Nhất Kiến Chung Tình

Chương 51: Lo lắng…




Ông lão nghe cháu nói như vậy, liền cười và nói:
- Được, vậy chúng ta vào xem.

Nói xong, cô bé đi bên cạnh dìu ông lão rồi từng bước đi lên bậc thang.

Lúc này , Liễu Kình Vũ nghe thấy tiếng có người bước lên cầu thang, lập tức ngừng nói chuyện với Tần Duệ Tiệp, cất bước đi ra, nhìn thấy một ông lão và một cô bé đang lên bậc thang, Liễu Kình Vũ không chút do dự bước xuống nhanh, dìu tay ông lão, vô cùng thân thiết nói:
- Ông à, hay là cháu cõng ông lên nhé, bậc thang này tuy đã được củng cố lại nhưng vẫn chưa vững chắc lắm.

Ông lão lắc đầu cười và nói:
- Không sao, không sao, ta tuy chân yếu tay mềm nhưng thân thể vẫn tốt.

Sau đó, Liễu Kình Vũ dìu ông lão vào trong khu triển lãm của bọn họ.

Thấy có khách tiến vào khu triển lãm, Tần Duệ Tiệp và vài người khác ngừng nói chuyện phiếm, nhìn về phía ông lão và cô bé với thái độ thân thiện.

Liễu Kình Vũ nhìn về phía ông lão cười, nói:
- Ông à, ông muốn tùy ý xem hay là cần chúng cháu giúp ông giải thích một số tin tức có liên quan đến quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn chúng cháu? Có yêu cầu gì ông có thể đề nghị với chúng cháu, chúng cháu sẽ tôn trọng quyết định của ông.

Đây chính là thái độ của quận Tân Hoa về phương diện đối đãi đối với mỗi vị khách đến thăm gian triển lãm. Bọn họ không nhiệt tình quá mức, vừa đến liền giới thiệu cho khách những ưu thế và lợi ích của quận Tân Hoa, để tránh làm cho người ta bất mãn, lại cũng không quá lạnh nhạt, khiến cho khách không cảm thấy sự coi trọng của quận Tân Hoa đối với họ.

Ông cụ sau khi nghe được những lời nói này của Liễu Kình Vũ, ngước lên nhìn Liễu Kình Vũ một cái, cười nói:
- Người thanh niên, cậu tên là gì?

- Ông ạ, cháu tên là Liễu Kình Vũ.
Hắn trực tiếp trả lời. Tuy câu hỏi ông cụ đưa ra vô cùng nhàm chán và có phần khó hiểu, thế nhưng Liễu Kình Vũ vẫn không lộ ra vẻ bất mãn gì, còn rất nghiêm túc trả lời.

- Ồ, tên là Liễu Kình Vũ à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái chưa?
Ông cụ tiếp tục hỏi.

Lúc này, đám người Lý Hiểu Hà, Tần Duệ Tiệp trên mặt đều lộ ra vẻ tươi cười. Những câu hỏi mà ông cụ đưa ra giống như là muốn giới thiệu bạn gái cho Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ vẫn rất nghiêm túc trả lời:
- Thưa ông, cháu năm nay 23 tuổi, tạm thời không có bạn gái.

Sau đó, ông cụ lại tiếp tục hỏi hắn vài câu hỏi hết sức bình thường về gia cảnh, hắn vẫn rất nghiêm túc trả lời. Sau khi liên tiếp hỏi tám câu hỏi, ông cụ mới dừng lại, sau đó cười nói:
- Tiểu Liễu à, ta cũng xem quảng cáo của quận Tận Hoa thành phố Thương Sơn các cậu đăng trên báo sáng hôm nay rồi mới đến đây xem. Quảng cáo của các cậu rất có sáng tạo, không biết là ai trong số các cậu nghĩ ra?

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Là kết quả của tất cả mọi người chúng cháu, cùng nhau tiếp thu ý kiến quần chúng.

Ông cụ lại cười cười, sau đó nói:
- Tiểu Liễu, trong những năm gần đây, chúng ta thảo luận về sự suy thoái kinh tế của Trung Quốc trong và ngoài nước rất nhiều, cậu có biết những thảo luận đó chủ yếu dựa trên những căn cứ nào không?

Ông cụ vừa mới nhắc đến vấn đề này, mọi người có mặt tại hiện trường lập tức tất cả đều ngây dại, kể cả Tần Duệ Tiệp.

Mọi người ai cũng không ngờ, ông cụ này hỏi một loạt các câu hỏi giống như là một ông lão hàng xóm bình thường, sau đó đột nhiên lại hỏi đến vấn đề kinh tế vô cùng sâu sắc. Hơn nữa cách đặt vấn đề cũng rất sắc bén, người bình thường còn trả lời không được, ngay cả Tần Duệ Tiệp cũng không có cách nào trả lời.

Lúc này , tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn tập trung vào Liễu Kình Vũ. Bởi vì khi gặp khó khăn , người mà mọi người nghĩ đến đầu tiên chính là Liễu Kình Vũ.

