Nhất Kiến Chung Tình

Chương 21: Tôi muốn tìm hiểu cậu




Đỗ Long đưa loa cho Thạch Siêu Vũ, vội vàng xách hòm y dược đi theo cô bé đến trước mặt một người đàn ông trung niên đang bị thương, chỉ thấy nhiều chỗ trên tay chân ông ta bị thương, nghiêm trọng nhất là vết thương bên chân phải của ông ấy, miệng vết thương không ngừng chảy máu.

Người bị thương đã hôn mê bất tỉnh, bé gái ôm chặt lấy ông, vừa khóc vừa nói với Đỗ Long:

- Chú cảnh sát, lúc bố cõng cháu chạy nạn bị ngã, bố cháu không chết đúng không ạ?

Đỗ Long an ủi bé gái:

- Cháu yên tâm đi, bố cháu sẽ không sao đâu, cháu đừng khóc nữa, làm ảnh hưởng đến chú cảnh sát cứu bố cháu.

Bé gái vội vàng nén hơi thở lại, cố gắng không khóc. Đỗ Long xé ống quần của người bị thương, trước hết dùng băng cầm máu để cầm máu cho người bị thương, sau đó dùng cồn rửa sạch miệng vết thương, người bị thương bị cồn kích thích đau điếng tỉnh lại, cô bé lập tức kinh ngạc vui mừng nhào vào lòng ông ta.

Trong lúc Đỗ long băng bó cầm máu cho người bị thương di động không ngừng rung lên, Đỗ Long đều không nhận. Đến khi băng bó xong xuôi mới nhấc điện thoại lên, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà có tới tám cuộc gọi nhỡ, Đỗ Long tùy ý quét mắt, vội vàng gọi lại cho Mã Quang Minh trước tiên.

Mã Quang Minh nghe nói Đỗ Long đã ở quảng trường trung tâm thành phố duy trì trị an, ông ta vui mừng nói:

- Cậu làm tốt lắm, nhất định phải duy trì tốt trật tự, tuyệt đối không để tình trạng khủng hoảng lan tràn. Vừa rồi trung tâm giám sát động đất quốc gia bộ phận thành phố Ngọc Minh gọi điện tới, nói đã giám sát được động đất, tâm địa chấn ước chừng ở phụ cận thị trấn Tuyên Cương phía bắc thành phố, cấp độ động đất chưa được xác định, tuy nhiên hẳn là trên dưới cấp sáu, hơn nữa có thể còn có dư chấn mạnh hơn. Các cậu cố gắng không để dân chúng về nhà, chính quyền sẽ nhanh chóng cung cấp thực phẩm, lều trại, bố trí ổn định nạn dân, tối nay rất có khả năng mọi người sẽ phải qua đêm ở quảng trường.

Đỗ Long nói:

- Vậy cần phải khẩn trương, mọi người ra đi vội vàng cái gì cũng không mang theo.

Mã Quang Minh nói tiếp:

- Tôi sẽ đốc thúc bọn họ, một lát nữa tôi sẽ đến quảng trường để trấn an quần chúng, cậu nhất định phải khống chế trật tự hiện trường thật tốt, lúc đó sẽ có phóng viên và nhiếp ảnh đi cùng.

Đỗ Long trả lời lại:

- Tôi biết rồi, lúc nữa chủ tịch Châu có đến cùng không?

Mã Quang Minh rằng:

- Chủ tịch Châu Đằng đi họp trên thành phố Ngọc Minh rồi, trong lúc nhất thời chỉ sợ không về kịp.

Giọng điệu Mã Quang Minh rất bình tĩnh, nhưng Đỗ Long trong lòng sốt sắng, có lẽ đây là một cơ hội có thể lợi dụng.

Mã Quang Minh để Đỗ Long sưu tập tài liệu liên quan đến chủ tịch Châu Đằng Thanh Hà. Đỗ Long đúng là muốn điều tra chút ít về Đằng Thanh Hà, thế nhưng kết quả điều tra cho thấy con người Đằng Thanh Hà không có vấn đề cá nhân gì lớn, ông ta làm sếp tuy có chút hống hách, thích kiểu hành xử độc đoán, tuy nhiên tác phong cá nhân không có vấn đề, họ hàng thân thích cũng có lợi dụng tầm ảnh hưởng của ông ta ra sức kiếm tiền, nhưng là trong phạm vi cho phép của pháp luật.

