Nhất Kiến Chung Tình

Chương 53: Bạn trai ma quái




Liễu Kình Vũ sau khi nghe được nghe được câu hỏi của Trần Long Bân, liền cười và nói:
- Tổng giám đốc Trần, đối với các chính sách ưu đãi, hiện giờ tôi chỉ có thể hứa hẹn với ngài áp dụng theo hệ thống quy định chính sách thu hút đầu tư ở quận Tân Hoa. Những gì có thể ưu đãi đều đã có quy định. Chúng tôi tuyệt đối không vì hạng mục nào đó mà mở đèn xanh đặc biệt. Mục đích chủ yếu thu hút đầu tư của chúng tôi là để gia tăng thu nhập thuế cho chính quyền địa phương, vì cho nhân dân gia tăng cơ hội việc làm, nhưng tuyệt đối không vì thu hút đầu tư mà đồng ý vô tội vạ, chúng tôi hi vọng mọi người có thể hưởng ứng thực hiện để cả hai cùng có lợi.

Nói tới đây sắc mặt của Liễu Kình Vũ trở nên nghiêm túc, lập tức nói:
- Nhưng Tổng giám đốc Trần, tôi có thể cam đoan với ông, chính là chỉ cần hạng mục do Liễu Kình Vũ tôi tiến cử vào, tôi có thể cam đoan nhà máy các ông ở quận Tân Hoa chúng tôi sẽ không phải chịu bị người khác làm khó dễ, sẽ không để cho nhà đầu tư biến thành miếng thịt mỡ trên thớt gỗ của một số quyền lực. Nếu thật sự có người làm như vậy, tôi sẽ đảm bảo công bằng cho các ông. Tôi chỉ có thể hứa hẹn như vậy thôi.

Câu trả lời của Liễu Kình Vũ khiến Trần Long Bân có chút hơi bất ngờ.

Không có quá nhiều ưu đãi, không có quá nhiều lời hứa hẹn, Liễu Kình Vũ có chỉ là thái độ của sự chăm chỉ và có trách nhiệm.

Trần Long Bân bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Liễu Kình Vũ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt bình tĩnh, im lặng cùng đợi.

Trần Long Bân mặc dù thoạt nhìn bị vây trong suy nghĩ, kỳ thực khóe mắt lướt nhìn của ông ta luôn luôn im lặng quan sát cử chỉ của Liễu Kình Vũ. Sau khi ông phát hiện suốt ba phút đã qua, không ngờ Liễu Kình Vũ vẫn vô cùng bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, ông ta liền ý thức được, vị Phó chủ tịch quận ở trước mặt là một người có chủ kiến, người có ý chí vô cùng kiên định. Hắn sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý của mình.

Nhưng, sự kiên định và bình tĩnh của Liễu Kình Vũ khiến Trần Long Bân vô cùng tán thưởng.

Đối với một người muốn đến địa phương khác để đầu tư xây dựng nhà máy mà nói, đối phương có chính sách ưu đãi đầu tư ban đầu là rất tốt, có thể tiết kiệm rất nhiều tài chính và phiền phức. Nhưng trong quá trình Trần Long Bân kinh doanh, ông ta thấy đủ loại sự tình khiến ông ta không thể tưởng tượng được, thậm chí cực kì tức giận. Có nhiều nơi, ngay tại thời điểm thu hút đầu tư thì coi nhà đầu tư như Đại gia, thể hiện đủ mọi chính sách ưu đãi khiến nhà đầu tư động lòng.

Thế nhưng một khi dự án được phê duyệt rồi, nhà đầu tư rót tiền vào rồi, lại xuất hiện một số cán bộ bắt đầu thường xuyên thị sát kiểm tra những xí nghiệp này, ăn nhờ ở đậu, thậm chí là trắng trợn vòi tiền. Lúc này xí nghiệp đứng trước hai con đường, hoặc là lấy đại cục làm trọng thì phải chịu đựng, hoặc là thu dọn đồ đạc chạy lấy người. Thậm chí còn có một số cán bộ lợi hại hơn, bọn họ sẽ trực tiếp nghĩ ra biện pháp cản trở dự án đầu tư, khiến cho những nhà đầu tư trong sạch mất trắng. Chuyện như vậy gặp rất nhiều trên báo.

Chính bởi vì như thế, đối với Trần Long Bân mà nói, ông ta xem trọng không chỉ là một số chính sách ưu đãi, mà là thái độ chân thực của đối phương.

Thái độ kiên trì của Liễu Kình Vũ khiến ông ta vô cùng tán thưởng. Mà thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Trần Long Bân đối với năng lực và tài văn chương của Liễu Kình Vũ càng tràn đầy thưởng thức. Cho nên ông ta ngẩng đầu lên cười và nói với hắn:
- Được, Phó chủ tịch quận Liễu, biểu hiện của anh khiến tôi rất hài lòng. Tôi quyết định rồi, hạng mục này của tôi sẽ để cho quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn các anh. Chúng ta kí kết hợp đồng đi.

