Nhất Kiến Khuynh Tâm

Chương 11: Tránh sơn tặc gặp sắc tặc




Tiểu Ngọc đối với ý kiến của Mục Duẫn Hà, tất nhiên là đồng ý hai tay hai chân luôn, không hổ là học sĩ thị đọc hàn lâm viện, kiến thức quả không tầm thường, học tập chính xác là không thể cứ vùi đầu học, còn phải cùng trao đổi với người khác, Khổng phu tử không phải đã nói sao? "Trong ba người, phải có thầy của ta, chọn người tốt mà nghe, người không tốt đừng nghe" (đại khái là vậy, bạn chém đó), lời lẽ chí lý!

"Mục thế thúc nói rất đúng, vậy ngươi tính toán thế nào?"

"Ở quanh đây, muốn tìm kẻ sĩ uyên bác, cũng không dễ dàng. . . . . ." Tống Tiềm khẽ lắc đầu, hắn từ trước đến giờ là theo ông nội và cha đọc sách, chưa từng đến trường học, cho nên bạn học không nhiều lắm.

Tống Tiềm suy nghĩ kĩ lời Mục Duẫn Hà nói hôm nay, thở dài một tiếng.

"Thế nào?"

Tiểu Ngọc dừng bút, chuyên chú nhìn Tống Tiềm."Thiên Thành, có chuyện gì khó khăn, đừng ngại nói ra mọi người cùng nhau bàn bạc, được không?"

Tống Tiềm nói: "Mục thế thúc nói trong thành Lâm An có thư quán, không khí rất tốt, bảo ta nên đến thành Lâm An."

Tiểu Ngọc sửng sốt, nghĩ thầm điều này có gì khó khăn, nếu Lâm An có thư quán vậy thì đi chứ sao. Nghĩ lại, mới hiểu được nguyên nhân Tống Tiềm thở dài. Đúng rồi, từ nhà đến Lâm An nói xa thì không xa, nói gần thì không gần, thỉnh thoảng qua lại một chuyến thì được, nhưng nói cho cùng cũng bất tiện. Huống chi Tống gia xuống dốc, Tống Tiềm cũng không quen ai trong thành Lâm An, tùy tiện đến thư quán giao du với người ta, cũng không ổn.

"Tiểu Ngọc, ta suy nghĩ, bán sân viện này đi, dời nhà đến Lâm An." Tống Tiềm nói, làm Tiểu Ngọc cả kinh trợn to hai mắt.

Bán nhà tổ?

Từ lúc lần trước Tống Tiềm nói chuyện bán nhà, tiểu Ngọc đang suy nghĩ tính khả thi của phương án này. Đối với người hiện đại mà nói, mua bán nhà cửa là chuyện rất bình thường, phòng môi giới bất động sản một ngày không biết buôn bán bao nhiêu ngôi nhà, không ai coi nhà cửa là cơ nghiệp vạn năm. Nhà cửa, trong mắt người hiện đại, cũng chỉ là tài sản mà thôi.

Nhưng đối với cổ nhân mà nói, nhà tổ là gốc rễ của họ, lão gia Tống gia phải đến Phúc Kiến làm quan, cũng không bán nơi này đi, cũng may nhờ như thế, hôm nay Tống Tiềm mới có ngói che đầu. Bây giờ Tống Tiềm lại muốn bán nhà tổ, có thể thấy được hắn đã hạ quyết tâm rất lớn dời đến Lâm An, dốc lòng làm nên sự nghiệp.

Nghe Tống Tiềm nói cuộc sống ở thành Lâm An không thể so với nông thôn, không có mấy trăm quan tiền là không mua được nhà, không bán nhà, hắn không có cách nào gây dựng lại sự nghiệp.

Thật ra thì, tiểu Ngọc đối việc dọn nhà không có ý kiến, từ nông thôn vào thành, đối với nàng còn là chuyện vui, rất dễ ra ngoài nha! Nhưng nhìn vẻ mặt u buồn hai ngày nay của Tống Tiềm, không biết sao, nàng không vui nổi.

