Nhất Kiến Khuynh Tâm

Chương 44: Hôm nay ta phải gả cho chàng




Dưới ánh đèn dầu vàng vọt trong đại sảnh Tống gia, tất cả người làm hộ viện nghe Tống Tiềm phân phó, tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Giờ phút này ngồi ở chủ vị chính là Tống Tiềm, Tiểu Ngọc ngồi ở bên cạnh hắn. Thích Thăng, Thì Quý Phong ngồi hai bên, giống như hai con Gà chọi nhìn chằm chằm đối phương, có thể bọn họ cũng chẳng có hảo cảm gì với nhau.

Thích Thăng đang nghĩ, hắn đã trêu chọc tên ôn thần mặt than này chỗ nào? Chẳng lẽ nửa đêm không ngủ được lên nóc nhà ngắm trăng cũng không được? Ngươi vẫn đuổi theo ta đánh nhau làm chi.

Thì Quý Phong trước sau vẫn lạnh nhạt như cũ, giữa hai lông mày toát ra thần thái ngão nghễ tự nhiên. Tống Tiềm và Tiểu Ngọc cũng không phải lần đầu gặp Thì Quý Phong, biết tính tình hắn như thế, cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng Thích Thăng lão đại nhìn không thuận mắt. Ngươi nổi điên cái gì vậy chứ?

Tiểu Ngọc nhìn ba nam nhân trước mắt, đột nhiên có chút nhức đầu. Ai.... tổ hợp này nói chuyện, thật kỳ quái.

Tống Tiềm lấy vấn đề hắn cảm thấy hứng thú nhất hỏi: "Tiểu Ngọc, làm sao nàng biết Thì huynh?"

Tiểu Ngọc liền đem chuyện nàng chữa thương cho Thì Quý Phong và chuyện hắn cứu nàng dưới vó ngựa kể ra hết. Có điều nàng cũng không hỏi Tống Tiềm làm sao biết Thì Quý Phong, nếu Chu Gia Nhi đã nói Thì Quý Phong ở Trúc Lâm thư quán đá xúc cúc, vậy bọn họ nhất định quen nhau trên sân cầu rồi, không cần hỏi nhiều.

Tống Tiềm nghe được Thì Quý Phong cứu Tiểu Ngọc, lại biết hắn là con của Thì tướng quân, vội vàng hướng Thì Quý Phong nói cám ơn. Hắn quay đầu lại nhẹ giọng trách cứ Tiểu Ngọc: "Chuyện như vậy cũng không nói cho ta biết?"

Tiểu Ngọc le lưỡi một cái, nói: "Người ta sợ bị chàng mắng a. . . . . . Chàng xem, bây giờ là đang mắng ta đó thôi?"

Hành vi khả ái mờ ám của Tiểu Ngọc kích khởi từng gợn sóng trong lòng ba nam nhân, nhưng chỉ có Tống Tiềm toát ra vẻ trìu mến, lại dạy dỗ nàng đôi câu.

Thích Thăng nghe Thì Quý Phong chuyện, hảo cảm với hắn lại càng kém hơn —— cứ nhìn thái độ Tiểu Ngọc đối với hắn đi! Ân nhân cứu mạng hay lắm sao? Ta cũng đã cứu nàng mà, sao nàng đối với hắn nhẹ nhàng như thế, còn đối với ta kiểu không yêu không ghét tỉnh bơ thế kia? Còn có, nam nhân này, chẳng lẽ đối với Tiểu Ngọc có ý gì? Nhìn ánh mắt của hắn, có cái gì không đúng! Rất không thích hợp!

Thì Quý Phong đối với lời cảm ơn của Tống Tiềm, cười nhạt, chắp tay đáp lễ, coi như là nhận lời. Nhưng hắn đảo mắt một cái, lại trừng mắt nhìn Thích Thăng, mở miệng nói: "Vị bằng hữu kia tại sao đêm hôm khuya khoắt đi rình trộm nhà người khác?"

Thích Thăng cười lạnh một tiếng, nói: "Các hạ là phủ doãn Lâm An hay là tuần kiểm Lâm An?"

