợ em quá thương tâm sanh ý nghĩ quẩn cùng, nên mới đưa tới đây hầu bên gối sư tổ Vân Tịnh Mẫu Mẫu, để chúng ta mãi mãi ngăn cách nhau, nào ngờ… Hoa Sĩ Diệt cúi đấu để che cảm xúc:

- Tất cả mọi lỗi lầm đều tại ngu huynh, đáng lý ngu huynh không nên đến Băng Quốc này để khỏi động lại niềm đau cũ của Oanh Oanh.

Chợt nhớ lại cô gái Phan Quyên Quyên chẳng thấy bên cạnh chàng, Hạ Oanh Oanh vụt ngẩng đầu lên hỏi:

- Còn Phan cô nương đâu, sao chẳng thấy theo anh đến đây?

Hoa Sĩ Diệt nghe hỏi lòng càng như thắt lại:

- Nơi Ngũ Đài Sơn từ lúc em bỏ đi rồi, Phan muội cũng lặng lẽ rời đi nốt.

Oanh Oanh khẽ nhíu mày như vừa nhớ ra một chuyện gì:

- Đêm qua, trong số cao thủ kéo nhau vào Băng Quốc, có một nhân vật bao mặt mà dáng dấp trông tựa một cô gái, rất có thể nàng là Quyên Quyên giả dạng đấy.

Hoa Sĩ Diệt lộ sắc mừng rì:

- Oanh muội thấy rõ số cao thủ võ lâm kéo vào Băng Quốc?

- Vâng tiểu muội tuy không tận mắt nhìn được, nhưng nhờ nhìn vào mặt kiến trông thấy rõ ràng...

Hoa Sĩ Diệt ngạc nhiên ngắt lời:

- Trông vào một mặt kiến có thể nhìn thấy bọn họ?

- Vâng ! Các người đến Thác Máu lúc nào, vào Băng Quốc ra sao, rồi lại chống chọi với giòng nước đen thế nào, tiểu muội đều nhìn thấy rõ trong kiến cả. Tuy lòng rất nôn nao lo thay cho tính mạng anh, nhưng ngặt nỗi không có lịnh sư tổ, lại nữa bị me.

lom lom kềm giữ nên khó nỗi trốn ra tìm anh.

Hoa Sĩ Diệt không khỏi sanh lòng hiếu kỳ:

- Oanh muội có thể cho anh xem qua mặt kiến lạ thường ấy không?

Hạ Oanh Oanh ranh mãnh hỏi gặn:

- Diệt huynh tìm ai qua mảnh kiến ấy?

Hoa Sĩ Diệt đành phải thú thật:

- à… ạ ! Ngu huynh muốn tìm hai vị cố nhân… - Một trong hai người ấy là Phan cô nương phải chăng?

Hoa Sĩ Diệt buồn bã lắc đầu:

- Dhông ! Thú thật là ngu huynh chưa kịp có ý nghĩ ấy, mà ngu huynh muốn tìm hai người bạn đã theo mình vào Băng Quốc và tản lạc sau cơn nước lũ tuôn tràn.

- à ! Phải Diệt huynh định nói đến lão say và gã thiếu niên đó chăng?

- Chính thế.

- Hai người đã được Đại Hắc cứu khỏi cơn nước lũ và đem giam vào Băng lao rồi.

Đợi chốc tiểu muội sẽ năn nỉ cùng sư tổ thả họ ra.

Hoa Sĩ Diệt vội vòng tay tạ ân:

- Đa tạ lòng nhiệt thành của Oanh muội đối với ngu huynh ! Kù đến tuổi răng long, ngu huynh cũng mãi khắc ghi để báo đền.

Oanh Oanh ngoe nguẩy nguýt dài:

- Diệt huynh lại giở giọng ân nghĩa ra rồi, nếu chờ đến khi Diệt huynh răng rụng mới báo đền, e tiểu muội đã già lụ khụ rồi còn đâu !

Câu nói đùa ý nhị của Oanh Oanh khiến Hoa Sĩ Diệt không sao nhịn được cười.

Oanh Oanh lại thốt tiếp:

- Tiểu muội trước đây chỉ nghe danh của Băng Quốc mà không biết Băng Quốc nơi nào, cũng không hiểu trong ấy chứa đựng bảo vật chi?

Hoa Sĩ Diệt e dè góp lời:

- Sư tổ của Oanh muội tám mươi năm hơn, đêm ngày kinh doanh khuếch đại cơ nghiệp, tất nhiên đã tích tụ vô số kỳ bảo của thiên hạ, lời kia không phải là ngoa.

- Tiểu muội chỉ biết là trong Băng khố dấu cất ba vật quí giá nhất trên đời, sư tổ vì rất cưng tiểu muội nên đã đem cả ba vật quí ấy cho em.

