Nhất Kiến Chung Tình

Chương 22: Sự dỗi hờn của bảo béo




Cùng với mì ăn liền, bình đựng nước cũng được phát xuống, từng đỉnh trại được dựng lên, quần chúng càng lúc càng an tâm hơn. Tuy trải qua nhiều lần dư chấn, nhưng mọi người chỉ cần đứng lên một cái có thể nhìn thấy bóng dáng Mã Quang Minh qua lại trong đám đông là họ đã thấy ấm áp trong lòng.

Bí thư thành ủy thành phố Lỗ Tây Kì Chi Kiệt đến muộn hơn so mới Mã Quang Minh một bước, thấy Mã Quang Minh đã đến liền hổ thẹn thỉnh tội với Mã Quang Minh. Mã Quang Minh không nói một lời bắt y thiết lập trung tâm chỉ huy cứu tế chống chấn động ở quanh khu quảng trường. Nhanh chóng thống kê tình trạng thiệt hại của thành phố Lỗ Tây và vùng hương thôn xung quanh, đặc biệt là tình hình thiệt hại của thị trấn Tuyên Cương.

Thông tin liên lạc của thị trấn Tuyên Cương đã bị gián đoạn, Mã Quang Minh suy sét phái một đội tiền trạm đến điều tra tình hình ở Tuyên Cương, và nghĩ cách phục hồi thông tin liên lạc của nơi này, Đỗ Long lập tức xung phong nói:

- Bí thư Mã để tôi đi, tôi có một chiếc di động vệ tinh, bất cứ lúc nào cũng có thể duy trì thư từ qua lại, hơn nữa người của đại đội trị an chúng tôi đều đã vượt qua khảo nghiệm, chúng tôi bảo đảm có thể hoàn thành nhiệm vụ!

Mã Quang Minh đập bàn nói:

- Vậy cậu mang theo vài người, mang theo đầy đủ thực phẩm và dụng cụ, lập tức xuất phát! Tận lực tìm hiểu tình hình thiệt hại của động đất. Đội ngũ cứu viện và ba đại đội duy tu operator chuẩn bị sẵn sàng xuất phát!

Đây có thể là cơ hội tốt để lập công, người của đại đội trị an ầm ầm xông lên, Đỗ long điểm mặt Thẩm Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ, Trương Chấn Nghiệp và vài người nữa đi theo, để bọn họ làm công tác chuẩn bị. Sau đó hắn quay về nhà lấy điện thoại vệ tinh và cái chảo. Lúc quay lại mọi người đã chuẩn bị xong xăng dầu, nước uống, thực phẩm, ngoài ra theo sự phân công của Đỗ Long, họ còn mang theo hai khối thép tấm cùng với cái cuốc, cái xẻng, dây thừng thép, gang tay bảo hộ, mũ sắt và nhiều đồ khác. Tất cả di chuyển lên chiếc xe bán tải của Đỗ Long, nhìn khắp cục công an thành phố Lỗ Tây này cũng chỉ có chiếc xe bán tải của Đỗ Long là khá thích hợp với thời điểm hiện tại, xuất phát về hướng ngọn nguồn cơn địa chấn.

- Cẩn thận một chút, gặp chuyện gì thì lượng sức mà hành động, ngàn vạn không được thể hiện...

Bạch Nhạc Tiên tuy lo lắng cho Đỗ Long nhưng cô cũng biết tính quan trọng của nhiệm vụ lần này, cô rưng rưng ôm lấy Đỗ Long, rồi quay người nhào vào lòng Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân thâm tình nhìn Đỗ Long, tuy không nói lời nào nhưng ánh mắt thâm tình chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ của cô sớm đã truyền đến tâm can Đỗ Long. Ánh mắt cô tuy nhìn về phía Đỗ Long nhưng tiêu điểm không phải trên người Đỗ Long, không biết thần sắc đi chốn nào rồi.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, bọn Đỗ Long cung kính từ biệt Mã Quang Minh và các vị lãnh đạo. Mã Quang Minh bắt tay với các vị dũng sĩ, cuối cùng vỗ vỗ vai Đỗ Long, nói:

- Đi đi, chú ý an toàn.

Dưới những tràng pháo tay đưa tiễn của dân chúng, người của Đỗ Long lên xe, sau đó chiếc xe bán tải của Đỗ Long khởi động, luôn theo sát hiện trường ghi hình lúc này, phóng viên ngôi sao của đài truyền hình thành phố Lỗ Tây Mao Tuệ Lệ chạy đến bên cạnh khoang điều khiển hỏi Đỗ Long:

- Đại đội trưởng Đỗ, xe phóng sự của chúng tôi đi theo sau xe anh đến thị trấn Tuyên Cương được không?

Đỗ Long hỏi lại:

- Các cô chuẩn bị được đồ ăn thức uống, thực phẩm và trang bị cắm trại dã ngoại chưa?

Mao Tuệ Lệ nói:

- Những thứ đó trên xe chúng tôi lúc nào cũng trang bị sẵn rồi.

Đỗ Long nói:

- Vậy cùng xuất phát thôi, theo sát một chút, tình hình giao thông nếu tương đối tốt chúng tôi sẽ đi khá nhanh.

Xe bán tải của cảnh sát và xe phóng sự bánh mì một trước một sau rời khỏi thành phố Lỗ Tây, chạy hướng thị trấn Tuyên Cương phía tây bắc thành phố Lỗ Tây.