Ý tứ của lời này chính là, nếu ngươi không phải quan, cũng đừng hòng dòm ngó. Theo tính tình của Thích Thăng, cho dù quan phủ cũng đừng mong xen vào chuyện của hắn. Lâm An cũng không cấm đi lại ban đêm, buổi tối ra đường lại không phạm pháp, ngươi quản được sao?

Tiểu Ngọc nhìn hai người căng thẳng, sợ bọn họ đánh lại, vội vàng giới thiệu với Thì Quý Phong thân phận của Thích Thăng. Nàng lại hỏi Thích Thăng: "Nửa đêm canh ba ngươi không ngủ được, đi dạo lung tung làm gì chứ!"

"Ta!" Uất ức của Thích Thăng nghẹn lại trong lòng, khó chịu a! Nhưng hắn còn chưa muốn nói ra mục đích của mình.

Tống Tiềm nói chuyện: "Chi Vấn, ta tin tưởng Quý Phong huynh là một người đáng tin, có chuyện cứ nói đừng ngại." Trong lúc vô tình, Tống Tiềm đã gọi Thì Quý Phong từ "Thì huynh" biến thành "Quý Phong huynh" , hắn và Thì Quý Phong mặc dù chỉ gặp mặt một lần, nhưng đối với vị hậu nhân tướng môn lỗi lạc này rất có hảo cảm.

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Thì Quý Phong hòa tan một chút, hắn vuốt cằm nhìn Tống Tiềm, nói: "Ta bảo đảm, tuyệt sẽ nói chuyện tối nay ra ngoài. Thực ra, việc là truy đuổi Thích huynh, cũng là có duyên cớ, sau này sẽ cho Thích huynh một cái công đạo."

Ai muốn xưng huynh gọi đệ với ngọn núi băng như ngươi? Thích Thăng thầm nói một câu, liền kể tình hình nhìn thấy ở Tế Thế đường cho ba người kia nghe. Tiểu Ngọc lại nói với Thì Quý Phong chuyện mình và Thích Thăng hợp tác buôn bán. Thì Quý Phong nghe được Tiểu Ngọc gần đây đã trở thành bà chủ Mỹ Ngọc phường danh tiếng, ánh mắt nhìn nàng lại thêm mấy phần kinh ngạc.

Nữ tử này, quả nhiên không tầm thường!

Thì Quý Phong nghe xong ba người giải thích, đột nhiên đứng dậy, hướng Thích Thăng vái chào.

"Ngươi đây là làm gì?" Thích Thăng ngạc nhiên.

"Quý Phong quả nhiên là hiểu lầm Thích huynh rồi, xin lỗi." Thì Quý Phong tạ lỗi xong ngồi xuống, hướng Thích Thăng nói xin lỗi.

Thích Thăng bị lời xin lỗi của hắn làm cho không tiện tức giận, không thể làm gì khác hơn là kéo kéo khóe miệng coi như đáp lại. Bây giờ hắn cũng hơi hiểu tính tình của Thì Quý Phong này, mặc dù có chút khô khan, nhưng cũng coi như người cương trực thẳng thắng, có chút ý tứ.

"Ta làm vậy là vì bằng hữu của ta, Lâm An tuần kiểm Chung Bố Y nhờ điều tra một vụ trộm."

Theo lời Thì Quý Phong, gần đây rất nhiều nhà giàu trong thành Lâm An bị trộm. Bọn trộm ra tay lúc nửa đêm, thừa dịp chủ nhà ngủ lẻn vào bên trong, cướp sạch tài sản, thủ pháp vô cùng thuần thục. Nha môn từ thủ pháp gây án kết luận đây là cùng một nhóm người ở ngoại thành Lâm An gây án, nhưng khổ nổi không tìm ra đầu mối, không thể làm gì khác hơn là sắp xếp người tuần tra đêm khuya.

Chung Bố Y và Thì Quý Phong là chỗ thế giao, hai người tuổi tác sấp xỉ, nên thường lui tới. Chung Bố Y nhờ Thì Quý Phong giúp tuần tra vài buổi tối, xem có người khả nghi nào đi lại ban đêm không, trùng hợp là tối nay hắn lại bắt gặp Thích Thăng vô cùng đáng ngờ.