Những vị quan như vậy rất hiếm có, Đỗ Long không thể động đến ông ta được, có điều Đằng Thanh Hà có chút bảo thủ không chịu thay đổi, tầm nhìn nhỏ hẹp, Mã Quang Minh muốn ngẩng đầu rộng bước làm xay dựng kinh tế, vì vậy tạo ra sự khác biệt rất lớn với ông ta, hơn nữa thế lực của ông ta lại khó lòng lung lay, khiến Mã Quang Minh cảm thấy làm việc gì cũng bị trói chân trói tay. Trong bốn năm này Mã Quang Minh nếu có ý định lập công thì chỉ còn cách là trước hết phải hất bay tảng đá cản đường Đằng Thanh Hà này ra.

Đỗ Long tuy nghĩ như vậy, nhưng việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là cứu tế chống chấn động, vì thế hắn đè nén ý nghĩ này lại, tiếp tục gọi lại cho mấy cuộc điện thoại chưa nghe khi nãy.

Khoảng cách từ lần chấn động đầu tiên tới giờ ước chừng nửa tiếng, đúng vào lúc mọi người cho rằng có thể về nhà, mặt đất lại một lần nữa rung chuyển trở lại, những người đang đứng đồng loạt nằm xuống, người lớn thì hò hét trẻ con gào khóc, xe cảnh sát của toàn thành phố rít lên từng đợt.

Đỗ Long tựa lấy xe cảnh sát đứng vững, tận mắt nhìn thấy tình cảnh này khiến lòng hắn run rẩy, những tòa nhà cao tầng nguy nga đều rung lên bần bật trong cơn địa chấn. Dường như có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.

Con tim Đỗ Long như nhảy lên cổ họng, nếu những tòa nhà cao tầng này đổ sụp, đây tuyệt đối là tai nạn đáng sợ. Bởi vì trong tòa nhà vẫn còn rất nhiều người đang làm việc, đèn vẫn còn sáng.

Mỗi một phút trong thời điểm động đất đều khó khăn như vậy, đợi một vòng chấn động kết thúc, sau lưng Đỗ Long đã ướt sũng, đến hắn còn như vậy thì những người khác càng không cần phải nói rồi. Rất nhiều những cảnh sát tham gia duy trì trật tự vừa rồi khi động đất qua đi hai chân bủn rủn, gần như đứng không nổi, so sánh với sức mạnh của tự nhiên thì nhân loại thực sự quá nhỏ bé rồi.

Đỗ long lúc này hô hoán:

- Đây chỉ là dư chấn, mọi người đừng hoảng sợ, cũng không cần về nhà gấp như vậy, rất nhanh chính quyền sẽ mang đồ cứu tế đến, mọi người cần chuẩn bị tốt tinh thần cho việc sẽ phải qua đêm ở đây.

- Anh Long...

Một bóng hồng xinh đẹp nhào vào lòng Đỗ Long. Là Bạch Nhạc Tiên, cô ấy ngồi cùng xe với Thẩm Băng Thanh đến.

Đỗ Long cầm loa giao lại cho Thẩm Băng Thanh, vội ôm lấy Bạch Nhạc Tiên nói:

- Tiên nhi, anh lo chết mất, anh sợ để mất em...em tha thứ cho anh chứ?

Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng nói:

- Em cũng rất lo cho anh...anh Long. Em trước giờ đều không hề trách anh, em chỉ vì quá lo lắng...lo lắng anh không cần em nữa. Em lo sẽ mất anh...

Đỗ Long cảm động nói:

- Ngốc quá, sao có thể chứ? Anh chỉ biết càng ngày càng yêu em, chúng ta mãi mãi ở bên nhau, thiên trường địa cửu cũng không thể tách rời.

- Ừm…

Bạch Nhạc Tiên cảm động ôm chặt Đỗ Long. Ngẩng mặt hôn môi hắn. Trong thời điểm thiên tai này, hai người dành cho nhau cái hôn thâm tình, bọn Thẩm Băng Thanh thấy vậy, đều tự giác quay đầu đi chỗ khác, khung cảnh ấm áp này khiến không ít người cảm động. Mọi người vì thế bình tĩnh lại, nhìn ngắm những người thân bên cạnh mình...

