Nhất Kiến Chung Tình

Chương 3: Chạm vào quá khứ




Căn phòng rộng rãi trống trải, rộng lớn như tẩm cung của Dạ Nguyệt Sắc, nhưng không tinh xảo và thoải mái như vậy, hoàn toàn là phong cách thô kệch, phóng khoáng điển hình của phương Bắc, một cái giường, một cái bàn, một cái ghế dựa và một cái lò sưởi rất lớn là toàn bộ đồ đạc trong phòng, mặc dù ít nhưng đều được làm từ gỗ hoàng hoa lê tốt nhất, bốn chân bàn ở đầu giường bọc một lớp đồng thau rất dày, khắp nơi khắc những hoa văn uốn lượn tỉ mỉ, cửa sổ duy nhất trong phòng treo một tấm rèm cửa bằng vải bông rất dày để ngăn chặn gió lạnh, đến mức không phân biệt được hiện giờ là ngày hay đêm. Bốn góc phòng trạm trổ hình hạc tiên uống nước bằng đồng đen, trong miệng ngậm một chiếc khay đèn tường, ánh lửa màu nâu xanh hất lên tường những cái bóng kỳ dị.

Vì trống trải nên gian phòng càng có vẻ rét lạnh, giống như lò sưởi bằng đồng thau rất lớn kia không có bất cứ một tác dụng nào. Dạ Nguyệt Sắc ôm chăn ngồi trên giường, không sợ hãi, không nổi giận, lẳng lặng đánh giá nam tử đang ngồi đối diện với mình.

Người kia ngồi trên một chiếc ghế rộng, thân mình hơi ngửa ra sau, hai tay khoanh trước ngực, có vẻ rất ung dung nhàn nhã, ngân châm thật dài trong tay hắn lóe ra ánh sáng lành lạnh dưới ngọn đèn dầu. Y phục màu xanh ngọc bích, hoa văn nhẹ nhàng, tuổi ước chừng không quá ba mươi, nhưng gương mặt quá mức lạnh lùng hờ hững, môi mỏng có vẻ vô tình, giữa cằm có một vòng bạc nhỏ chứng tỏ thân phận tộc Thương Lang của hắn. Nam nhân này rất anh tuấn, nhưng cũng rất lạnh.

Hắn cũng thản nhiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc, không nói một lời nhưng lại mơ hồ tỏa ra khí thế vương giả. Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy quen thuộc, người này gần như cùng một kiểu người với Tiêu Lăng Thiên, dĩ nhiên nói về cấp bậc thì còn kém một chút.

Sau khi ý thức được mình bị bắt cóc, Dạ Nguyệt Sắc cũng không quá hoảng sợ. Nàng rất nhanh đã ý thức được rằng tạm thời mình sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa đãi ngộ có vẻ cũng không tệ lắm, chỉ không biết đối phương bắt cóc mình có mục đích gì. Khi đánh giá đối phương, nàng cũng đã suy tính qua, bằng khả năng của nàng, tỉ lệ trốn thoát là rất nhỏ, vì vậy cứ tạm thời yên tâm ở lại đây đã.

“Ta nên xưng hô với ngươi thế nào?” Đánh giá xong, Dạ Nguyệt Sắc nhàn nhạt hỏi. Dù không cố ý nhưng quý khí quanh người vẫn tỏa ra, nàng nhướng mày nhìn người đối diện.

“Bạch Phi Lân.” Người kia đáp.

Bạch Phi Lân? Vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc không có gì thay đổi nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, không ngờ nàng lại bị bắt tới địa bàn của thành chủ thành Thương Sơn, hơn nữa thanh niên lạnh lùng trước mặt này còn là anh họ xa ba nghìn dặm của Bạch Phi Loan.