Hiểu lầm giải tỏa, Thích Thăng cũng không tiện nói thêm gì. Tiểu Ngọc nhìn không khí ngượng ngập, vội vàng đổi chủ đề: "Thì công tử, lần trước thấy ngươi thân thủ bất phàm ngăn ngựa điên lại, ta đã biết ngươi là cao thủ, không nghĩ tới võ công của ngươi giỏi như vậy!"

Tống Tiềm đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Vậy. . . . . . Quý Phong huynh lúc chơi xúc cúc, tại sao. . . . . ." Hắn muốn nói là lúc đá xúc cúc cũng không nhìn ra võ công của Thì Quý Phong lợi hại như thế, lại còn bị Cố Ái Sinh đụng bị thương —— có điều Cố Ái Sinh biết võ công, cũng hết sức cao cường, đoán chừng cũng ngang ngửa với Thì Quý Phong và Thích Thăng.

Thì Quý Phong biết Tống Tiềm muốn nói gì, hắn cười nhạt, nói: "Xúc cúc cũng không phải là tỷ võ. Trên sân cầu, phải so cước pháp, không phải cậy mạnh. Thiên Thành huynh mặc dù không biết võ, nhưng cước pháp của ngươi hơn ta nhiều, ta cam bái hạ phong."

Tiểu Ngọc nghe người ta khen người yêu của mình, trong lòng vui khỏi phải bàn, hảo cảm với Thì Quý Phong lại thêm mấy phần. Chợt nghe Thì Quý Phong nói với nàng: "Tống gia nương tử, món dược liệu này, đối với ngươi. . . . . . Đối với các ngươi rất quan trọng?"

Tươi cười trên mặt Tiểu Ngọc biến mất không dấu vết, vấn đề này ngày nào còn chưa giải quyết thì ngày đó nàng còn lo lắng.

"Không nói gạt ngươi, hàng tồn ở Mỹ Ngọc phường chúng ta không còn nhiều lắm, miễn cưỡng chỉ đủ cung ứng nhu cầu hằng ngày, nhưng có vài đơn đặt hàng lớn hai ngày nữa phải giao rồi. Ta còn đang rầu rĩ vì chuyện này đây. . . . . ."

Thích Thăng cũng cười khổ nói: "Sáng hôm nay, ta đã để Tiểu Bảo đến chỗ của những thương buôn nhỏ và các hộ trồng thuốc ngoại thành, cũng chỉ có thể duy trì mấy ngày. Nếu hai ngày nay không tìm được dược liệu, xem ra cũng chỉ có thể bồi thường rồi!"

"Không thể bồi thường được, ta phải tìm cách thôi. . . . . ." Tiểu Ngọc bất giác cắn cắn móng tay, nàng căng thẳng sẽ làm động tác này. Tống Tiềm rất tự nhiên cầm tay nàng lại, sợ nàng gặm hư móng tay, an ủi: "Không sao, nói rõ với khách hàng chuyện này là được rồi."

"Đó là biện pháp cuối cùng, nếu không phải bất đắc dĩ, ta tuyệt đối không muốn làm như vậy!" Tiểu Ngọc thở dài một tiếng.

Thì Quý Phong nói một câu: "Ta giúp nàng tìm trở về."

Ba người đồng loạt nhìn về phía Thì Quý Phong, bọn họ không nghe lầm chứ?

Thì Quý Phong sắc mặt không đổi, vẫn là bộ dáng bình tĩnh thong dong, giống như mới vừa nói "Chào buổi tối" .

Ba người có chút không tin, ngay cả quan phủ cũng lười phải lo chuyện này, Thì Quý Phong hắn có thể làm được?

"Đêm đã khuya, ta không quấy rầy nữa." Thì Quý Phong đứng dậy hướng mọi người chắp tay, Tiểu Ngọc vội vàng cùng đi theo ra ngoài tiễn khách. Thích Thăng rất bất mãn, đối xử sao khác nhau quá vậy, hừ!

Tiểu Ngọc tiễn Thì Quý Phong đến ngoài cửa, không nhịn được nói: "Cái đó. . . . . . Thì công tử. . . . . ."

