Nhất Kiến Khuynh Tâm

Chương 4: Triệu linh lam(1)




Thừa dịp trong sảnh không người, Chu tẩu đưa qua điểm tâm nói: “Phu nhân và tiểu thư bảo chúng ta mang chút điểm tâm đến thăm ngươi.”

Tiểu Ngọc nhận lấy, mở ra, đều là những điểm tâm chưa từng thấy qua, nghe chỉ biết là đồ ngọt. Nàng rất thích đồ ngọt, nhưng đến đây đã lâu, đúng là chưa từng được ăn, không khỏi cười nói: “Cảm ơn nha, thay ta thăm hỏi phu nhân và tiểu thư.”

Trong lòng này không có chút hảo cảm nào với chủ nhân nhà này, nhưng phải có cấp bậc lễ nghĩa cần thiết, nàng cũng không nhỏ mọn như vậy.

Hinh Nhi lại nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, người kia...... Bệnh thế nào?”

Tiểu Ngọc biết Hinh Nhi là quan tâm nàng, liền vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hinh Nhi nói: “Cô nương ngốc, lão gia nhà ta không có bệnh nặng gì cả, đều là bên ngoài đồn thổi, bất quá là trên người nổi vài mụn mủ thôi. Bây giờ cũng có chuyển biến tốt, qua mấy ngày nữa, sẽ không còn gì đáng ngại.”

Chu tẩu cũng len lén hỏi: “Không phải bệnh hủi?”

Tiểu Ngọc nén lại xúc động muốn trợn mắt, bản tính của phụ nữ là bà tám, quả nhiên xưa nay như nhau mà.

“Không phải không phải, chỉ là nổi mụn mà thôi.” Tiểu Ngọc phất tay cười.

Hinh Nhi cắn cắn môi dưới, rốt cục vẫn hỏi một câu: “Tỷ tỷ, hắn...... Đối với tỷ tốt không?”

“A? Nga, rất tốt, tính tình rất hợp nhau......” Tiểu Ngọc lại bị Hinh Nhi làm cảm động. Hinh Nhi là thật tình quan tâm nàng như người thân, giống như em gái đối với chị vậy. Tiểu Ngọc là con một, từ nhỏ rất hâm mộ người khác có anh chị em, từ khi cha mẹ qua đời, nàng chỉ còn một mình trên đời, lúc nàng đến thời đại này cũng không có vướng bận gì. Nhưng Hinh Nhi làm cho nàng có cảm giác được người thân quan tâm, nàng nhẹ nhàng ôm Hinh Nhi, nói với cô: “Đừng lo lắng cho ta, ở đây ta sống tốt lắm, thật đó, ta thật sự vui vẻ.”

Chu tẩu sợ Huệ nương sẽ quay lại, vội vàng hỏi: “Hắn không biết thân phận của ngươi chứ?”

Tiểu Ngọc nhất thời nghẹn lời, đang lúc nàng lo lắng không biết nên nói thật hay không, Huệ nương bưng ba tách trà thơm đi ra, đề tài này cũng bị gián đoạn. Hai người Chu tẩu thấy có Huệ nương ở đây, cũng không tiện nói gì, chỉ nói vu vơ vài câu rồi vội vàng cáo từ.

Sauk hi Chu tẩu và Hinh Nhi về phủ báo cáo, Mai phu nhân và Minh Châu tiểu thư nhẹ nhàng thở ra. Tiểu Ngọc nói với Chu tẩu nàng không lại mặt là vì Tống Tiềm không tiện ra ngoài, mà nàng một mình đi lại mặt cũng không tốt, lý do này cũng tạm chấp nhận được. Mai gia nghe nói Tống Tiềm không phải bệnh hủi, cũng không cho là may mắn gì, dù sao con gái chắc chắn sẽ không gả cho hắn, mặc kệ hắn bệnh nặng hay bệnh nhẹ, gia cảnh sa sút là sự thật, sao có thể đem con gái thiên kiều bá mị (ý nói là rất đẹp đó) gả vào nhà như thế? Đưa nhiều đồ cưới như vậy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, hắn cũng nên biết đủ rồi.

