Nhát Gan Là Thua

Chương 34: Chân tướng (3)




Vũ Tình ăn rất nhiều, từ trước tới này chưa từng ăn nhiều như vậy!

Lớn như vậy, người nấu cơm cho cô, có thể đếm được trên đầu ngón tay, không nghĩ tới cô lại ăn đồ ăn mà hắn nấu, rất rất ngon, thực sự rất ngon.

Là cảm động sao? Cô làm sao cảm thấy mặt càng ngày càng nóng! Mà hơn nữa trong phòng rất lạnh, lạnh quá cô không nhịn được mà phát run.

"ừ...có điện rồi sao? ở trong phòng lạnh quá!" ~

Buông bát đũa xuống, vây quanh hỏi bố bọn trẻ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của bọn trẻ, đều không cách nào nhìn mẹ

"không có điện, ở trong phòng rất khó chịu!" Tiểu Bác trả lời mẹ.

Nhạc Nhạc khổ sở lau mồ hôi trên mặt, khổ sở nhìn ba mẹ. "nóng quá đi!"

Bọn họ đều nói nóng, mà mình thì lạnh đến phát run, chẳng lẽ....

Một bàn tay dịu dàng đặt lên trán của cô, sau một hồi cảm thấy được gì đó rồi mới buông xuống. 'không xong, em sốt rồi!"

Hắn vừa dứt lời, cơ thể run lẩy 'bịch"một tiếng rồi nằm ngay trên bàn! "mẹ, ngất rồi!", Tiểu Bác kêu to!

Nhạc Nhạc lo lắng nhảy xuống ghế, thúc thúc vào người của mẹ!

"Tiểu Bác đưa em về phòng đi, con là một tiểu nam tử hán phải chăm sóc cho em gái !"

"vâng ạ!" Tiểu Bác nhận mệnh lênh, kéo bàn tay nhỏ của em gái, trấn an nói: " mẹ sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta trở về trong phòng chơi đi!"

Một tay cầm đèn pin nhỏ, một tay kéo tay em gái.

"Tiểu Bác, tối em sợ lắm!"

" đừng sợ ha, ba mẹ đều ở nhà, mọi người trong nhà đều ở đây, có gì đáng sợ đây!"

Hai đứa trẻ vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi phòng ăn.

Thang Duy Thạc bưng bát canh gừng gọi người nằm trêm giường.

Vũ Tình mí mắt nặng trĩu mở ra, trên trán nhăn lại, có thể nhìn thấy cô rất đau. "ừ..."

'ngoan ngồi dậy, uống xong canh gừng rồi ngủ!"

Hắn kéo người cô ngồi dậy, bát canh vừa chạm vào môi dưới khô ran của cô

Nhưng bị cảm gió nghiêm trọng làm toàn thân cô run rẩy, vừa mới mở mí mắt ra , lại đóng chặt lại. 'ư...."

Cơ thể cuộn tròn lại một chỗ, cơn đau làm cho gò má ửng đỏ, vùng giữa mày Thang Duy Thạc nhăn lại một chút, "Vũ Tình, Vũ Tình,...". Sau cả mấy tiếng gọi cô cũng không có phản ứng, Thang Duy Thạc bưng bát canh gừng ngửa đầu uống một hớp, tiếp theo hai tay nhếch lên trên hàm răng đóng chặt của cô, đôi môi mỏng của hắn kề sát trên đôi môi đỏ mọng của cô...

Hôn mê đến lịm cả người chỉ cảm thấy một dòng chất lòng ấm áp trượt đến trong miệng của cô, khiến cho cổ họng bốc cháy của cô dễ chịu đi không ít.

Miệng cô theo bản năng nuốt xuống, làm đầu lưới của cô chạm tới một lực mềm mại, không nhịn được nhẹ nhàng ôm lấy, liếm!

Thang Duy Thạc giống như bị điện giật, không đang run rẩy, ở trên cánh môi của cô quyến luyến không đi.

Trời à, hắn bao lâu rồi không chạm vào cô? Hắn, hắn thực sự rất khát khao.

Đang lúc muốn đi vào sâu hơn, người làm cho tức giận vậy mà hôn mê bất động, lại hôn mê lần nữa!

Sau đó Thang Duy Thạc dừng để hô hấp ổn định, rồi mới từ đôi môi cô nâng lên/

Tiếp theo hắn lại hành động như cách thức đó, cho cô uống lần thứ hai. Lần này không có cách nào tránh được/

Cái này... cái này làm cho hắn có bao nhiêu là cảm giác thất vọng

Sau khi đắp xuống hai cái chăn cho cô, Thang Duy Thạc mới đi đến phòng trông nom hai tiểu báo bối

Mặc dù trên người được đắp bởi hai cái chăn, nhưng toàn tâm vẫn lạnh thấu xương, vẫn làm cho cơ thể dưới chăn toàn thân run rẩy "ưm....rất lạnh!"

Thu xếp bọn nhỏ ngủ xong, Thang Duy Thạc vừa mới mở cửa phòng, chỉ nghe thấy tiếng nói run rẩy của cô!

Rất nhanh đi đến bên giường, chui vào trong chăn. Mới nằm gần cô, liền cảm thấy được cô đang run lên vì rét lạnh. Duỗi cánh tay vòng qua ôm lấy cơ thể cô, đem cô vững vàng ôm chặt vào trong lòng!

Thật ấm áp, cô không nhịn được dính sát vào "lò sưởi",khuôn mặt ấm áp càng dính sát vào trên "lò sưởi"!