Quyết định rất dứt khoát.

Liễu Kình Vũ lại cười rồi lắc đầu nói:
- Tổng giám đốc Trần, không vội, chúng ta có thể kí kết một hợp đồng dự bị trước, sau đó tôi lập tức phái người đem Hợp đồng chính thức của quận Tân Hoa chúng tôi tới. Tổng giám đốc Trần, trước tiên các ông phải tìm một luật sư, có ý kiến gì đều có thể đề xuất, hai bên chúng ta thương lượng bàn bạc, nhất định phải đảm bảo lợi ích hợp pháp cho hai bên, nhất là lợi ích của nhà đầu tư các ông.

Nghe được Liễu Kình Vũ không ngờ nói như vậy, Trần Long Bân cảm thấy chấn động. Từ chi tiết nhỏ này ông ta đã hoàn toàn xác nhận Liễu Kình Vũ đích xác là một cán bộ thực sự có trách nhiệm. Vừ rồi sở dĩ ông ta nói như vậy, cũng là lần thăm dò cuối cùng đối với Liễu Kình Vũ. Nếu lúc ấy hắn tỏ thái độ hưng phấn vô cùng phải lập tức kí kết hợp đồng, như vậy ông ta sẽ tìm lí do kéo dài một chút, sau đó khiến chuyện này không giải quyết được gì. Bản thân là thương nhân, vì bảo vệ lợi ích của mình, ông ta nhất định phải động não rất nhiều, mà biểu hiện của Liễu Kình Vũ khiến ông ta hết sức hài lòng.

Rất nhanh Tần Duệ Tiệp đích thân đem hợp đồng dự bị cùng với hợp đồng mẫu chính quy tất cả đều mang đến. Sau khi Trần Long Bân xem hợp đồng một chút, không do dự lựa chọn ký tên. Hai bên mỗi bên giữ ba bản.

Sau khi ký kết hợp đồng dự bị, Trần Long Bân ngay tại chỗ gọi cho luật sư riêng của tập đoàn, nói luật sư lập tức chạy tới hiện trường thẩm tra hợp đồng mẫu chính quy của quận Tân Hoa.

Lúc này đã đến thời điểm mà Khu triển lãm mở cửa buổi chiều, đám người Liễu Kình Vũ hướng Trần Long Bân cáo từ, đi về tiếp tục công việc.

Trần Long Bân đích thân tiễn họ ra đến bên ngoài gian triển lãm.

Nhìn bóng dáng Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp rời đi, Trần Long Bân dùng sức gật đầu:
- Haizz, người thanh niên này thật sự là không đơn giản.

Sau đó, Trần Long Bân lấy điện thoại gọi điện thoại cho cha mình là Trần Kiến Vanh.

Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp vừa mới trở lại bên ngoài triển lãm của quận Tân Hoa liền nghe được giọng nói vô cùng tức giận của Trịnh Hiểu Thành từ bên trong vọng ra.

Lúc này Trịnh Hiểu Thành đang nổi giận với đám người Phòng xúc tiến đầu tư quận Tân Hoa:
- Tôi nói mấy người Phòng xúc tiến đầu tư, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Ai cho các người làm loạn nơi này, lại ở trên báo chí đăng quảng cáo, các người đã tiêu hết bao nhiêu tiền? Các người đã xin chỉ thị của Chủ tịch quận là tôi chưa? Tôi đã phê chuẩn chưa? Trong mắt các người còn có Chủ tịch quận nữa hay không? Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp rốt cuộc đã đi đâu? Bản thân là người phụ trách đoàn thu hút đầu tư quận Tân Hoa lần này, thật không ngờ bây giờ còn chưa xuất hiện. Lẽ nào nói chuyện yêu đương thì quan trong hơn công việc sao? Bản thân là cán bộ lãnh đạo, tại sao có thể vì việc cá nhân lại bỏ lỡ việc công? Thật sự là quá đáng lắm rồi, không đáng tin cậy nữa.

Nghe được Trịnh Hiểu Thành giận dữ la hét ở bên trong, nhất là khi Liễu Kình Vũ nghe được Trịnh Hiểu Thành nói hai người Liễu Kình Vũ nói chuyện yêu đương, hắn nhìn thoáng qua Tần Duệ Tiệp, phát hiện Tần Duệ Tiệp cũng đưa mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt Tần Duệ Tiệp luôn luôn lạnh như băng, không ngờ nhiều thêm vài phần đỏ ửng, thoạt nhìn vô cùng rung động lòng người.

Giờ phút này, hai người bỗng nhiên cảm thấy hai trái tim dường như rất gần nhau.