Thì Quý Phong vừa nhướng mắt, nhìn thấy Tiểu Ngọc bởi vì vội vàng rời giường còn chưa kịp chải tóc, tóc xõa đầy vai, có những sợi bị gió đêm thổi bay bay, tim hắn phảng phất cũng theo tóc nàng phiêu phiêu đãng đãng. Hắn vất vả tìm về thanh âm của mình, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Chuyện dược liệu, tự chúng ta nghĩ cách được rồi, không làm phiền ngươi. Bây giờ ngươi còn giúp bằng hữu của ngươi bắt trộm, rất bận . . . . . ."

"Ta sẽ không dễ dàng hứa hẹn." Thì Quý Phong đột nhiên cắt đứt lời nàng nói.

"A?"

Thì Quý Phong sâu sắc nhìn Tiểu Ngọc một cái, cố đè xuống sóng gió dâng lên trong lòng, nói: "Ta nói giúp nàng tìm trở về, sẽ nhất định làm được. Tạm biệt!" (ta thích huynh rồi Phong ca ơi @_@)

Không đợi Tiểu Ngọc có phản ứng, Thì Quý Phong bước nhanh rời khỏi con hẻm. Lúc này Tống Tiềm cũng cùng Thích Thăng đi ra, Tiểu Ngọc thấy Thích Thăng một thân trang phục dạ hành, không khỏi nhẹ giọng nói: "Thích Chi Vấn, ngươi cũng vất vả rồi. Đi về nghỉ trước, ngày mai chúng ta lại bàn kế hoạch."

Thích Thăng khó thấy Tiểu Ngọc hòa khí với hắn như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, lúng ta lúng túng "Ừa" một câu, hướng nhà mình đi về.

Thích Thăng lặng lẽ vào từ cửa sau Thanh Tâm đường, xuyên qua hành lang định trở lại phòng mình, chỉ nghe thấy một giọng nói già nua thâm trầm: "Thăng nhi, ngươi đi đâu vậy?"

Thích Thăng giật mình, xoay người lại liền nhìn thấy tổ phụ của hắn Thích Tổ Thân khoác áo đen đang đứng trước mặt, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.

"Tổ phụ. . . . . ."

"Ngươi theo ta tới đây!" Thích Tổ Thân lạnh lùng quát, Thích Thăng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi theo.

Hai người một trước một sau đi tới phòng khách nhỏ ở hậu viện. Thích Tổ Thân thắp sáng nến trong sảnh, quát Thích Thăng: "Quỳ xuống!"

Hai chữ này tựa như có sức nặng ngàn cân, Thích Thăng không nhịn được đầu gối mềm nhũn yên lặng quỳ xuống trước mặt tổ phụ.

"Vì sao phá giới?" Cặp mắt mờ mờ của Thích Tổ Thân giờ phút này sáng lấp lánh, hai hàng lông mày dài khẽ nhướng lên, không giận mà uy.

"Con. . . . . . Ban đầu con chỉ muốn ra ngoài xem tình hình của Tế Thế đường. . . . . . Sau đó bị một tên khó hiểu đuổi theo đánh nhau, con cũng là bắt buộc đánh trả mà thôi."

Thích Thăng bên ngoài tiêu sái tự tại, nhưng ở trước ánh mắt uy nghiêm của tổ phụ, hắn cũng chỉ là một thiếu niên đang phạm sai lầm mà thôi.

Thích Tổ Thân nhắm hai mắt lại, trong tay chẳng biết lúc nào có thêm một cái roi mây.

Thích Thăng sợ run người, biết tổ phụ muốn dùng gia pháp trừng trị hắn.

"Ta nói bao nhiêu lần, không cho người dùng võ. . . . . . Dạy ngươi tập võ, chỉ là bởi vì lúc nhỏ thể cốt ngươi yếu ớt, nếu không ta cũng không đồng ý phụ thân ngươi đem võ nghệ truyền cho ngươi. Lần trước ngươi động thủ với người ở nhà kế bên, ta đã đã cảnh cáo ngươi một lần rồi. . . . . . Thăng nhi à, ngươi phải nhớ kỹ lời tổ phụ —— nam nhi Thích gia chúng ta, không được hiển lộ võ công trước người ngoài!"

Thích Thăng không thể cãi lại tổ phụ, chỉ có thể cúi đầu chịu phạt.

Nhưng mà, từ nhỏ trong lòng hắn đã có nghi vấn: tại sao phải có cái gia quy này đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.