Sau khi bọn họ “Thành thân”, lúc nào Tống Tiềm cũng tươi cười ấm áp, hơn nữa bệnh tình càng thuyên giảm, nụ cười của hắn càng sáng sủa, Tiểu Ngọc cũng vui vẻ thay hắn, hai người mỗi ngày cười cười nói nói, cuộc sống cũng không khó qua ngày. Bây giờ Tống Tiềm không vui, Tiểu Ngọc cũng không cười nổi.

"Phu nhân, thật sự muốn bôi mật ong lên mặt?" Huệ nương đau lòng nhìn Tiểu Ngọc trộn thuốc.

"Đúng vậy, vì để cho lão gia mau khỏi, tốn thêm chút bạc cũng đáng giá." Tiểu Ngọc không ngừng tay, cố gắng đảo đậu xanh.

Phương thuốc này rất đơn giản, mua một lượng vừa phải đậu xanh, giã nát, thêm chút mật ong trộn thành mặt nạ, thoa lên trên mặt, có thể trắng đẹp sinh cơ (tái tạo da?), đối với việc trừ sẹo mụn nghiêm trọng của Tống Tiềm cũng có hiệu quả. Hai ngày nay, đầu tiên nàng để Tống Tiềm dùng thử một chút cao cam thảo dầu mè, cũng có hiệu quả, tuy hơi chậm, nhưng có thể thấy những sẹo hồng dần nhạt màu. Hôm nay thử đổi lại thành mặt nạ, thay phiên dùng thử, quan sát xem loại nào tốt hơn.

"Lão gia?" Huệ nương kinh ngạt, rất ít khi nhìn thấy Tống Tiềm xuống phòng bếp.

Tiểu Ngọc lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía Tống Tiềm: "Thiên Thành, sao ngươi lại tới đây?"

Tống Tiềm có chút đau lòng nhìn tiểu Ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hồng, dính vài giọt mồ hôi, tóc cũng có chút rối, hắn đưa tay vén tóc dùm nàng: "Nàng bận rộn cái gì đây?"

Tiểu Ngọc mỉm cười nói "Cám ơn", còn nói: "Tự làm mặt nạ cho ngươi, rất hữu hiệu! Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đó."

"Ta mời người đến xem nhà, nàng cũng ra ngoài cùng ta, được không?"

Tiểu Ngọc giật mình, Tống Tiềm thật sự đang tiến hành kế hoạt bán nhà tổ. Nàng bảo Huệ nương tiếp tục đảo thuốc, rửa tay rồi cùng Tống Tiềm ra ngoài, chỉ thấy một thân sĩ cao gầy mặc Hoa Cẩm bào đang đứng trong sân nhìn quanh, bên cạnh là một người hầu thấp lùn, một người khác mặc áo đen, chắc là người môi giới.

"Khúc tiên sinh, đây là chuyết kinh (chuyết kinh = vợ)." Tống Tiềm giới thiệu Tiểu Ngọc, hỏi tiếp vị thân sĩ kia: "Khúc tiên sinh có thấy hợp ý tòa nhà này?"

Thân sĩ kia gương mặt hiền hòa, cũng không giống người gian xảo khắc bạc, ông nhìn xung quanh, vuốt cầm nói: "Không tệ, một ngôi nhà tốt, nhưng có hơi lâu năm một chút. . . . . ."

Tiểu Ngọc tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của phụ nhân, không nói lời nào, chỉ nhìn Tống Tiềm đàm luận giá tiền cùng thân sĩ kia, trong lòng có chút phiền muộn. Nhưng nàng hiểu, Tống Tiềm thật ra là người rất quyết đoán, hắn lần này, là tráng sĩ chặt đứt cổ tay, đập nồi dìm thuyền, không chừa đường lui, bắt buộc phải tiến tới, thà bị mang danh phá gia chi tử, cũng muốn hoàn thành chí hướng của mình.

Ở chung càng lâu, nàng càng thấy rõ tính tình của Tống Tiềm, hắn có thể chí nhu, cũng có thể chí cương, tiến được lùi được, là một nam tử rất có chủ kiến. Ban đầu hắn luân lạc tha hương, nếu là người khác, có thể chưa gượng dậy nổi thì đã chết trong tủi nhục, hắn lại có thể bỏ xuống thân phận thiếu gia, ăn xin hồi hương, từ việc này có thể nhìn ra Tống Tiềm là người rất kiên cường.