Đến lúc này Mai gia đã yên tâm, đối với chuyện của Tống gia không thèm quan tâm nữa, càng không đến nhà đó để làm gì.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

“Phu nhân, bát thuốc đây.” Huệ nương ra ngoài mua thức ăn, cũng mua bát thuốc mà Tiểu Ngọc căn dặn.

Tiểu Ngọc cầm chén, nhìn rồi nói: “Huệ nương, chị đến hậu viện lấy lá sen ta phơi khô, chúng ta đến phòng bếp trộn thuốc cho lão gia.”

Huệ nương mang lá sen tới, tò mò nhìn Tiểu Ngọc, không biết phu nhân lại muốn chế loại linh dược gì cho lão gia. Nói đi cũng nói lại, phu nhân nấu tam hoàng và nước lá sen cho lão gia đúng là có công hiệu, bây giờ mụn mủ toàn thân lão gia đều kết vảy bong ra, cũng khỏi bảy tám phần rồi, không còn chảy nước vàng hay máu nữa, nhưng trên mặt trên người bây giờ lại có những vết sẹo hồng hồng tím tím, có chút dọa người.

Tiểu Ngọc lấy lá sen khô cắt nhỏ, cho vào chảo sao thành than, để nguội rồi bỏ vào chén mài nhuyễn, kêu Huệ nương đem bột lá sen bỏ vào một chậu lớn, đổ một chút dầu mè, trộn đều.

“Phu nhân, lần này lại làm thuốc bôi cho lão gia?” Huệ nương vừa trộn vừa hỏi.

“Đúng vậy, lá sen sao thành than nghiền nhỏ rồi trộn với dầu mè, có công dụng tiêu viêm rất tốt,” Tiểu Ngọc nhớ lại trước kia mình dùng có hiệu quả, “Trước kia ta trực tiếp lấy lá sen trộn mật ong làm mặt nạ, nhưng bây giờ có lẽ mật ong rất quý......” Giọng càng nói càng nhỏ, giống như đang tự nói một mình.

Lá sen có tác dụng thanh nhiệt giải độc, chữa băng huyết, kiện tì thăng dương, tán ứ cầm máu, hơn nữa, uống trà lá sen còn có thể giảm béo – cái này dùng để nói với người ngoài nghề. Nếu Tống gia đã có một ao sen, hái nguyên vật liệu là việc rất đơn giản, vừa vặn dùng thử, hiệu quả có lẽ cũng tốt.

Tiểu Ngọc bưng hỗn hợp lá sen vừa trộn xong đến thư phòng, Tống Tiềm đang đọc sách.

“Thiên Thành, đang đọc sách gì vậy?” Tiểu Ngọc thuận miệng hỏi.

“Không có gì, đọc thơ của người xưa, Đông Pha cư sĩ thật quảng đại, ta mặc cảm a.” Tống Tiềm để sách lên bàn, Tiểu Ngọc nhìn sơ qua tên sách là [ Đông Pha thất tập].

Tống Tiềm thở dài nói: “Đông Pha cư sĩ một đời phong ba, một đời thăng trầm, nhưng ông chưa bao giờ oán trời trách đất, luôn luôn lạc quan, khoan dung, rộng lượng, ta nghĩ đến hoàn cảnh của mình, so với ông thật sự kém quá xa. Tỷ như Tô Đê * Lâm An, đó là công đức của Đông Pha cư sĩ. Người bình thường bị giáng chức đến đây, cho dù không oán trời, cũng sẽ trách đất, có lẽ mượn rượu qua ngày, nhưng mà ông lại hăn hái đào Tây Hồ, lợi dụng đào hồ lấy bùn tạo nên Tô Đê, liên tiếp Nam Sơn Bắc Sơn, sự nghiệp thiên thu, bách thế lưu danh (trăm đời còn lưu danh). Đại trượng phu nên làm những việc như thế!”

--- ------ -------

Tây Hồ là một hồ nổi tiếng ở Trung Quốc, ở phía tây thành phố Hàng Châu thuộc tỉnh Chiếc Giang. Tây Hồ chia làm ba phần bởi ba con đê: đê Tô (Tô đê), đê Bạch và đê Dương Công.