Vì muốn làm cho bản thân ấm hơn một chút, cô lại càng ở trên "lò sưởi" nhẹ nhàng cọ sát cơ thể của mình, làm cho từng bộ phận trên cơ thể cô đều có thể cảm giác được ấm áp.

Lòng bàn tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thang Duy Thạc cọ sát qua lại ở phía sau gáy của cô, thoải mái phát ra âm thanh ưm...ưm..  

Mà cô thoải mái lại rất rõ ràng khiến cho người nào đó ơ phía trên thống khổ , Thang Duy Thạc có thể cảm giác được trên trán mình toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Trên mặt càng sít chặt, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.

Trời à, cô muốn hại chết hắn sao?

Không cho hắn, lại để cô như thế?

Căn bản hắn vốn khát khao cô từ lâu rồi, vì cho cô sưởi ấm, chỉ có thể ôm không thể ăn được, đã rất thống khổ rồi! nhưng cô vậy mà lại "vô tội" thổi gió đốt lửa, ở trên người hắn đốt một rồi lại thêm một đốm lửa nhỏ.

Run rẩy thở dài một hơi, thoáng kéo lại khoảng cách giữa hai người.

Cách xa cô một chút, nếu không hắn hẳn là sẽ chảy máu mũi.

"lò sưởi" sao lại không có nữa?khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ một chút bực mình, cong môi lên theo bản năng hướng tới sát tới phía ấm áp, ồ...vừa lại dính sát đến lò sưởi rồi!

"a..." Thang Duy Thạc thống khổ kêu lên một tiếng, ngừng thở cho dù cô đang ở sát mình.

Cơ thể buốt lạnh của cô dính sát vào cơ thể run rẩy của hắn, lại càng dùng thêm sức ôm chặt hắn. thậm chí bụng dưới của cô cũng dính sát vào hắn, dường như kín đến mức không một kẽ hở.

Liều mạng, hắn rõ ràng cảm nhận được bụng dưới xiết chặt của cô, vậy vừa lấy lại một chút hô hấp,có vẻ như cố tình chiến đấu với cảm xúc của mình.

Vật ở dưới không ngừng trướng ra, nóng lòng tìm lối ra.

Chịu đựng cơn giày vò mãnh liệt, không ngừng nhắm mắt, mở mắt, dường như chỉ có như thế mới có thể khơi thông được loại khát vọng này. "a..."

Vũ Tình hình như tìm được thêm một người nên càng ấm áp, bàn tay nhỏ lạnh như băng rất tự nhiên mà lần mò đi tới.

Trong nháy mắt, hắn thở ra một hơi lạnh, sắc mặt càng thêm thống khổ. " đừng, đừng..." nhắm mắt lại cầu khẩn.

Hắn không muốn lợi dụng cơ hội khi người lâm nguy.

Thật vất vả quan hệ của hai người mới xoa dịu được một chút, ít nhất cô sẽ không đối với hắn lạnh lùng như băng nữa.

Nếu hắn đụng vào cô, cô lại lập tức khôi phục trạng thái tức giận, hắn nhất định sẽ hối hận chết mất, hắn không muốn chạm vào cô, nhưng cô tại sao lại đến gần hắn.

Cô càng chạm, thì nơi đó của hắn lại càng nóng...

Hắn càng nóng, cô lại càng không nỡ rời đi.

Cuối cùng nơi nào cũng đạt tới độ nóng cao nhất, gần như thiêu đốt.

Thang Duy Thạc kêu lên một tiếng, xoay người đem cô đặt ở dưới người. "cô gái, hôm nay lần nay em không thể trách anh rồi, anh đã thực làm quân tử rồi, chỉ là em ám sát anh, nếu như anh không làm chút gì, như vật rất xin lỗi yêu cầu của em!"

Mang theo một mặt thống khổ mỉm cười, thang Duy Thạc tách hai chân của cô ra, cuối cùng hắn cũng hướng tới hoa viên thần bí đã lâu....

*********************

Trải qua một hồi vận động kịch liệt,cơ thể nhỏ nhắn cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp. Sau đó liền dùng hết sức đẩy "lò sưởi" ra, xốc lên trên chăn bông.

Thang Duy thạc uể oải mệt mỏi, kéo thân thể trần trụi của cô quay về, giữ chặt trong lồng ngực, đắp chăn lên.

Theo sau, hai người đều tiến vào trong giấc mộng...

Nóng bỏng, khô nóng, một thân ẩm ướt....

Cảm giác ngạt thở mạnh liệt làm cho cô dần dần mở hai mắt, cô tiện tay đẩy chăn trên người.

Nhưng bất luận đẩy thế nào, cô cũng không động đậy được,tầm mắt đối với người trói chặt mình, nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên như thẻ con của hắn đang ngủ, vẻ mặt của cô xuất hiện rồi rõ ràng biến đổi.

"lưu mạnh, anh buông tôi ra!"

Một tiếng lưu manh của cô, làm cho người đang lúc mơ màng ngủ, giật mình hoảng sợ trợn to hai mắt. "không phải, không phải,..."

"không phải cái gì, Thang Duy Thạc chính là anh, anh làm sao có thể thừa dịp tôi gặp nạn mà ức hiếp tôi!" Vũ Tình tức giận xấu hổ, khuôn mặt đỏ ứng căm tức nhìn hắn hằm hằm.

Chuyện hắn lo lắng quả nhiên đã xẩy ra, Thang Duy Thạc đáng thương ngơ ngác nhìn cô, dường như sẽ rơi nước mắt.

Trời à, hắn lúc trước cầm máy quay phim đều ghi hình rất tốt. một đêm ra mồ hôi, cô rõ ràng đã có tinh thần "Thang Duy thạc, anh quá xấu xa, tôi chán ghét anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.