Tiểu Ngọc nghĩ thầm, cứ nghe theo hắn đi, hắn làm như vậy, luôn có đạo lý của hắn! Mà những gì nàng có thể làm, cũng chỉ là ở bên yên lặng nhìn hắn. . . . . .

Tiểu Ngọc đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng: nàng đi theo hắn đến Lâm An, hay vẫn nhân cơ hội rời khỏi Tống gia?

Nếu như rời khỏi, dọn nhà thật sự là thời cơ tốt, Mai gia cũng rất khó biết tin tức của nàng, chỉ biết nàng đi theo hắn dời đến nơi khác thôi.

Nhưng mà, thật sự. . . . . . Phải đi sao?

Quyết định của nàng, cùng với lúc vừa đến Tống gia hai tháng trước, dần dần có chút không giống, nhưng nàng cũng không nhìn ra khác biệt ở đâu.

Có lẽ, bởi vì con người là động vật có tình cảm? Sống chung với Tống Tiềm đã lâu, quen thuộc lẫn nhau, nhất thời phải chia xa, đương nhiên là có chút không bỏ được . . . . . . Tống Tiềm không phải nói muốn mình trợ giúp hắn đến kì thi sao? Đúng rồi, giúp hắn thi xong khóa thi sang năm ta lại đi!

Nhà tổ Tống gia cuối cùng lấy sáu trăm quan tiền thành giao. Tống Tiềm để Huệ nương đến chỗ Lý chính (một chức quan trông coi mua bán) mua tờ "Định thiếp", hai bên cũng thương lượng điều khoản, chờ Lý chính thông qua thẩm tra, lại mua tờ "Chính khế" bốn phần, sau khi nộp thuế, đóng ấn, một phần lưu lại, một phần giao cho Khúc tiên sinh, một phần giao cho Viện thương thuế, một phần đưa huyện nha lập hồ sơ. Làm xong những chuyện này, cũng hơn nửa tháng. Thừa dịp lúc này rãnh rỗi, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc đến Lâm An mua một ngôi nhà nhỏ. Sáu trăm quan tiền kia chẳng những dùng hết, còn phải để Tiểu Ngọc bán hết khế ước hồi môn của nàng, mới gom góp đủ tiền nhà.

"Phu nhân, nhà ở Lâm An thật đắc đỏ, một sân viện nhỏ, cư nhiên trị giá nhiều tiền như vậy! Sân viện ở nông thôn của chúng ta lớn hơn nơi này nhiều lắm." Huệ nương vừa giúp Tiểu Ngọc thu dọn nhà cửa, vừa phàn nàn giá nhà ở Lâm An.

"Không mắc không mắc, đây chính là sân viện phong thủy tốt trong thành Lâm An!" Tiểu Ngọc nghĩ thầm, nếu như đem nhà tổ Tống gia sánh với khu nhà Phong Đài, tiểu viện mới mua ở Lâm An chính là hào trạch (nhà giàu) mấy đời ở Bắc Kinh sau này, cũng đáng giá!

Hạ tuần tháng sáu, sau khi giao nhà xong, Tống gia ba người thuê một chiếc xe bò và hai cỗ kiệu nhỏ, dời nhà vào thành.

Tòa nhà nhà mới mua, là nơi tốt phía sau Thiên phố, Tiểu Ngọc đã xem kĩ rồi, sân viện này tuy nhỏ, nhưng bên trong đầy đủ, sương phòng cũng có bốn năm gian, hơn nữa trong sân vườn có bồn hoa, nho nhỏ xinh xinh, sau này có thể trồng chút hoa cỏ, vẫn có thể xem là một chuyện nhàn nhã. Có điều, nàng vẫn luyến tiếc ao sen ở nhà tổ, mắt thấy giữa hè đã tới, mùa hoa nở rộ, nàng còn chưa ngắm kĩ đã phải dời đi.

