Nhất Kiến Chung Tình

Chương 24: Chiến tranh lạnh




Đỗ Long đi đến bộ chỉ huy cứu tế kháng chấn động, gặp được Chủ tịch thị trấn Hùng Hán Kiều. Giải thích xong lí do đến, Hùng Hán Kiều rất vui mừng nói:

- Các anh đến rất kịp thời, chúng tôi đang lo hệ thống truyền tin nhất thời không cách nào hồi phục được. Không có cách nào để thông tin tình hình lên cấp trên.

Đỗ Long nói:

- Tình hình thị trấn thế nào rồi? Có số liệu thống kê sơ bộ chưa? Chúng tôi có mang đến chiếc điện thoại vệ tinh, chỉ cần xác định đúng vệ tinh là có thể gọi điện thoại đi được rồi.

Hùng Hán Kiều chán nản nói:

- Tình hình rất tồi tệ, theo thống kê số người chịu tai họa ước đạt trên năm mươi nghìn người, trên hai nghìn ngôi nhà bị sụp đổ, ngay cả đồng chí Ngô Nghiệp Xương cũng bị thương trong cơn địa chấn, đến giờ vẫn chưa thấy tỉnh, vấn đề cấp bách trước mắt là cung cấp đủ nguyên vật liệu để dựng trại tạm trú cho người dân bị tai nạn. Còn cả phương diện cứu trợ và nguyên liệu về y dược, thực phẩm.

Đỗ Long gật đầu nói:

- Tôi lập tức đi nhận điện thoại từ vệ tinh, đến lúc đó có thể thông báo cho lãnh đạo cấp trên rồi.

Đỗ Long rất nhanh bỏ điện thoại vệ tinh ra bắt tín hiệu, ngửa cái chảo lên, bắt đúng tín hiệu vệ tinh trên trời, sau đó mang di động ra gọi.

Điện thoại có tín hiệu, giọng nói lo lắng của Mã Quang Minh truyền đến. Gã hỏi:

- Đỗ Long à? Các cậu đã đến thị trấn Tuyên Cương rồi đúng không? Tình hình ở đó ra sao rồi?

Đỗ Long đáp:

- Vâng, Bí thư Mã, chúng tôi đã đến được trung tâm thị trấn Tuyên Cương, đứng bên cạnh tôi chính là đồng chí Hùng Hán Kiều Chủ tịch thị trấn Tuyên Cương, tình hình cụ thể hãy để ông ấy báo cáo lại với ngài.

Hùng Hán Kiều tiếp nhận điện thoại, báo cáo với Mã Quang Minh:

- Bí thư Mã, tôi là Hùng Hán Kiều Chủ tịch thị trấn Tuyên Cương. Vì Bí thư thị trấn bị thương phải nhập viện chữa trị nên tôi thay mặt ông ấy báo cáo với anh... Hệ thống cung cấp điện, nước, kể cả thông tin liên lạc của thị trấn Tuyên Cương đã bị cắt đứt sau lần chấn động mạnh đầu tiên. Lần chấn động thứ hai còn nặng nề hơn lần đầu, những tòa nhà bị rạn nứt ở lần một đến lần thứ hai thì bắt đầu đổ sụp. Rất nhiều người dân bị thương. Vì trời tối, mất điện vả lại dư chấn không ngừng, nên trước mắt không có cách gì triển khai tìm kiếm cứu chữa. Chỉ có thể thiết lập điểm an trí tạm thời tại quảng trường. Bố trí ổn định dân bị nạn...

Nghe Hùng Hán Kiều báo cáo xong, Mã Quang Minh rất không hài lòng, có điều gã không biểu lộ ra mặt, chỉ trầm giọng nói:

- Chủ tịch Hùng, hiện tại đã xác nhận, thị trấn các ông nằm ở tâm chấn động, vì thế tình hình nghiêm trọng có thể hiểu được Tuy nhiên, tôi không cần biết các ông dùng biện pháp gì, nhất định phải nhanh chóng triển khai tìm kiếm cứu hộ cứu nạn. Tận lực giảm bớt thương vong, về phần khuyết thiếu vật tư như ông vừa nói, tôi sẽ nghĩ cách nhanh chóng giải quyết giúp ông.

Mã Quang Minh đưa cho Hùng Hán Kiều một đống các chỉ thị. Sau đó điện thoại lại trở về trên tay Đỗ Long, Đỗ Long liền hỏi Mã Quang Minh:

- Bí thư Mã, tình hình nơi này nghiêm trọng hơn nhiều so với thành phố Lỗ Tây. Tôi xin được ở lại đây, triển khai tìm kiếm cứu hộ cứu nạn đối với những người gặp nạn.

Mã Quang Minh nói:

- Vậy cậu hãy ở lại đó, cố gắng chú ý an toàn!

Đỗ Long đưa điện thoại cho Hùng Hán Kiều, giữ lại để kịp thời liên lạc với cấp trên. Sau đó mang theo Thẩm Băng Thanh và vài người khác tham gia vào công tác cứu viện.

Ngay từ đầu nguồn y dược đã thiếu thốn. Đỗ Long bèn dùng cách của hắn cầm máu cho người bị thương, băng bó, sau đó để mấy người Thẩm Băng Thanh đưa đến bệnh viện tiến hành thêm một bước cứu chữa.

Theo thời gian, những người có thể tự mình đến hoặc được người khác đưa đến bệnh viện dần dần ít đi. Mấy người Đỗ Long bèn bàn bạc tiến hành rà soát cứu chữa từ những ngôi nhà bị đổ nát.

- Không được.