Trên đường đến Mạc Bắc xa xôi, Tiêu Lăng Thiên luôn ở trong xe ngựa nói chuyện cùng nàng, đương nhiên cũng sẽ nói về kết cấu của Mạc Bắc. Hoàng triều Cảnh Dung trước kia đi lên từ chính Mạc Bắc, sau khi phá quốc, những người còn sống sót hoảng hốt lui về đất tổ ở thành Thương Sơn. Vốn nên thừa cơ một lưới bắt hết, nhưng lúc này Thánh Văn Đế Dạ Thâm Hàn đang vướng vào gút mắt với Tiêu Trường Không nên không rảnh chú ý, bộ tộc Bạch thị vốn là tộc đứng đầu của tộc Thương Lang ở Mạc Bắc, trong sự che chở của người trong tộc, bọn họ đã nhân cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, tìm chỗ đứng. Nhưng huyết mạch hoàng thất chính thống đã đoạn tuyệt, một nhánh lớn mạnh nhất đã được chọn để trở thành một thế hệ tộc trưởng mới của thành Thương Sơn.

Bạch thị trở lại Mạc Bắc xong rất im hơi lặng tiếng, mặc dù Thánh Văn Đế đã từng phái binh tiêu diệt, nhưng toàn bộ tộc Thương Lang ở Mạc Bắc đều che chở cho tông chủ của bọn họ. Khi đó, Ngâm Phong mới lập quốc, còn rất nhiều chuyện cần chỉnh đốn, Thánh Văn Đế cũng không tiện đại khai sát giới, tai họa ngầm này cứ như vậy bị để lại. Các triều đại sau đó do Tiêu thị cầm quyền cũng không đuổi cùng giết tận, chỉ từng bước phái binh đến gần Mạc Bắc, khống chế tất cả đường dây kinh tế, dần dần phong tỏa nơi vốn hẻo lánh hoang vu này, khiến nó càng trở nên nghèo nàn.

Đến thời điểm Tiêu Lăng Thiên làm chủ, hắn không thích những thứ mình không khống chế được trong lòng bàn tay, có ý định thu phục Mạc Bắc. Hắn tự mình huấn luyện bốn mươi vạn quân Ngân Giáp, một nửa vây quanh khu vực Mạc Bắc. Hắn không cần máu chảy  thành sông, nhưng lúc cần thiết sẽ không do dự mà tàn sát toàn bộ tộc Thương Lang, chỉ đợi thời cơ chín muồi sẽ tiến quân toàn diện vào Mạc Bắc.

Nếu đã muốn đánh, tình báo đương nhiên phải nắm bắt rõ ràng. Ngay từ mấy năm đầu thành lập Thiên Tinh cung, Tiêu Lăng Thiên đã phái người tới ẩn nấp tại Mạc Bắc, những người giống như Tôn Hồ Tử. Nhưng, người ngoại tộc muốn dung nhập vào trong tộc Thương Lang hiển nhiên là vô cùng khó khăn, bọn họ không tin tưởng người ngoại tộc, vì vậy công tác thu thập tình báo cũng rất gian nan.

Thám tử của Thiên Tinh cung ẩn núp ở Mạc Bắc mười mấy năm mà mới chỉ điều tra được một chút thông tin. Bạch Phi Lân trước mặt này là người mới tiếp quản vị trí tộc trưởng của Bạch thị mấy năm trước, hành động có chút thần bí, rất ít lộ diện trước mặt người khác. Không biết có phải bị trưởng lão trong tộc áp chế hay không mà nhận chức đã ba năm nhưng hắn vẫn không có bất cứ hành động gì quyết liệt. Nhưng theo hồi báo của đệ tử Thiên Tinh cung, hắn là “Hàn kiếm chôn sâu, mây khói không lộ”, ý rằng hắn là kẻ thâm tàng bất lộ, đề nghị Tiêu Lăng Thiên đề phòng.

