Nhất Kiến Chung Tình

Chương 1: Hoài an mê tiền




Đỗ Long và Hàn Ỷ Huyên đóng cửa trong phòng làm việc hơi lâu một chút, nên khi hai người bước ra thì gần như tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.

Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa. Đỗ Long mời bọn Hàn Ỷ Huyên đi ăn cơm tối, nhưng lại bị cô khéo léo từ chối. Lí do của cô rất đầy đủ, người làm công việc tin tức cần phải giữ tính độc lập. Không thể quá thân mật với mục tiêu phỏng vấn, tránh đem lại cho mọi người cảm giác không chuyên nghiệp.

Đã thế thì Đỗ Long cũng không miễn cưỡng nữa, Hàn Ỷ Huyên hẹn hắn 9 giờ thì về tiếp tục phỏng vấn. Hắn cùng đi ra với cô, sau đó mỗi người một ngả. Đỗ Long lái xe về nhà, trên đường gọi điện cho Bạch Nhạc Tiên báo bình an. Sau đó gọi điện cho Thẩm Băng Thanh, hỏi xem cậu ta ăn cơm chưa.Nếu chưa ăn thì sẽ gọi cả Thạch Siêu Vũ, mọi người cùng ra ngoài ăn.

Âm thanh Thẩm Băng Thanh có chút trầm thấp, nói đã nấu cơm ở nhà rồi, bảo Đỗ Long đem hai chai rượu đến sau đó cúp điện thoại.

Đỗ Long có chút ngạc nhiên đi đến phòng của Thẩm Băng Thanh. Thạch Siêu Vũ ra mở cửa, Thẩm Băng Thanh đang xào rau trong bếp.

Thạch Siêu Vũ vừa mở cửa đã nói với Đỗ Long:

- Đại đội trưởng, anh khuyên nhủ tiểu Thanh đi. Cậu ấy vừa xem tin tức thành phố Lỗ Tây xong, thì cả người đã u ám rồi.

Đỗ Long gật gật đầu, thay giày xong liền đi thẳng vào phòng bếp. Thẩm Băng Thanh đảo mắt nhìn trên tay hắn hỏi:

- Không đem rượu à?

Đỗ Long nói:

- Anh em mình ăn cơm, không cần phải uống rượu.

Thẩm Băng Thanh “hừ” một tiếng nói:

- Tôi không có người anh em như anh.

Đỗ Long nhíu mày chất vấn:

- Cậu có ý gì? Tôi làm sai gì à?

Thẩm Băng Thanh nặng nề đặt cái nồi trên tay mình xuống bếp, nói:

- Trâu Đông bị đánh chết, điều này tôi biết rất rõ. Nếu như là trách nhiệm của tôi thì tôi sẽ gánh vác. Tại sao cậu lại phải lừa dối? Nếu như là vì tôi thì tôi nói cho cậu biết, cậu sai rồi, tôi không cần.

Đỗ Long mỉm cười nói:

- Cậu nghĩ tôi che giấu chân tướng là vì cậu à? Cậu mới là người sai. Tôi giấu chân tướng là có mục đích khác đấy. Chuyện này không liên quan gì đến cậu hết. Cậu không cần phải áy náy. Thực ra Trâu Đông là bị tôi gián tiếp hại chết.

Trên mặt Thẩm Băng Thanh lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi:

- Tại sao?

Đỗ Long cười nói:

- Rất thất vọng đúng không? Tôi sẽ không nói nguyên nhân cho cậu biết, trừ khi tâm trạng tôi tốt. Tiểu tử cậu dám tức giận với tôi à? Hại tôi phải tận lực nghĩ cách, không tiếc nhảy dù máy bay nhanh chóng về cứu cậu, hừ hừ…

Đỗ Long để lại lời nói, rồi xoay người bỏ đi. Hạ Hồng Quân rất muốn truy hỏi, nhưng kìm lại được. Anh ta xào rau một cách thành thạo, suy nghĩ về những lời nói của Đỗ Long, trên mặt dần dần xuất hiện vẻ tươi cười.