Vào giữa thời nhà Đường, nhà thơ Bạch Cư Dị đã tới Hàng Châu làm thứ sử (822-825). Ông nhận ra rằng vùng đất trồng trọt cận kề phụ thuộc vào nguồn nước của Tây Hồ, nhưng do sự cẩu thả của viên thứ sử tiền nhiệm, nên con đê cũ đã sụp đổ, lượng nước của Tây Hồ vì thế mà bị cạn kiệt đi, và những người nông dân địa phương đã phải gánh chịu nạn hạn hán khủng khiếp. Ông đã ra lệnh cho đắp con đê cao và to hơn, với đập ngăn nước để kiểm soát lượng nước chảy và vì thế đã giải quyết được vấn đề khô hạn. Ông ra lệnh cho đắp một con đường đắp cao nối liền Đoạn kiều (cầu gãy) với Cô Sơn, để thuận tiện cho việc đi bộ, thay vì phụ thuộc vào thuyền. Sau đó ông cho trồng những cây đào và liễu dọc theo đê, làm cho nó trở thành một phong cảnh đẹp của Tây Hồ. Con đường đắp cao này sau này được gọi là đê Bạch để ghi nhớ công ơn của ông.

Trên 200 năm sau, vào thời kỳ bắt đầu của niên hiệu Nguyên Hựu (1086-1094) nhà Tống, một nhà thơ lớn khác, Tô Đông Pha (Tô Thức), cũng đã đến Hàng Châu làm thứ sử. Vào thời gian đó, những người nông dân lại phải gánh chịu hạn hán, do sự phát triển quá mạnh của các loại rong rêu dưới đáy hồ đã cản trở các đường dẫn tưới tiêu. Ông ra lệnh nạo vét hồ và chồng chất các loại bùn rác thành một con đường đắp cao khác, theo kiểu của đê Bạch, nhưng rộng hơn và gần như là dài gấp ba lần, ông cũng cho trồng các cây liễu dọc theo các bờ đất của nó. Con đường đắp cao mới này ngày sau cũng được đặt theo họ ông là đê Tô. Có 6 chiếc cầu dọc theo chiều dài 2,6 km của đê Tô. (nguồn: Wikipedia)

--- ------

Tống Tiềm cũng là con người tiêu sái cương nghị, tuy rằng túng quẫn bệnh tật, trong lòng vẫn có lý tưởng của hắn, hắn không muốn cả đời đều ở nhà ăn no qua ngày.

“Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,

Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.

Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,

Thuỳ phạ!

Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.

Tấm lòng của Tô Đông Pha, đương nhiên siêu phàm, không giống người thường.” Tiểu Ngọc cũng thích từ của Tô Thức, vừa mới thốt ra, bỗng nhớ lại thân phận của mình lúc này là “Mù chữ”.

--- --------

Định phong ba

Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,

Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.

Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,

Thuỳ phạ!

Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.

Liệu tiễu xuân phong xuy tửu tỉnh,

Vi lãnh,

Sơn đầu tà chiếu khước tương nghinh.

Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ,

Quy khứ,

Dã vô phong vũ dã vô tình.

Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn

Rừng động đừng nghe chuyển lá cành

Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh

Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng

Nào ngán

Áo tơi mưa khói mặc bình sinh

Vi vút gió xuân xay chợt tỉnh

Hơi lạnh

Đầu non bóng ngả cũng tương nghinh

Ngoảnh lại những nơi tiêu sắt trước

Rời bước

Cũng không mưa gió cũng không hanh

Nguồn: thivien.net

--- -----

Tống Tiềm nhíu mày: “Tiểu Ngọc, không phải nàng nói nàng không biết chữ sao?”

“Ta đương nhiên không biết chữ!” Tiểu Ngọc vội vàng trả lời, “Ta không biết chữ, không có nghĩa là ta không biết đọc, trước kia tiên sinh (thầy giáo) dạy tiểu thư đọc sách, ta ở bên cạnh nghe giảng, chỉ là tiên sinh không dạy ta viết chữ mà thôi.”