Trong hành trình ở thành Lam, bởi vì Bạch Phi Loan xuất hiện mà sau khi hồi cung, Tiêu Lăng Thiên đã xem xét lại một lần những tin tức tình báo từ Mạc Bắc. Vốn tưởng rằng phía sau Bạch Phi Loan là Bạch Phi Lân sai khiến, không ngờ thì ra tộc nhánh của Bạch Phi Loan bất mãn với sự áp chế của Bạch Phi Lân nên đã tự tiện hành động, Bạch Phi Lân chỉ ngồi nhìn Bạch Phi Loan chết đi mà không có một chút hành động, chứng tỏ nội đấu trong Bạch gia hiện giờ đã lên tới trình độ nghiêm trọng.

Ba năm yên ắng, vừa ra tay đã trói được hoàng đế bệ hạ của Ngâm Phong quốc tới đây, chuyện này là cố ý hay chỉ là trùng hợp?

“Có thể nói cho ta biết lý do ngươi bắt ta tới đây không?” Dạ Nguyệt Sắc nhớ lại một lượt những tin tức nàng đã biết, phán đoán rằng hiện giờ thân phận của nàng là mấu chốt, chỉ cần hắn không biết thân phận của nàng, nàng còn cơ hội.

“Nam nhân của ngươi, ta muốn có hắn.”

Khi nói những lời này, trong đôi mắt thâm trầm của Bạch Phi Lân lóe lên một tia sáng u ám. Lời nói của Tề Tâm Cương khiến hắn để ý tới Tiêu Lăng Thiên, nhưng điều thật sự khiến hắn hứng thú với Tiêu Lăng Thiên chính là nữ nhân trước mặt này. Một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi lại có khí chất cao quý như thế, trong như nước mùa thu, sáng như ánh trăng, phát hiện mình bị trói cũng không hoảng hốt, giống như được mời tới làm khách. Một cô gái đặc biệt như thế, nam nhân có thể có được nàng sẽ là người thế nào?

Quả nhiên thật sự hướng về phía Tiêu Lăng Thiên, đúng không? Nghe khẩu khí của hắn có vẻ như chưa biết thân phận của bọn họ.

“Ta có thể biết ngươi muốn cái gì không?” Nếu là bắt cóc tống tiền thì hắn nhất định phải muốn một thứ gì đó, nàng muốn biết điều kiện của hắn là gì.

“Điều này còn phải xem hắn có thể cho ta thứ gì. So với chuyện này, không phải ngươi nên tự lo lắng cho mình sao? Ta không để lại cho hắn manh mối, nếu trong ba ngày hắn không tìm được ngươi, hắn sẽ không đủ tư cách đàm phán với ta, đến lúc đó, kết cục của ngươi, ta không dám đảm bảo.”

Ba ngày? Nếu trong ba ngày Tiêu Lăng Thiên còn không tìm được nàng thì hắn đã không phải là Tiêu Lăng Thiên, vì vậy, nàng hoàn toàn không để ý tới sự uy hiếp của Bạch Phi Lân, chỉ có một chuyện khác khiến nàng lo lắng.

“Thân thể của ta không được tốt lắm, gian phòng này quá lạnh, mời đổi cho ta một gian phòng khác ấm áp hơn.” Đây là một vấn đề tương đối thực tế, nàng không muốn bị cảm chết trước khi Tiêu Lăng Thiên tới cứu nàng.

Nàng nói chuyện có vẻ rất lễ phép, nhưng là một bậc quân vương, vô tình hay cố ý vẫn để lộ giọng điệu sai khiến. Bạch Phi Lân cũng không tức giận, chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng.

“Tô tiểu thư phải không? Trước khi nam nhân của ngươi tới, mời an tâm ở lại chỗ này đi.” Hắn lại nhìn thân thể mảnh mai của nàng: “Ta sẽ bảo hạ nhân đưa thêm mấy cái chăn tới.”

“Vậy xin đa tạ. Đi thong thả, không tiễn.” Dạ Nguyệt Sắc thật sự cũng không quá để ý, tiếp tục quấn chăn ngồi trên giường nhìn hắn rời đi. Nhiều chăn giường cũng tốt, hơn nữa Tiêu Lăng Thiên sẽ tới đây rất nhanh thôi.