Hùng Hán Kiều nhất quyết bác bỏ ý kiến của mấy người Đỗ Long:

- Quá nguy hiểm! Khung cảnh tối lửa tắt đèn ấy, hơn nữa dư chấn không ngừng, không những không an toàn đối với các cậu mà ngay cả những người bị thương cũng không được an toàn, ít nhất phải đợi khi trời sáng mới có thể tiến hành tìm kiếm cứu chữa.

Đỗ Long chỉ tay về phía một đội cảnh vệ có vũ trang mang theo công cụ đang tiến về trước tìm kiếm cứu nạn nói:

- Vậy tại sao bọn họ có thể đi được? Chúng tôi cũng đã trải qua khóa đào tạo nghiệp vụ, hơn nữa chúng tôi còn tự mang theo công cụ!

Hùng Hán Kiều không muốn người của Đỗ Long đi cứu nạn là có nỗi khổ của ông ấy. Nói gì thì mấy người Đỗ Long cũng là đội tiền trạm ở trên phái xuống, ngộ nhỡ trong lúc cứu trợ xảy ra chuyện gì thì Hùng Hán Kiều còn mặt mũi nào đối diện với cấp trên nữa.

Đỗ Long dường như nhìn ra nỗi băn khoăn của Hùng Hán Kiều, hắn nói:

- Thêm một người tăng thêm phần sức mạnh, Chủ tịch Hùng nếu đã sợ chúng tôi xảy ra việc ngoài ý muốn chúng tôi có thể viết giấy sinh tử.

Nói đến nước này thì Hùng Hán Kiều còn gì để phân bua? Ông ta chỉ còn cách đồng ý:

- Được rồi, các cậu có thể đi, nhưng nhất định phải chú ý an toàn và phục tùng theo chỉ đạo. Các cậu cùng với đội cứu trợ số ba, phụ trách mảng cứu trợ phía tây thị trấn.

Phía tây thị trấn Tuyên Cương nằm gần con sông Tuyên Đức, bởi phong cảnh đẹp, vì vậy những tòa nhà chung cư mới xây được đặt ở bên này. Vì thế những ngôi nhà ở đây thiệt hại không nặng, cho nên Hùng Hán Kiều phân mấy người Đỗ Long đến đây, như vậy tương đối an toàn.

Đỗ Long không so đo này nọ, ngay tức khắc hắn cùng với đội tìm kiếm cứu trợ cứu nạn số ba đi ven đường từ quảng trường ra phía tây cứu nạn.

Do không có chó nghiệp vụ, cũng không có dụng cụ sinh vật hồng ngoại dò xét, vì thế khi lục soát mọi người đành dùng phương pháp nguyên thủy nhất. Ở trước đống đổ sập, dùng côn sắt gõ xuống ống nước và các vật phẩm kim loại khác, phát hiện có tiết tấu âm thanh, sau đó nghe xem dưới lòng đất có hồi ứng gì không.

Phương pháp này tuy cổ hủ một chút nhưng rất hiệu quả. Đội cứu trợ rất nhanh tìm được vài người may mắn, bọn họ bị đè dưới những công trình sập sệ, nghe thấy có tiếng động liền kêu cứu mạng.

Mọi người bắt đầu phân công phối hợp. Có người thì phụ trách tìm kiếm người còn sống sót, người thì kêu gọi, an ủi người gặp khó khăn, đồng thời dạy họ cách trở nên kiên trì, đa số bắt đầu động tay di chuyển những tảng đá vỡ, ý muốn đưa người gặp nạn ra ngoài.

Mấy người Đỗ Long cũng tham gia cứu chữa, mọi người sau một hồi rối ren, nạn nhân đầu tiên được cứu ra, mọi người rất vui mừng, mười phần tin tưởng tiếp tục tìm cứu.

‘tang...tang...’

Ống nước bị gõ vang lên vài tiếng, người phụ trách lắng nghe không thấy bất cứ hồi âm nào, lắc lắc đầu. Mọi người thất vọng chuẩn bị hướng đến đống hoang tàn kế tiếp, Đỗ Long vẫn bất động, hắn nói:

- Đợi chút, hình như tôi nghe thấy có tiếng kêu cứu, thử lần nữa xem sao!

Đội trưởng đội rà soát cứu tế gật gật đầu, vì vậy người đó lại đập vài lần vào ống nước, vẫn không nghe thấy bất kì hồi âm nào, lúc này Đỗ Long mới gật đầu, nói:

- Tôi nghe thấy rồi, chính là hướng này, sâu khoảng hai mét, tiếng kêu cứu rất yếu ớt, rất khó nghe thấy, nhưng tôi khẳng định những gì mình nghe được là không sai.

Đội trưởng đội tìm kiếm cứu nạn nói:

- Nếu anh đã khẳng định như vậy thì mọi người cùng đào thôi.

Gạch đá vỡ dần dần được rời đi, một khối mặt tường dày xuất hiện trước mặt mọi người. Đỗ Long dùng lực vỗ vỗ mặt tường gọi lớn:

- Ở dưới có ai không? Chúng tôi là đội cứu hộ, có gì hãy hồi đáp một tiếng hoặc tạo ra một vài âm thanh.

Một lát sau, phía dưới vang lên âm thanh sát sát, mọi người không nghe rõ là âm thanh gì, nhưng ở dưới có tiếng động, điều này cho thấy ở dưới vẫn có người còn sống, những người vốn dĩ hoài nghi Đỗ Long nghe lầm đều hưng phấn trở lại, bọn họ tìm đến chiếc côn nạy, di chuyển đá vụn trên mặt tường, rồi bắt đầu nạy bức tường ra, có điều mặt tường này thực sự quá nặng, mười mấy người dùng lực, đòn côn bị cong lại mà mặt tường không chút động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.