Hoa Sĩ Diệt tò mò ướm dọ:

- Ba vật chi thế hở Oanh muội?

- Vật thứ nhất là quyển bí kíp võ công mà tất cả cao thủ võ lâm đang vì nó đổ xô đến đây tìm tòi, món thứ hai mặt kính nọ, và vật thứ ba là một chiếc bảo y.

Thốt đến đây nàng chợt quay đầu ra cửa, cất tiếng gọi ả tì nữ lúc nãy:

- Bội Bội, em mang ba bảo vật ấy đến đây cho ta !

ả tì nữ vâng lên một tiếng và rảo bước đi ngay, chẳng mấy chốc khệ nệ bưng vào ba vật trên.

Oanh Oanh cầm lấy và nghiêm trang hướng về phía Hoa Sĩ Diệt:

- Lời xưa bảo:

Được một tri kû, dù chết chẳng tiếc chi ! Từ khi tiểu muội cùng Diệt huynh quen biết, lòng không khi nào quên được dáng hình anh, cảm thấy khắp vũ trụ bao la, chỉ có mình anh đáng là thần tượng cho em tôn thờ ghi khắc… Hoa Sĩ Diệt bồi hồi cảm động:

- Oanh muội quá lời, ngu huynh tự xét mình thô lậu đâu xứng… Oanh Oanh nhè nhẹ khoác tay ra dấu bảo chàng chớ ngắt lời mình và trịnh trọng nối lời:

- Ba vật báu này, tiểu muội kính tặng lại tri âm, xin chàng thu nhận.

Hoa Sĩ Diệt sững sốt chối từ:

- Tặng vật quá trọng, ngu huynh đức tài chi mà đáng nhận cả ba.

Hạ Oanh Oanh đăm đăm nhìn chàng nửa nghiêm nghị nửa như van cầu:

- Tình cảnh trước mắt Diệt huynh rất là hung hiểm, không mau luyện nhanh một vài tuyệt chiêu trên bí kíp kia, d× kịp thời đem lên Li×u Hận Đài ứng dụng, và cần nhất là nên mặc vào chiếc bảo khảm kia, sau lớp áo bên ngoài.

Hoa Sĩ Diệt băn khoăn chẳng hiểu:

- Ngu huynh sắp có điều hung hiểm đến bản thân?

- Phải ! Vị lão già mắt sáng kia, đối với Diệt huynh có mối thù trọng đại, lại nữa mẹ của em cũng chẳng mấy thiện ý cùng chàng. Đồng thời, trên Li×u Hận Đài, anh còn phải giải quyết bao hận thù riêng tư, chiếc bảo y này không những tránh được đao kiếm, chưởng quyền mà còn trừ được trăm độc chẳng phạm vào cơ thể, chịu đựng ca?

lửa nước ngũ hành… Thấy người yêu quá đổi thạnh tình trao tặng, Hoa Sĩ Diệt khó nổi từ nan, đành đón lấy ba bảo vật vào tay, nhè nhẹ cúi đầu thay lời cảm kích:

- Ngu huynh sau này nếu được rạng danh trên Li×u Hận Đài, thành quả ấy đều do Oanh muội tạo tác, nghĩa trọng ân sâu này, ngu huynh biết thưở nào mới đáp đền được đây?

Hạ Oanh Oanh đang ảo não cũng phải bật cười:

- Lại giở giọng ân nghĩa lụ khụ ra nữa rồi, Diệt huynh mau tròng chiếc bảo y vào và nên cấp bách tranh thủ thời gian để luyện tuyệt kỹ trên bí kiếp đi thôi.

Mặc xong bào y vào người, Hoa Sĩ Diệt cười nhẹ lên tiếng:

- Oanh muội nên để cho ngu huynh nhìn váo kính báu, xem đám cao thủ lọt vào Băng Quốc tình cảnh hiện tại ra sao.

Hạ Oanh Oanh nhè nhẹ gật đầu thuận ý. Hoa Sĩ Diệt liền trịnh trọng mở lần chiếc hộp sơn đỏ lôi ra một mặt kiến tròn màu đồng cổ.

Mặt kiến vừa rời khỏi hộp cây, lập tức hào quang chơm chớm chói rạng khắp căn phòng.

Hoa Sĩ Diệt định thần vận tụ nhãn quang nhìn thẳng vào khuôn kiến.

Quả nhiên mọi vật cảnh của Băng Quốc đều hiện rành rành qua lớp kiến chói hào quang.

Việc đầu tiên là chàng đảo mắt tìm Băng lao để xem tình cảnh Phong Trần Túy Dhách cùng Hà Chí Bình hiện tại thế nào.