Lúc nhắc chuyện này với Tống Tiềm, hắn liền cười nói: "Nàng thích hoa sen như vậy, hôm nào ta dẫn nàng đến Tây hồ, xem ‘ Khúc viện phong hà ’, hồ sen kia trải dài mấy dặm, mới thật sự là cảnh đẹp đó!"

Tiểu Ngọc vô cùng vui mừng, mới nhớ tới, thành Lâm An khắp nơi đều là phong cảnh, mãi cho đến ngàn năm sau, còn là nơi du lịch nổi tiếng thế giới, có rất nhiều nơi vui chơi! Dọn đến Lâm An, cũng không tệ đâu!

Nàng đã bắt đầu mong đợi cuộc sống mới ở Lâm An rồi!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Mai phủ.

"Lão gia, lão gia, có chuyện lớn!"

Chu tẩu mặt vàng vội vã chạy vào tiền thính Mai phủ, Mai lão gia đang trong phòng ngắm một bình sứ cao bằng nửa người, mặc dù lão thô bỉ, lại rất học đòi văn vẻ, lúc này thấy Chu tẩu hoảng hoảng loạn loạn chạy tới, giận tái mặt khiển trách: "Kiềm chế chút! Có chuyện lớn gì mà lại kinh hoàng như vậy? Cẩn thận chớ đụng vào đồ cổ của ta, rất đáng tiền!" Am hiểu của lão với đồ cổ là "Càng đáng tiền thì càng là đồ tốt", về phần chất lượng sắc thái gì, toàn bộ không quan tâm.

Chu tẩu còn đang thở dốc, đã nói: "Lão gia, tên ăn mày Tống gia kia, bán mất nhà tổ, đã dọn đi rồi!"

"A? Thật sao?" Nói lời này không phải Mai lão gia, mà là “Tròn vo” phu nhân nghe Chu tẩu la to nên ra xem có chuyện gì - Mai phu nhân. Mụ cất giọng hỏi Chu tẩu: "Có phải thật vậy hay không?"

Chu tẩu nói: "Vô cùng chính xác! Hôm nay tôi đi thị tập mua thức ăn, nghe những người ở đó giễu cợ tên phá gia chi tử Tống gia, nói hắn ngay cả cơ nghiệp tổ tổng để lại cũng không biết bảo vệ, bán cho Khúc Đại lão gia thôn kế bên, vợ chồng hai người gói ghém đồ đạc không biết dọn đến đâu ở!"

Mai lão gia có chút nghi ngờ: "Chúng ta cho đồ cưới không ít, làm sao lại luân lạc tới bán nhà tổ rồi?"

Mai phu nhân lạnh lùng cười một tiếng: "Tiểu Ngọc nha đầu kia, chưa từng có nhiều tiền, đoán chừng là giấu kĩ đồ cưới! Tên ăn mày kia khám bệnh uống thuốc, sao lại không tốn tiền? Không bán nhà, hắn uống gió tây bắc để sống à?"

"Không đúng, phu nhân." Chu tẩu còn nói, "Tôi nghe nói, Tiểu Ngọc ngay cả ruộng đất hồi môn chúng ta cho nàng cũng bán mất!"

Mai lão gia và phu nhân liếc mắt nhìn nhau, không thể hiểu nổi, chỉ có thể nghĩ rằng Tống Tiềm bệnh nặng, chi phí quá lớn, cho nên ngay cả đồ cưới của Tiểu Ngọc cũng bán đi.

"Mặc kệ, thế nào cũng được, tên ăn mày chẳng biết đi đâu, con gái bảo bối như hoa như ngọc của ta, bảo đảm không rơi vào hố lửa là được rồi. Ta nói, con gái cũng không nhỏ, ông cần phải kiếm người nhà cho nó mới được!" Mai phu nhân thương con sốt ruột, vội vàng thúc giục trượng phu.

Mai lão gia đã tính trước, cười nói: "Sợ cái gì? Sang năm đầu mùa xuân, chính là kì thi rồi, khi đó còn nhiều thiếu niên anh tài, gia nghiệp chúng ta lớn như vậy, còn sợ tìm không được rể hiền hay sao?"

Mai phu nhân vừa nghĩ tới viễn cảnh tốt đẹp trước mắt, mắt đã nhỏ, cười đến híp lại thành một đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.