Tống Tiềm vừa nghe như thế, mới hiểu được phần nào. Nhưng lần này hắn đã nhắc nhở Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc nói: “Thiên Thành, ngươi đã nói sẽ dạy ta biết chữ, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, cũng không nên nuốt lời nha!”

Tống Tiềm nở nụ cười, nói: “Được rồi được rồi, lần sau ta sẽ dạy học vỡ lòng cho nàng, được chưa?”

“Cải lương không bằng bạo lực, liền hôm nay đi!” Tiểu Ngọc thuộc trường phái hành động.

Nàng làm người mù chữ thật oan ức nha! Trước kia nàng là một con mọt sách chính hiệu, mỗi ngày đều lên mạng đọc báo đọc tiểu thuyết, bây giờ tinh thần hiếu học của nàng lại bị mai một.

Tống Tiềm chỉ vào bột lá sen trên bàn: “Hôm nay thì hôm nay, nhưng nàng mang thứ này đến, hình như là để bôi thuốc cho ta phải không?”

“Ai da!” Nói đông nói tây lại quên chuyện chính, Tiểu Ngọc vội vàng đóng cửa thư phòng lại, nói với Tống Tiềm: “Thiên Thành, cởi áo ra, chén bột này để bôi từ đầu tới chân luôn đó, thuốc này tiêu viêm (giảm nhiệt) rất tốt!”

Trải qua một thời gian trị liệu, Tống Tiềm đối với năng lực trị mụn củaTiểu Ngọc đã hiểu biết rõ ràng, quả thực so với đại phu mở tiệm bên ngoài còn giỏi hơn vài phần! Uống thuốc bổ thận, lại dùng thuốc nàng điều chế thoa lên người, Tống Tiềm cảm thấy cảm giác ngứa ngái khó chịu đã giảm bớt rất nhiều, cũng không chảy máu tanh hôi nữa, lúc này nghe Tiểu Ngọc bảo hắn cởi áo, hắn cũng không nói nhiều, cởi áo chờ Tiểu Ngọc bôi thuốc. (bạn này dự là sợ vợ ^_^)

Tiểu Ngọc cầm bàn chải lông ngựa, chấm vào hỗn hợp rồi xát lên vết thương của hắn, Tống Tiềm nhắm mắt lại, cảm giác mát lạnh toàn thân vô cùng thoải mái, thấm vào tận đáy lòng.

Tống Tiềm đã quen cởi áo trước mặt Tiểu Ngọc. Trước kia, hắn cũng từng nghĩ tới sau khi mình cưới vợ sẽ là tình cảnh gì, tốt nhất có lẽ giống như cha mẹ, tương kính như tân, cử án tề mi đi? (kính nhau như lúc mới quen, nâng mâm ngang mày, tóm lại là thể hiện cử chỉ kính trọng đối phương)

Sau khi đính hôn cùng thiên kim(con gái) Mai phủ nổi tiếng tài danh, Tống Tiềm lúc đó là thiếu niên, cũng vui mừng một thời gian, biết đâu có thể giống như Lý Minh Thành và Lý Dị An* cầm sắt hài hòa, đàm thi luận từ, cùng nhau thưởng thức thi họa, thu thập kim thạch, cũng là một chuyện tốt đẹp.

--- ---

Lý Thanh Chiếu (1084-1151), hiệu là Dị An cư sĩ. Lý Thanh Chiếu là người Tế Nam, tỉnh Sơn Đông. Bà là con gái của học giả kiêm nhà viết tản văn Lý Cách Phi, mẹ bà cũng là người thông thạo văn chương. Năm 18 tuổi, bà kết hôn với thái học sinh Triệu Minh Thành (1801-1129), là một nhà khảo chứng kim thạch học nổi tiếng và là con trai Tể tướng Triệu Đĩnh. Cưới xong, chồng bà đi làm thái thú ở Lai Châu, Truy Châu, bà được đi theo.

Trong cảnh giàu sang quyền quí, mỗi khi rảnh việc quan, hai vợ chồng cùng nhau xướng họa thơ văn, thu thập chỉnh lý sách vở, họa phẩm, các áng văn trên đá, trên đồng...