Đồ ăn đều đã dọn lên bàn, Đỗ Long vẫn còn ngồi ở phòng khách xem TV. Thạch Siêu Vũ thấy hai người chiến tranh lạnh, rất thành thật đi xới cơm rồi đứng cạnh bàn ăn đợi. Thẩm Băng Thanh rửa tay rồi đến phòng khách nói:

- Được rồi, coi như tôi không đúng. Tối nay tôi nấu không đủ cơm, rán cho anh một đĩa nhĩ khối ( một loại bánh của Vân Nam) rồi. Mau đi ăn đi.

Đỗ Long liếc qua một cái nói:

- Loại chuyện này mà cũng có thể nói như vậy à? Muốn xin lỗi cũng phải có chút thành ý chứ?

Thẩm Băng Thanh nghiêm mặt, muốn phẩy tay áo bỏ đi nhưng lại cố kìm nén. Hai người giằng co một lúc, cuối cùng cậu ta nói:

- Được, bây giờ tôi thành tâm xin lỗi anh. Nhưng nếu anh không có cách nào thuyết phục tôi, thì tôi sẽ bắt anh hoàn trả gấp mười lần.

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Chưa thấy ai đi xin lỗi mà còn nguyên tắc như thế. Hừ, thôi bỏ đi, tôi tha thứ cho cậu. Tí nữa tôi còn có cuộc phỏng vấn, chúng ta vừa ăn vừa nói đi.

Đỗ Long vừa ăn vừa hoa tay múa chân nói qua một lượt về cái chết của Trâu Đông, cuối cùng bọn Hạ Hồng Quân cũng hiểu được. Thạch Siêu Vũ hít sâu một hơi nói:

- Giết người chỉ để đổ oan cho anh, tổ chức này cũng thật là độc ác.

Đỗ Long nói:

- Không chỉ đổ oan cho tôi.Tổ chức này còn biết rất rõ về tôi. Bọn chúng biết tôi rất nghĩa khí. Hại những người bên cạnh tôi càng có hiệu quả hơn so với việc trực tiếp hại tôi, nên bọn chúng nhằm ngay mũi dao vào Băng Thanh. Đây là kế một mũi tên trúng hai con chim. Vốn dĩ người bị chết trong phòng giam cũng không có gì cả. Viên cảnh sát mắt nhắm mắt mở kia hiện giờ không phải là không có chuyện gì sao? Nhưng việc vừa xảy ra thì Băng Thanh đã ngay lập tức lao vào phòng giam, việc này đáng suy nghĩ cẩn thận lại.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tôi lại nghe qua một tin đồn, liên hệ với việc ngày hôm nay, tôi cả cảm thấy không chừng lời đồn kia là sự thật. Đỗ Long, có người nói Trưởng phòng Giang trong châu cố ý điều anh đến thành phố Lỗ Tây đấy. Mục đích là để chỉnh anh. Lúc trước tôi vẫn còn không tin, bây giờ cảm thấy tin đồn này cũng không phải là vô căn cứ.

Đỗ Long nói:

- Tôi đã sớm biết chuyện này rồi, cũng từng điều tra qua. Cục trưởng Cục công an thành phố Lỗ Tây Đổng Triều Huy có quan hệ rất tốt với Giang Thượng Đức. Rất có thể Đổng Triều Huy là người chịu tội thay cho Giang Thượng Đức. Còn Đổng Triều Huy suy sụp là vì có người nặc danh tố cáo y tham ô nhận hối lộ. Biết luật mà vẫn phạm luật. Cũng có thể Giang Thượng Minh cho rằng là tôi làm, vì lúc đó tôi có xung đột với con trai của một Phó chủ tịch thành phố Thụy Bảo. Mà cái tên kia vốn dĩ phải bị giam, chính Đổng Triều Huy tìm cách cho gã ra ngoài.

Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Vậy rốt cuộc có phải là anh hay không?

Đỗ Long cười đau khổ gật gật đầu:

- Đúng vậy, chính là tôi, đúng là báo ứng mà.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Đây không phải là báo ứng, anh cũng không làm sai gì cả. Đây là Giang Thượng Đức cố ý trả thù.

Đỗ Long nói:

- Người kia rất thâm hiểm, không chỉ tìm cơ hội đẩy tôi đến thành phố Lỗ Tây mà còn nhăm nhe vị trí của bố Tiên Nhi. Có cơ hội nhất định tôi sẽ chỉnh y đến không bò dậy nổi thì thôi,

Thẩm Băng Thanh nói:

- Nhưng y là cấp trên trực tiếp của anh đấy. Anh dựa vào cái gì mà chỉnh y?

Đỗ Long nói:

- Dùng đi dùng lại một chiêu cũng không hay lắm. Sau khi đến thành phố Lỗ Tây tôi chỉ có tiếp chiêu của bọn chúng mà thôi. Đợi đến khi tôi rảnh tay, thì sẽ nghĩ đến việc phản kích lại. Băng Thanh, bây giờ cậu còn trách tôi lừa gạt, giấu giếm sự thật nữa không? Tôi cũng còn chưa trách cậu sao lại ngu ngốc như vậy, xảy ra chuyện mà không gọi điện cho tôi ngay lập tức.

- Tôi sai rồi mà, chưa được sao?

Thẩm Băng Thanh túng quẫn đến mức mặt đỏ ửng lên, cãi lại:

- Không phải là anh giấu chúng tôi rất nhiều chuyện sao? Tôi thấy không phải là anh không có thời gian, mà là dành hết thời gian rảnh rỗi đi tán gái rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Cái này có thể lấy ra để so sánh sao? Tôi tán gái cũng là để xã hội hài hòa thôi, ha ha.Nói việc chính đi. Chốc nữa cậu về Đại đội trị an với tôi, Hàn Ỷ Huyên muốn phỏng vấncậu một chút. Cậu cứ có gì nói đấy, cố gắng dẫn đến việc bệnh cũ của Trâu Đông tái phát. Tôi đã nói rõ với cô ta rồi, cô ta sẽ không làm khó dễ cậu đâu.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Được rồi, nói thật không phải là quá đơn giản sao?

Đỗ Long nhớ đến lúc nói thật với Hàn Ỷ Huyên, cười nói:

- Cũng không chắc đâu, có khi nói dối lại làm người ta tin tưởng hơn là nói thật.

Trên mạng chính là như vậy, tin tức chính thức Đỗ Long phát biểu trên mạng nhận được sự chất vấn rộng rãi. Cư dân mạng đem so sánh “cái chết hộc máu” với việc mắt nhắm mắt mở trước kia rồi vẽ trên đó một dấu bằng. Mặc dù cũng có nhiều người biện hộ cho Đỗ Long, nhưng những lời nói này đều mang theo những công kích khác nhau. Thậm chí những lúc đêm khuya vắng lặng Nhạc Băng Phong cũng gọi điện cho Đỗ Long nói về uất ức của mình. Ngoài ra cô cũng đem đến tin tốt cho Đỗ Long, là đã tìm được người không chỉ lần đầu tiên đăng trên diễn đàn những chuyện như vậy. Cô và bạn của cô thậm chí đã khóa nick của mấy kẻ bụng dạ khó lường phát tán những tin bất lợi cho Đỗ Long trên mạng.

- Phải ngay lập tức loại bỏ những con sâu làm rầu nồi canh.

Ngay sau khi nhận được tin chính xác, Đỗ Long ngay lập tức bảo Triệu Thông Quốc dẫn theo mấy đội viên trẻ đến nhà mấy tên không ngừng bịa đặt trên mạng. Những tên bịa đặt đã xác định được đều ở vùng khác, vì thế hắn liền giao cho bố hắn xử lí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.