Chàng thấy rõ Phong Trần Túy Dhách đang ngâm ư ư? điều chi.

Bên cạnh Hà Chí Bình đang âu sầu bó gối nhìn ông.

Chàng lại thấy Phong Trần Túy Dhách vỗ vai nghĩa đệ mình như khuyên nhủ chớ buồn rầu, sắc diện ông vẫn ung dung bình thản như bất chấp hiểm nguy chết sống.

Hạ Oanh Oanh đứng cạnh Hoa Sĩ Diệt vụt buông lời:

- Trong võ lâm có hai nhân vật được mọi người kính ngừing nhất, một là Phong Trần Túy Dhách lão tiền bối này… Hoa Sĩ Diệt vội hỏi tiếp:

- Còn vị thứ hai là ai?

- Là Thiên Nhai Cuồng Nhân Lý Mộ Bạch mà hành tung người bí mật ẩn hiện bất thường.

Thốt đến đây nàng chợt tròn mắt nhìn vào mặt kiến, sắc diện lộ đầy kinh hoàng.

Hoa Sĩ Diệt không khỏi ngạc nhiên lây, vội hỏi:

- Điều chi thế hở Oanh muội?

Hạ Oanh Oanh trỏ tay vào mặt kiến:

- Thiên Nhai Cuồng Nhân cũng đã vào Băng Quốc, hiện tại ông đã lọt vào tầng trận thứ ba, đang đụng đầu với vị sư di ngang ngược bất kể lý của tiểu muội, sợ e tánh mạng phải hiểm nguy… Hoa Sĩ Diệt giật mình, vội đưa mắt vào kiến báu, quả đúng là Thiên Nhai Cuồng Nhân đang bị vây hãm giữa một rừng cờ màu đỏ, mịt mịt như núi giăng và ông đang nhắm mắt ngồi nơi trung ương của kỳ trận, điều khí dừing thần.

Xéo xéo nơi góc trận, lão bà mắt sáng nọ đang quanh quẹo giữa rừng cờ tiến dẫn vào trung ương.

Chàng liền thốt:

- Võ công Thiên Nhai Cuồng Nhân lẽ đâu địch chẳng lại vị sư di của Oanh muội?

- Nếu đem chân tài thực họ ra so sánh, Thiên Nhai Cuồng Nhân không thể thua được, vấn đề ở chỗ bà ta phát động "kỳ ma trận", Thiên Nhai Cuồng Nhân tất sẽ mê hoặc giữa vòng… Hoa Sĩ Diệt nhớ đến ân bao phen cứu mạng của ông, càng lo âu vội hỏi:

- Có cách chi giải cứu chăng?

- Chỉ còn cách khẩn cầu cùng sư tổ mà thôi ! May ra sư tổ đại phát từ bi mới vãn cứu được cuộc diện.

- Vậy Oanh muội hãy vì ngu huynh mà tìm người ngay.

Hạ Oanh Oanh sốt sắng rời đi, trước khi bước ra khỏi cửa còn quay lại dặn dò:

- Sau khi tôi đi, Diệt huynh phải ở lại đây mà không nên rời đi đâu nửa bước.

Trong Băng Quốc nơi nơi hung hiểm bước nguy cơ, vạn nhất xảy ra điều chi, tiểu muội chỉ còn cách quyên sinh theo cho trọn thuû trọn chung.

Hoa Sĩ Diệt cảm động nhè nhẹ gật đầu, đôi mắt nhìn theo bóng lưng Hạ Oanh Oanh khuất mới quay nhìn lên mặt kiến.

Hình ảnh của Oanh Oanh sau khi rời khuất bục cửa liền hiện rõ trên nền kiến báu.

Chàng thấy Oanh Oanh tiến dần đến thiền phòng của sư thúc tổ, khấn đầu ba lần làm l×… Nàng vừa định mở miệng nói điều chi, đột nhiên cụ bà áo xanh nọ đang nhắm mắt định thần trên giường đá, vụt mở choàng mắt quát lên:

- Con khốn kiếp, dám đem ba bảo vật của ta, đem tặng cho tình nhân của mi !

Hạ Oanh Oanh chưa kịp phân giải, cụ bà nọ đã quát tiếp:

- Chấp pháp đâu?

Một gã đại hán dữ dằn từ phía trong thiền phòng hấp tấp bước ra vòng tay lãnh lịnh:

- Ti chức có mặt !

Cụ bà nọ trỏ tay vào Oanh Oanh lạnh lùng ra lịnh:

- Đem tống giam ả vào Băng lao, chịu đủ một trăm ngày đói lạnh.

Hoa Sĩ Diệt nhìn thấy tình hình xảy ra trong kiến, không khỏi kinh hãi lo âu, bất chấp nguy nan, chạy tuông ra khỏi phòng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.