Tuy nhiên cũng có người hiếu kì lén lút chụp trộm, lập tức phát tán trên mạng internet.

Khúc hợp tấu của xe cảnh sát, xe cứu hộ từ xa đến gần. Chỉ thấy một hàng dài những chiếc xe chạy lại, trong đó xe cảnh sát xe cứu hộ đi trước mở đường, sau đó là vài chiếc xe màu đen cao cấp có rèm che, tiếp đó phía sau lại là một hàng xe cảnh sát, Đỗ Long biết là lãnh đạo đã đến, vội vã buông Bạch Nhạc Tiên ra, nói với những người khác:

- Lãnh đạo đến rồi, tất cả anh em tản vào trong dân chúng, chú ý khống chế tình trạng hiện trường, không được xuất hiện bất kì việc ngoài ý muốn.

Đỗ Long thật ra quá lo lắng rồi, đó vốn không phải du hành thị uy mà là trấn an sau tai họa, lãnh đạo tự mình đến hiện trường chỉ huy khích lệ sĩ khí cho mọi người, mang đến cho mọi người đồ ăn đồ uống, đồ dùng, mọi người vui mừng không hết, còn quấy rồi gì nữa?

Tuy nhiên lo trước khỏi họa là rất tốt, vì vậy mọi người theo lời của Đỗ Long tản vào trong quần chúng, đương nhiên Đỗ Long vẫn giữ lại bên mình Thẩm Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ, Hoàng Hoa Lương, Triệu Thông Quốc và vài người khác. Lãnh đạo tới rồi, dù sao cũng phải có người giúp lãnh đạo ngăn cản xung quanh, không thể để cho quần chúng chen lấn phiền đến lãnh đạo, có thể lộ mặt trước mặt lãnh đạo cũng là tốt rồi.

Xe cảnh sát, xe cứu hộ, xe của lãnh đạo liên tiếp đỗ lại ven đường, Đỗ Long chỉ huy vài người nhiệt tình hành hiệp trượng nghĩa tập hợp người bị thương lại đưa lên xe cứu thương chữa trị. Sau đó rất nhiều cảnh sát có vũ trang từ trên xe xuống, sau khi khống chế hoàn toàn hiện trường, lãnh đạo mới lần lượt bước xuống xe.

Mã Quang Minh từ trên xe xuống, Đỗ Long lập tức cầm loa nói to:

- Mọi người trật tự, Bí thư Châu ủy Mã Quang Minh đến thăm hỏi mọi người! Mọi người vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh nào!

Dân chúng không thể ngờ rằng, nhanh như vậy đã có lãnh đạo cấp cao nhất của châu đến hiện trường, vừa rồi một trận trời đất quay cuồng, chẳng phải chính Bí thư Châu ủy cũng đang ở trên đường sao? Nghĩ đến đây, lập tức có người cảm động bật khóc, Mã Quang Minh bước tới trước mặt Đỗ Long, bắt lấy tay hắn nói:

- Đỗ Long các cậu vất vả rồi, các cậu là nhóm đầu tiên đến hiện trường sao?

Đỗ Long đối diện với ống kính ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

- Đây là việc chúng tôi nên làm!

Sau đó Mã Quang Minh chuyển ánh nhìn sang quần chúng vây quanh, ông ta tiếp nhận loa của Đỗ Long nói lớn:

- Mọi người chịu khổ rồi...tôi là Mã Quang Minh Bí thư Châu ủy của châu Đức Hồng. Hôm nay tôi cùng mọi người đồng cam cộng khổ...động đất không dừng lại trong ngày một ngày hai, tôi sẽ canh giữ ở tuyến đầu, đưa mọi người vượt qua giai đoạn gian nan này!

Đồng thanh một tiếng, toàn bộ quảng trường đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Bí thư Châu ủy vốn dĩ chỉ là cái chức vị hữu danh vô thực, vậy mà trong chớp mắt đã biến thành một pho tượng to lớn, được tạc vững vàng trong lòng dân chúng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.