Khi Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp khi xuất hiện bên trong gian triển lãm, Trịnh Hiểu Thành liếc mắt nhìn thấy hai người, lập tức hung hăng vỗ bàn nhìn bọn họ nói:
- Liễu Kình Vũ, Tần Duệ Tiệp, hai người…

Lời nói của Trịnh Hiểu Thành còn chưa nói hết, Liễu Kình Vũ sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Trịnh Hiểu Thành nói:
- Chủ tịch quận Trịnh, ông không cần nói thêm, ông mới nói những lời này ở ngoài kia tôi cũng đã nghe được rồi. Hiện tại tôi có thể trả lời các câu hỏi của ông, xin ông chăm chú lắng nghe.

Nói xong, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn chăm chú vào Trịnh Hiểu Thành:
- Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, tuy ông là Chủ tịch quận, nhưng xin ông biết rõ một việc. Lúc trước tôi đã từng xin ông phê duyệt tài chính cho hoạt động thu hút đầu tư lần này, ông phê duyệt chỉ có hai nghìn tệ, chỉ e là ngoại trừ đủ cho chúng tôi có thể ăn uống thì không làm được gì khác cả.

Chủ tịch quận Trịnh, Liễu Kình Vũ tôi không phải đồ ngốc, tôi rất rõ, mục đích của ông làm như vậy rất đơn giản, chính là không hy vọng tôi cùng Phòng Xúc tiến đầu tư làm ra thành tích.

Liễu Kình Vũ vừa mới nói tới đây, Trịnh Hiểu Thành lập tức giận giữ nói:
- Liễu Kình Vũ, anh không nên nói bậy nói bạ, tôi làm sao có thể không hi vọng các anh làm ra thành tích chứ?

Liễu Kình Vũ cười lạnh, nói:
- Chủ tịch quận Trịnh, rốt cuộc ông nghĩ thế nào thì trong lòng mình hiểu rõ nhất, chúng ta mọi người ở đây cũng không phải đồ ngốc. Về điểm này, tôi cũng không muốn cùng ông tranh luận làm gì. Nhưng ánh mắt quần chúng là sáng như tuyết đấy, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại hiểu rõ. Ông nói không sai, thật sự để đăng quảng cáo trên báo Nam Bình, hơn nữa còn trang hoàng lại toàn bộ gian triển lãm, chúng tôi đã phải chi không ít tiền.

Nhưng Chủ tịch quận Trịnh, mời ông nghe rõ ràng, số tiền này không phải do Chủ tịch quận ông phê duyệt mà chúng tôi tự dự trù đấy. Khoản tài chính này có một nửa là Bí thư Khương phê duyệt từ ngân sách Quận ủy, một nửa là của Phòng xúc tiến đầu tư. Cho nên, khoản tiền này sử dụng như thế nào, tiêu như thế nào không cần xin chỉ thị của ông, chúng tôi muốn làm gì thì có thể làm.

Cho dù ông không muốn chúng tôi làm ra thành tích, nhưng bản thân chúng tôi là cán bộ chủ quản thu hút đầu tư và phụ trách thu hút đầu tư của quận Tân Hoa, mọi người chúng tôi đều rất muốn làm ra thành tích. Bởi vì chúng tôi hi vọng vì sự quật khởi của quận Tân Hoa nên phải nỗ lực cố gắng. Chúng tôi hi vọng quận Tân Hoa năm nay không đứng gần chót bảng trong thành tích thu hút đầu tư của thành phố.

Đương nhiên, nếu ông không muốn chúng tôi làm ra thành tích, ông có thể tìm người tiếp nhận vị trí này, chúng tôi cũng không nói thêm điều gì.

Nhưng hiện tại nếu là sự việc của chúng tôi làm, mời ông không cần khoa tay múa chân ở đây nữa. Nếu lần này chúng tôi làm không tốt, ông có thể dựa quyền lực của Chủ tịch quận để xử phạt chúng tôi. Nhưng tôi chỉ hi vọng ông không cần đứng ở đấy làm ảnh hưởng đến việc của chúng tôi, bởi vì hiện tại đã bắt đầu mở cửa buổi chiều rồi, lập tức sẽ có khách đến tham quan đấy.

Sau khi nghe được những lời nói này của Liễu Kình Vũ, Trịnh Hiểu Thành tức giận đến lệch cả mũi, mắt trừng trừng đầy phẫn nộ nhìn về hắn, thiếu chút nữa thở không ra hơi.

Sau khi thở hổn hển vài hơi, khí lạnh trong đôi mắt của Trịnh Hiểu Thành càng phát ra đặc biệt hơn, ánh mắt nhìn lướt qua giữa Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp, vẻ mặt nham hiểm hỏi:
- Liễu Kình Vũ, anh đã luôn miệng nói anh và Tần Duệ Tiệp đều muốn làm tốt sự kiện lần này. Vậy tôi hỏi anh, hiện tại giờ mở cửa buổi chiều đã hơn mười phút rồi, vì sao đến giờ anh và Tần Duệ Tiệp mới trở về. Đây là thái độ làm việc chăm chỉ đấy ư? Không phải trong lòng các người muốn đem sự việc này làm tốt à? Các người chẳng lẽ không phải nói chuyện yêu đương, chẳng lẽ không nhân việc công nói chuyện tư sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.