Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 79: Tiểu khả ái của lão đại (7)




Reng…Reng…Reng

Mộc Nhu vươn vai, thở dài:

-Cuối cùng cũng xong.

Cô lúi cúi thu dọn sách vở. Cô vô tình liếc nhìn Haruko, thấy khuôn mặt có vẻ buồn buồn xen lẫn sợ hãi của cậu ấy mà Mộc Nhu chạnh lòng. Cô tính bắt chuyện nhưng lại sợ nhóm của Namiko làm phiền. Mộc Nhu tặc lưỡi:

-Thôi vậy!

Cô liền mang balo lên vai rồi ra về. Mộc Nhu đứng đợi trước sân trường. Cô liên tục liếc nhìn đồng hồ xong rồi lại đứng trông ngóng tứ phía:

-Bắt mình đứng đợi ở đây mà không biết giờ chạy đi đâu rồi.

Rồi cô chợt phát hiện ra ở phía xa kia là một cánh rừng hoa anh đào tuyệt đẹp:

-Kinh thật. Trường học mà có cả rừng hoa anh đào lớn vậy sao?

Mộc Nhu bị cánh rừng hoa anh đào đó quyến rũ. Cô từng bước từng bước đi đến đó và không ngừng cảm thán. Thời điểm này là mùa xuân nên hoa anh đào nở rộ. Từng cánh hoa rơi nhẹ nhàng trước gió. Mộc Nhu đưa tay ra hứng lấy vài cánh hoa rơi. Cô không ngừng thốt lên, reo hò vui sướng:

-Ôi, thật là đẹp quá đi. Thích thật đấy.

-Ồn ào quá đi.

Mộc Nhu giật mình, quay về hướng phát ra giọng nói. Bên cạnh cô là một chiếc ghế dài, nằm trên đó là một chàng trai mang đồng phục học sinh. Mộc Nhu không nhìn rõ được mặt hắn vì hắn đã lấy tay vắt ngang qua mặt. Hình như là hắn đang ngủ trưa thì bị cô làm ồn đánh thức.

Hắn từ từ ngồi dậy, đưa tay ra khỏi mặt.

-Cha mẹ ơi, đẹp trai quá.

Mộc Nhu thốt lên thầm trong miệng.

Cánh hoa đào tiếp tục rơi vương trên mái tóc hắn. Quả thật hắn rất đẹp trai. Y như nam thần bước ra từ truyện tranh có khi còn đẹp hơn nữa chứ. Đôi mắt đượm buồn trên khuôn mặt lạnh lùng, sắt đá ấy cứ khiến Mộc Nhu nhìn đắm mãi không thôi. Cô dường như quên hết mọi chuyện trên đời. Giờ đối với cô quan trọng nhất là ngắm trai đẹp cái đã. Trai đẹp giữa những cánh hoa đào rơi thật không có cảnh nào lãng mạn cho bằng.

-Cô ngắm đủ chưa?

Lời nói phá tan bầu không khí lãng mạn của hắn làm cho Mộc Nhu gần như đã trở lại với thực tại:

-Hả. À. Tôi làm cậu thức giấc sao? Xin lỗi nhé.

-Cô là ai?

Hắn lạnh lùng hỏi cô.

“Trời ơi, sao mà giống trong anime quá vậy nè”. Mộc Nhu cố nhớ những lời thoại mà nữ chính sẽ nói trong phim mà cô thường chết mê chết mệt. “Giờ nói sao cho ngầu ta”.

Trong khi Mộc Nhu còn đứng ngẩn ra suy nghĩ câu trả lời thì hắn đã hỏi thêm câu thứ hai:

-Cô chán sống rồi hả?

-Đâu có, tôi muốn sống mà.

Mộc Nhu trả lời như một con dở người, lại còn cười nói. Cô cũng không hiểu sao cô lại trả lời như vậy nữa.

“Mình điên rồi”

Câu trả lời ngốc nghếch của Mộc Nhu làm hắn nhếch môi. Cái nhếch môi của hắn còn câu ngầu hơn những nam chính trong anime nữa.

-Biến đi.

-Hả?

Mộc Nhu bắt đầu có cảm giác lạnh người. Ánh mắt lạnh lùng không một chút tình cảm đang nhìn trừng trừng cô.

-Nếu cậu không thích thì…tôi đi nhé. Tôi đi đây. Tạm biệt.

Mộc Nhu quay lưng lại và bước đi thật nhanh để thoát ra khỏi cái cảm giác đáng sợ này. Cô vừa đi ra là đã thở phào thật nhẹ nhõm.

-Cứ tưởng mình chết rồi chớ. Mà…cậu ta trông đẹp trai quá đi. Thích thật đó. Có động lực đi học dễ sợ. Hì, hì.

-Chị, chị ơi.

Tiếng gọi thất thanh của Akira từ phía xa vọng tới. Akira đang chạy thật nhanh tới cô, mặt mày tái mét.

-Ờ, em đi đâu mà... Ơ.

Akira không nói không rằng nắm tay Mộc Nhu kéo chạy như bay. Tránh xa nơi này càng nhanh càng tốt. Khi đã thấy đủ xa rồi. Cả hai dừng lại nghĩ mệt một chút. Mộc Nhu thở không ra hơi, nói:

-Còn chạy nữa là em cõng chị về luôn đấy!

Akira hét lớn:

-Chị?

-Ôi! Giật cả mình. Chuyện gì thế?

Lúc này Mộc Nhu mới nhìn rõ được mặt Akira. Khuôn mặt có vài chỗ bầm tím. Cô đưa tay đến kiểm tra, hỏi han cậu:

-Em bị sao thế? Sao lại bị thương thế này?

-Em không sao. Em đã dặn chị là đứng yên một chỗ đợi em, đừng chạy lung tung sao chị lại không chịu nghe?

-Em tưởng chị không đợi sao? Có đợi rồi đó chứ. Tại em lâu quá nên…chị mới đi cho khây khoả.

-Rồi chị đã vào chưa?Chưa vào đó đúng không?

-Vào đâu mới được chứ?

-Thì là rừng hoa anh đào đó. Chị tuyệt đối không được vào đó. Đừng nói với em là chị thấy đẹp rồi vào rồi đấy nhé.

Mộc Nhu giương đôi mắt lấp lánh nhìn Akira.

-Chị chỉ vào xíu rồi ra à.

Akira ôm đầu than thở, cậu đi đi lại lại:

-Không xong rồi, không xong rồi…Chị đã gặp chưa?

-Gặp ai cơ? À, đúng rồi. Chị có gặp một người. Cậu ta đẹp trai khỏi nói luôn. Khuôn mặt, vóc dáng đúng chuẩn nam thần lạnh lùng. Cậu ta rất giống… giống. Đúng rồi, giống Sesshomaru trong Inuyasha. Đúng là nét đẹp vạn người mê mà.

Mộc Nhu vừa nói vừa diễn tả đầy hào hứng. Cô thao thao bất tuyệt đầy vui sướng thì cảm xúc của Akira đã tụt xuống mức số âm. Cậu ôm đầu, bó tay với bà chị mê trai của mình.

Tại sao Akira lại lo lắng như vậy? Nam thần lạnh lùng trong truyền thuyết như Mộc Nhu tưởng tượng là người thế nào? Hãy đọc chương tiếp theo nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.