Sau khi nghe vấn đề này của ông cụ, Liễu Kình Vũ tuy cảm thấy có chút kinh ngạc, có điều ánh mắt nhìn về phía ông cụ vẫn y nguyên như trước, tỏ ra vô cùng bình thản, cười nói:
- Ông à, theo cháu được biết, việc thảo luận này dựa trên những kết luận nghiên cứu trên phạm vi toàn thế giới, một trong số đó là đề xuất của nhân viên nghiên cứu Morgan Stanley đưa ra, dựa vào sức mua tương đương. Khi GDP bình quân đầu người đạt con số kỳ diệu 7000$, nền kinh tế tăng trưởng cao thường bắt đầu giảm tốc. Ngoài ra, có một luận văn của Cục nghiên cứu kinh tế quốc dân Mỹ căn cứ vào sức mua tương đương để tính toán, khi GDP bình quân đầu người đạt 17000$, nền kinh tế tăng trưởng cao bắt đầu chậm lại.

Nghe Liễu Kình Vũ mặc dù không có tài liệu tham khảo, lại không chút do dự trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, ánh mắt ông cụ nhìn về phía Liễu Kình Vũ thêm vài phần ấm áp và tán thưởng. Sau đó lại hỏi một vấn đề mang tính chuyên ngành:
- Tiểu Liễu à, hiện tại vấn đề thu nhập ngoài lương cậu có ý kiến như thế nào? Cậu nghĩ rằng đối mặt với tình hình kinh tế phức tạp ác liệt trước mắt, Trung Quốc chúng ta nên ứng phó như thế nào?

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Ông ạ, cháu cho rằng, thu nhập ngoài lương của người dân đang giảm xuống nhanh chóng, gần như sắp biến mất rồi. Dưới tình hình này, nếu muốn duy trì kinh tế phát triển liên tục, không thể dựa vào đất đai, tài nguyên, vốn và nhân công rẻ, phải dựa vào nâng cao năng suất tổng lao động, dịch chuyển cơ cấu ngành nghề, bao gồm cả việc nâng cao hiệu suất kỹ thuật. Thêm nữa Chính phủ cần loại bỏ các ngành sản xuất lạc hậu, doanh nghiệp hiệu quả thấp, nâng cao chất lượng tổng thể của nguồn nhân lực và kỹ năng sản xuất công nghiệp, tạo lập môi trường kinh tế vĩ mô thuận lợi. Hiện tại, đất nước chúng ta đang chỉnh đốn và cải cách mạnh mẽ những lĩnh vực này, cháu tin rằng chúng ta nhất định sẽ thành công.

Nghe xong Liễu Kình Vũ trả lời, gương mặt vô cùng bình tĩnh của ông cụ cuối cùng cũng lộ ra một chút kinh sợ. Tuy nhiên sắc mặt của ông cụ rất nhanh đã trở lại bình thường, cười nói:
- Tiểu Liễu à, cậu cho rằng khi quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn các cậu thực hiện một số ngành công nghiệp công nghệ cao với mô hình lao động thủ công dày đặc, có ưu thế gì không? Quận Tân Hoa các cậu muốn thu hút đầu tư, vậy đối với vấn đề ô nhiễm sẽ có thái độ gì?

Lúc này, tuy sắc mặt của Liễu Kình Vũ vẫn không thay đổi nhưng nội tâm của hắn cũng đã bốn bề sóng dậy rồi. Bởi vì từ ánh mắt và câu hỏi của ông cụ đã đủ để hắn cảm nhận được, khi ông cụ đưa ra câu hỏi cho mình dường như rất bình tĩnh, ngay cả khi nghe câu trả lời của mình cũng dùng thái độ bình thản và xem xét kĩ càng. Liễu Kình Vũ vô cùng rõ ràng, sở dĩ mình có thể trả lời được những câu hỏi của ông cụ, là bởi vì từ nhỏ mình đã được thụ hưởng nền giáo dục tinh anh. Bao gồm cả việc từ nhỏ đã cùng đi theo Gia Cát Phong, Tôn Quảng Diệu, thường xuyên được xem họ chỉ đạo một số vấn đề về kinh tế, chính trị trong và ngoài nước. Điều này làm cho kiến thức của hắn trở nên rất sâu rộng, hơn nữa khi học đại học, hắn cũng học tập rất chăm chỉ.

Bình thường mà nói, Liễu Kình Vũ hiểu được rất rõ kiến thức sâu rộng của mình có thể khiến cho người bình thường shock. Thậm chí hắn không chút khách khí cho rằng, mình so với một số người gọi là chuyên gia kinh tế còn lợi hại hơn. Thế nhưng trước mặt ông cụ, hắn lại nhìn thấy một tia lãnh đạm. Ông cụ có thể khá ngạc nhiên đối với những câu trả lời của mình, nhưng lại hoàn toàn không shock. Điều này hoàn toàn nói rõ, đối với những đáp án mà mình đưa ra, ông cụ thật ra không hài lòng. Đây mới là điều khiến cho Liễu Kình Vũ kinh sợ nhất.