Sau khi ra khỏi cửa phòng, Bạch Phi Lân nhẹ nhàng vẫn tay một cái, lập tức có một bóng người nhảy tới trước mặt hắn. Trang phục đầy tớ bình thường, mặt mũi bình thường, khiến người ta nhìn một trăm lần cũng không nhớ được, đó chính là thủ hạ trung thành của Bạch Phi Lân, một thành viên của Ảnh Tổ.

“Ba người bọn họ đã trở về chưa?” Ý hắn chính là bốn người đã mang Dạ Nguyệt Sắc trở về, ngoại trừ một người đem người trở lại, ba người khác ở lại ngăn kẻ địch, nhưng dường như còn chưa trở về. Sắc mặt Bạch Phi Lâm lúc này thâm trầm như nước, máu trong người lại đang sôi trào mãnh liệt. Từ thái độ của Dạ Nguyệt Sắc, hắn có thể đoán được hắn đã trêu vào một người khó đoán biết hơn nhiều so với những gì hắn đã nghĩ, nhưng chuyện này chỉ làm cho hắn càng thêm hưng phấn.

“Hồi bẩm tộc trưởng, vẫn chưa trở về.”

“Vậy sao.” Hắn dừng lại một chút, khóe miệng giống như mang theo một nụ cười quỷ dị: “Chỉ sợ bọn họ không trở về được. Sai người canh giữ nữ nhân kia cẩn thận, phái thêm người điều tra về tên họ Tiêu kia, bọn họ nhất định không phải người bình thường.”

Sau khi Tề Tâm Cương nói cho hắn biết về sự tồn tại của Tiêu Lăng Thiên, hắn đã bắt đầu muốn gặp người chưa giao thủ đã dọa tới Tề đại ca này, có người như vậy tới địa bàn của mình cũng nên để ý một chút. May là dù Tề đại ca không biết tên bọn họ, nhưng người ngoại tộc thu hút ánh mắt như vậy muốn tìm cũng rất dễ dàng, chỉ là, hắn phái người điều tra, kết quả ngoại trừ dòng họ và chỗ ở của bọn họ thì không còn tin tức gì hữu dụng.

Bạch Phi Lân không phải loại người lỗ mãng, hắn không tùy tiện trực tiếp tới tìm Tiêu Lăng Thiên mà lựa chọn xuống tay với nữ nhân Tiêu Lăng Thiên coi trọng. Hắn chỉ không ngờ lại bắt được một nữ nhân như vậy, khiến cho hắn càng nghi ngờ về thân phận của Tiêu Lăng Thiên.

Người kia nhận lệnh rời đi, Bạch Phi Lân xoay người nhìn gian phòng đóng chặt của Dạ Nguyệt Sắc một lúc, thoáng suy nghĩ một chút rồi xoay người rời đi, lưu lại một dấu chân nhợt nhạt trên nền đất phủ đầy tuyết.

Sau khi Bạch Phi Lân rời đi, Dạ Nguyệt Sắc quấn chặt cái chăn đi tới bên cửa sổ, vén tấm màn bằng vải bông rất dày lên, nhìn thấy một vầng trăng sáng tỏ trên trời và một mảng ánh sáng bạc trên mặt đất. Đập vào mắt là một không gian không hề có dấu vết của thực vật, cũng không nhìn thấy một bóng người, khoảng sân này lạnh băng giống như không có sự sống tồn tại.

Quấn chặt chăn trở lại trên giường, có lẽ hiệu lực của thuốc mê còn chưa tan đi hoàn toàn, nàng cảm thấy hơi buồn ngủ. Mơ màng nhắm mắt lại trong lớp chăn dày, nàng có thể cảm giác được tay chân mình lạnh như băng, không khỏi vô cùng mong nhớ thân thể mỗi đêm đều ôm chặt nàng vào trong lồng ngực ấm áp kia.

Tiêu Lăng Thiên, ta sẽ ngoan ngoãn chờ chàng tới cứu. Vì vậy, chàng phải nhanh lên nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.