Năm 1127 quân nhà Kim chiếm Khai Phong, bắt giữ cả hai vua nhà Tống là Thượng hoàng Tống Huy Tông và Tống Khâm Tông, nam bắc Hoàng Hà lần lượt rơi vào tay quân Kim, nhiều quan lại trong triều đình nhà Tống phải chạy xuống phía nam, vợ chồng bà cũng chạy xuống phía nam Hoài Hà.

Trong lúc loạn lạc, Triệu Minh Thành được lệnh làm thái thú Hồ Nam, nhưng trên đường đi nhậm chức thì bị cảm và chết ở Kiến Khang (nay là Nam Kinh). Chồng bà ốm chết mà quân Kim cứ tràn xuống tấn công, khiến bà cũng như triều đình nhà Tống cứ phải nay đây mai đó. Hàng châu, Việt Châu, Đài Châu, Kim Hoa...là những vùng miền bà đã lần lượt trải qua, sống một mình trong cảnh cô tịch, khốn đốn cho đến khi già yếu rồi qua đời.

--- ------

Trước kia mẫu thân từng nói với hắn, thân là vợ người, phải tuân thủ nữ tắc, giúp chồng dạy con, hiếu kính cha mẹ chồng, hòa nhã với gia đình chồng, hòa thuận với láng giềng. Mẫu thân hắn là tiểu thư khuê các, tuân thủ lễ nghi, đối với trượng phu cung kính có thêm, mỗi tiếng nói mỗi cử động, đều làm theo bổn phận. Tống Tiềm vẫn lấy phụ đức hơn người của mẫu thân mà tự hào, nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy cảm giác ở chung với Tiểu Ngọc, hơn hẳn việc phải chú ý từng ly từng tí trong cuộc sống, càng hơn hẳn tài tử giai nhân trong truyền thuyết.

Nàng thích ra lệnh, không có cung kính nghe lời hắn, nhưng mà săn sóc tỉ mỉ; Nàng không biết chữ, lại càng không biết ngâm thơ xướng họa với hắn, nhưng nàng đối với hắn ân cần quan tâm, đem đồ cưới lấy ra lo liệu cuộc sống, mỗi ngày vội vã thay thuốc hầm canh cho hắn, giặt quần áo chăn đệm, chăm sóc cuộc sống của hắn, chẳng lẽ đây không phải là một thê tử tốt sao?

Nhưng nàng, lại nói nàng không phải vợ hắn, một ngày nào đó nàng sẽ rời đi ......

Giọng Tiểu Ngọc vang bên tai: “Xong rồi, có thể mở mắt, tiếp qua một canh giờ mới có thể rửa sạch. Thuốc này có thể giúp những sẹo hồng hồng trên người lặn xuống, từ từ giảm sẹo.”

Tống Tiềm mở mắt, thấy Tiểu Ngọc lấy khăn lau tay. Cầm lấy sách hắn vừa mới để xuống khi nãy, hỏi nàng: “Tiểu Ngọc, ngươi từng nghe rất nhiều từ của Tô cư sĩ?”

“Không nhiều lắm, ta cũng không nhớ đầy đủ,” Tiểu Ngọc ngượng ngùng cười, nàng lại cảnh cáo mình ăn nói cẩn thận, nói chuyện phải phù hợp thân phận “mù chữ”,“Chỉ nhớ vài câu mà thôi.”

“Thích nhất câu nào?”

“Thích nhất? Ân...... Có lẽ là, “nơi an lòng là cố hương” (bạn cũng không biết nó nằm trong bài từ nào nữa).” Vẻ mặt Tiểu Ngọc bỗng nhiên có chút cô đơn, nàng cầm chén thuốc ra khỏi thư phòng, lặng lẽ nói với mình – nơi an lòng là cố hương, nhưng mà, làm sao mới tìm được nơi để mình có thể an tâm sống đây?

Nàng có thể tìm được nơi thế ngoại đào viên ở nơi này sao?

Một đôi nam nữ chất chứa tâm sự, đối với cuộc sống tương lai cảm thấy rất mịt mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.