Cho nên, khi ông cụ hỏi hai câu hỏi cuối cùng này, Liễu Kình Vũ trả lời càng thận trọng hơn, hắn trầm giọng nói:
- Thưa ông, cháu cho rằng quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn chúng cháu đang duy trì thực hiện các ngành sản xuất công nghiệp lao động thủ công, so sánh với các khu vực khác, đặc biệt là so sánh với khu trung tây bộ thì không có ưu thế gì. Về phần thu hút đầu tư nước ngoài, trong việc giải quyết vấn đề ô nhiễm, thái độ của quận Tân Hoa chúng cháu là thà không có dự án chứ tuyệt đối không thể để cho đất của quận Tân Hoa bị ô nhiễm. Dự án và tiền bạc có thể lựa chọn, nhưng một khi đất đã bị ô nhiễm rồi, muốn kiểm soát nó lại càng thêm khó khăn. Cho nên, chúng cháu chuẩn bị tại Đại hội giao lưu kinh tế liên tỉnh lần này thu hút một số dự án không gây ô nhiễm, hơn nữa đã trang bị một số hệ thống xử lý nước thải tốt. Ngay cả khi không có dự án nào như vậy, chúng cháu cũng không mù quáng dùng tiền và tài nguyên để đổi lấy hạng mục đầu tư.

Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt của ông cụ trầm xuống một chút, ánh mắt nhìn về phía Liễu Kình Vũ đã mang theo tia cười, ông cụ khẽ gật đầu nói:
- Ừ, không tệ, xem ra những năm gần đây cậu vẫn tương đối nỗ lực học tập đấy, chẳng trách thầy giáo Từ Tử Phong của cậu tán thưởng cậu như vậy. Cậu thật sự là một tài năng có thể bồi dưỡng.

Nghe ông cụ nhắc đến thầy giáo kinh tế học Từ Tử Phong của mình, Liễu Kình Vũ khi đó chính là sửng sốt.

Đối với thầy giáo Từ Tử Phong, Liễu Kình Vũ biết rất rõ ràng. Giáo sư Từ tuyệt đối là một vị Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới kinh tế học trong nước. Trong thời gian học đại học đi theo thầy Từ mình đã học được rất nhiều, thầy Từ đối với chính mình quả thực cũng đánh giá rất cao, mà ông cụ này lại quen biết thầy Từ, điều này nói rõ rằng ông cụ này thật không đơn giản.

Cho nên, Liễu Kình Vũ lúc này đối xử với ông cụ càng thêm tôn trọng , hắn vội vàng nói:
- Ông quen biết thầy Từ của cháu sao?

Ông cụ cười sảng khoái nói:
- Quen, làm sao lại có thể không quen. Năm ấy chúng ta đều là bạn học đại học, lần này ông ấy nghe nói cậu đến thành phố Nam Bình chúng ta tham gia Đại hội giao lưu kinh tế liên tỉnh lần này, cho nên đề cử cậu với ta, nói là muốn để cậu đi theo ta học tập. Có điều ta chưa đồng ý, ta nói với ông ấy rằng ta phải đến khảo sát trước xem cậu có đủ tư cách làm học sinh của ta không.

Sau khi nghe những lời ông cụ nói, Liễu Kình Vũ liền mở to hai mắt nhìn. Hắn không hề ngờ tới có chuyện này xảy ra. Phải biết rằng, mấy hôm trước hắn có gọi điện cho giáo sư để hỏi một vài vấn đề, nhưng lúc ấy thầy Từ cũng không để lộ ra chuyện này.

Lúc này, ông cụ cười nói:
- Không cần giật mình. Ta phỏng chừng một lát nữa thầy giáo cậu sẽ gọi điện cho cậu. Đến lúc đó cậu nói với ông ấy, cậu học sinh này tôi thu nhận rồi.

Đúng lúc đó, cô bé đi theo lấy một tờ giấy đã viết sẵn từ trong túi áo ra, đưa cho Liễu Kình Vũ:
- Anh Liễu, đây là địa chỉ và điện thoại của nhà em, có thời gian anh có thể đến.

Liễu Kình Vũ tiệp nhận tờ giấy, vẫn còn cảm giác có chút khó tin.

Đúng lúc này, ông cụ từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thiếp, cười đưa cho Liễu Kình Vũ nói:
- Ta đây làm thầy giáo, nếu thu nhận cậu làm đồ đệ, dù thế nào cũng phải có cái lễ ra mắt, nếu không lão già Từ Tử Phong kia lại nói ta nhỏ mọn. Tấm danh thiếp này cậu cất kỹ, có thời gian thì gọi điện thoại cho người có tên trên đó. Có thể đạt được lợi ích gì hay không thì còn phải dựa vào chính cậu đấy.

Nói xong, ông cụ dắt theo cô bé quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.