Tình trạng giao thông khi mới xuất phát khá thuận lợi, có điều khi đi vào vùng núi đồi không giống như vậy nữa, trên đường thỉnh thoảng có đá do động đất bổ vỡ, to có nhỏ có. Bởi vì dư chấn không ngừng, vì thế thỉnh thoảng có đá lăn từ trên núi xuống, vì vậy xe đi trước đồng thời hai bên có người cầm đèn pin không ngừng soi xuống hai bên sườn núi, nếu phát hiện có đá lăn xuống, liền báo động trước cho xe của Đỗ Long và xe phóng sự phía sau kịp thời tránh né.

Đoạn đường đầu còn có vài lượt xe qua lại, dần dần, trên đường núi chỉ còn hai chiếc xe của Đỗ Long đi về phía trước, ngoài ra bên kia đường đều không thấy một chiếc xe nào chạy qua.

Tâm trí mọi người đều nặng trịch, bởi vì điều này cho thấy tình hình đằng trước không mấy khả quan, nếu không sau khi xảy ra động đất, nhất quyết không thể nói không có xe từ thị trấn Tuyên Cương chạy lại.

Tình huống tốt nhất là đường bị đứt, nếu không...mọi người quả thực không giám nghĩ tới.

Thị trấn Tuyên Cương nằm ở cửa hai nhánh sông giao nhau, nếu là động đất khiến hai con sông đổi dòng hoặc đất đá trôi che mất toàn bộ thị trấn nhỏ cũng không phải là không có khả năng, nói vậy thì tình hình thiên tai rất nghiêm trọng.

Mọi người buồn bực chạy được hơn nửa canh giờ sau, đằng trước cuối cùng cũng xuất hiện một hàng ngọn đèn xếp dài, mọi người sốc lại tinh thần, nhưng những ngọn đèn này không chút nhúc nhích, làm cho người ta không khỏi có chút bận tâm.

Chạy thêm vài phút đồng hồ sau, phía trước đột nhiên có người bắn đạn lên trời ra hiệu, đồng thời ánh sáng đèn lóa lên, Đỗ Long nhấn ga xông về phía trước, rất nhanh liền nhìn thấy vài người mặc trang phục cảnh sát đứng ở ven đường, trong đó Đỗ Long nhận ra một người, đó là Thái Trung Vĩ trung đội trưởng trung đội trị an thị trấn Tuyên Cương, còn Trương Chấn Nghiệp quen biết nhiều hơn, y lần lượt giới thiệu với Đỗ Long:

- Người đứng trước mặt đây là Ngô Kiên Quốc Phó cục trưởng phân cục công an thị trấn Tuyên Cương.

Đỗ Long dừng xe lại, xuống xe nói với Ngô Kiên Quốc:

- Phó Cục trưởng Ngô, tôi là Đỗ Long đại đội trưởng đại đội trị an thành phố Lỗ Tây, nhận lệnh của ban lãnh đạo thành phố và Bí thư Châu ủy, tổ chức đội tiền trạm đến đây điều tra tình hình thiệt hại. Các anh từ trong thị trấn Tuyên Cương ra đúng không? Tình trạng Tuyên Cương thế nào rồi?

Ngô kiên Quốc đau đớn nói:

- Tình hình rất xấu, động đất vừa xảy ra thì mất điện, chúng tôi mò mẫm tìm tới đây, chỉ biết rằng nhiều ngôi nhà đã bị đổ. Điện thoại không liên lạc được, mọi thông tin liên lạc bị gián đoạn, phân cục trưởng ở lại trong trấn cùng với các vị lãnh đạo của trấn tổ chức cứu tế kháng chấn động, cho phép tôi mang vài người lái xe đến thành phố Lỗ Tây hồi báo, có điều khoảng hai cây số sau, mặt đường bị sụp một khối lớn, cái khe rộng chừng hai mét, chúng tôi khó khăn lắm mới vượt qua được, rất nhiều xe cộ bị ách tắc lại phía sau.

Đỗ Long nói:

- Cái khe chỉ rộng có hai mét, và phía trước không còn cái khe nào khác?

Ngô Kiên Quốc đáp:

- Đúng vậy, có điều cái khe rộng hai mét ấy đã lớn hơn rồi, căn bản xe cộ không còn cách nào để đi qua.

Đỗ Long nói:

- Chúng ta mang hai khối thép tấm qua đó, hẳn có thể đặt lên hai đầu cái khe, những chiếc xe nhỏ có thể đi qua được.

Ngô Kiên Quốc mừng rỡ:

- Vậy thì tốt quá, xe của chúng tôi tương đối nhỏ, có thể đi qua.

Đỗ Long mời đám người Ngô Kiên Quốc lên xe, sau đó tiếp tục hướng về phía trước, ngồi trên xe mấy người Ngô Kiên Quốc theo đó giới thiệu một chút tình hình thị trấn Tuyên Cương bừa bãi sau cơn địa chấn. Mọi người đều rất nghiêm túc, bởi vì tình hình không mấy lạc quan.

Rất nhanh chiếc xe đã đến chỗ có cái khe vừa kể, chỉ thấy nơi này một bên là sườn dốc một bên là vách núi, bề mặt đường lún xuống một khối lớn, đến người còn không có cách nào qua được, chứ đừng nói đến xe cộ.

Đoạn đường bên kia chỗ lún bị tắc một hàng dài, mọi người đi bộ đến chỗ mép lỗ thủng, nhìn vào cái lỗ hổng to ấy, đều hết đường xoay xở, vừa nhìn thấy có xe cảnh sát tới mọi người không khỏi mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.