Nhặt Được Một Tiểu Mỹ Nhân

Chương 6




Ngày 21 tháng 9, Tiểu Lộc ở bệnh viện Mộc thị thuận lợi sinh hạ một bé trai nặng tám cân hai lạng.

Cảnh Thiên Xa đặt tên cho chắt trai thứ hai của mình là Cảnh Trí, tên của bé hợp lại với Cảnh Duệ thành hai từ cơ trí.

Ông hy vọng trong tương lai hai chắt trai của mình có thể giúp đỡ nhau, có thể dùng cơ trí đầu óc của bọn họ làm Cảnh gia càng ngày càng phát triển.

Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, Cảnh Dật Nhiên ôm con trai có chút bất mãn: “Ông nội, ngài bất công! Tại sao tên Cảnh Duệ dễ nghe như vậy, tên con trai cháu vừa nghe lại giống như bị thiểu năng trí tuệ vậy, không được không được, đổi tên khác đi!”

Mộc Vấn Sinh vừa uống một ngụm nước, lập tức “Phốc” một tiếng phun ra, sau đó liền vỗ đùi điên cuồng cười không ngừng.

“Ha ha ha! Cũng có ngày mà cái tên do Cảnh Thiên Viễn ông đặt bị chê cười! Mỗi ngày khoe khoang mình thiên hạ đệ nhất đặt tên, hiện tại rốt cuộc lật thuyền trong mương!”

Đời này ông không biết đã bị Cảnh Thiên Viễn chê cười biết bao nhiêu lần, ông ấy nói bãn lĩnh đặt tên của ông quá kém, tên của mỗi người trong Mộc gia đều không có sáng ý cùng nội hàm, cái gì Mộc Thanh, Mộc Đồng, Mộc Tâm, nghe rất tục khí!

Hiện tại, Cảnh Thiên Viễn rốt cuộc cũng bị cháu trai mình ghét bỏ tên khó nghe!

Hả lòng hả dạ a!

Không hổ là đồ đệ tốt của ông, quả nhiên cũng không phụ lòng sư phụ! Cuối cùng cũng không phí công ông đào tạo một hồi!

Sắc mặt Cảnh Thiên Viên đen thành đáy nồi!  

Ông bị cháu trai mình chọc tức đến đầu tóc dựng đứng, đời trước tiểu tử thúi này chắc chắn là khắc tinh của Cảnh gia, đời này còn tới quấn lấy Cảnh gia, trừ bỏ gây chuyện thị phi chính là mỗi ngày tới chọc tức ông, cũng không bằng một nửa của Cảnh Dật Thần!

Cảnh Dật Thần thật tốt, chưa bao giờ nói nhiều nửa lời, đâu giống Cảnh Dật Nhiên suốt ngày lảm nhảm, nên nói hay không nên nói đều phun ra hết!

Ông đập bàn loảng xoảng một tiếng: “Chữ “trí” của con trai cháu là trong từ “trí tuệ”, không phải thiểu năng trí tuệ! Cháu rốt cuộc có đầu óc hay không, lời này cũng có thể tùy tiện nói ra?! Nhanh chóng đưa Cảnh Trí cho ông, cháu cút đi! Nếu để nó cho cháu nuôi lớn, không phải thiểu năng trí tuệ thì cũng là đầu óc không dùng được!”

Ba người làm ầm ĩ như vậy, nhưng Cảnh Trí vẫn ngủ ngọt ngào trong ngực Cảnh Dật Nhiên như cũ, hoàn toàn không bị đánh thức.

Cảnh Dật Nhiên thở dài: “Ai, cũng được, cháu đây lấy trứng chọi đó, vẫn nên nghe lời ông gọi Cảnh Trí thì hơn. Nhưng cháu vẫn cảm thấy nó có chút không bình thường a, ba người chúng ta nói lớn tiếng như vậy nó lại không hề có chút phản ứng nào, con trai cháu không bị điếc chứ?”

Cái này không chỉ Cảnh Thiễn Viễn tức giận muốn đánh người, ngay cả Mộc Vấn Sinh cũng giận rung râu!

“Nói linh tinh! Chắt trai của ông sao có thể bị điếc! Cháu có phải ba ruột của Cảnh Trí hay không?!”

“Tiểu tử thúi, cháu nghi ngờ y thuật của lão già này không được phải không? Nó là một tay ông đào tạo ra, toàn bộ thời gian ở trong bụng mẹ đều do không bắt mạch, kiểm soát thức ăn của Tiểu Lộc, cam đoan dinh dưỡng cân đối! Hiện tại cháu lại dám nói nó là kẻ điếc?! Mắt cháu bị mù hay là đầu óc bị nước vào?”

Cảnh Dật Nhiên bị hai ông lão khí thế mười phần mắng một trận, khí thế trên người hắn không tự chủ được mà thấp hơn rất nhiều.

Nhưng hắn vẫn có chút lo lắng nói thầm: “Đứa bé mà bị điếc, bắt mạch cũng chưa chắc có thể kiểm tra ra a, siêu âm cũng đâu kiểm tra ra! Hơn nữa, từ lúc sinh ra đến giờ cũng chưa từng khóc, hộ sĩ đánh vài cái cũng không kêu lên, không phải là người câm chứ?”

Cảnh Thiên Viễn và Mộc Vấn Sinh đồng thời bị hắn chọc tức đến ngã ngửa!

Có người cha như vậy sao? Tại sao hắn không ngừng ngóng trông con trai mình có chỗ không tốt a!

Một chốc thì thiểu năng trí tuệ, lúc sau lại là kẻ điếc, rồi lại thành người câm, lát nữa có phải lại nghi ngờ Cảnh Trí bị mù hay không a!

Bọn họ nhịn không được, trực tiếp đuổi Cảnh Dật Nhiên ra khỏi phòng bệnh, dù sao để hắn ở đây cũng vô dụng, hai người bọn họ có kinh nghiệm chăm sóc đứa bé hơn nhiều, Cảnh Dật Nhiên và Tiểu Lộc đều là lần đầu làm ba mẹ, căn bản sẽ không biết chăm sóc đứa nhỏ.

Hơn nữa, thân thể của Tiểu Lộc quá đặc biệt nên không thể cho đứa nhỏ bú sữa!

May mắn sữa hai vú nuôi của Mộc Sâm và Mộc Đoa rất nhiều, cho thêm một đứa bé như Cảnh Trí bú vẫn được, hơn nữa Mộc Sâm sắp cai sữa, một thời gian nữa bà vú có thể chuyên tâm cho Cảnh Trí bú, cho một đứa bé ăn no sẽ không có vấn đề gì.

Thức ăn của hai bà vú cũng do Mộc Vấn Sinh tự mình phối hợp, hơn nữa cách một đoạn thời gian ông sẽ bắt mạch để xác định tình trạng sức khỏe của hai người, ông muốn những thứ liên quan đến đứa nhỏ của Mộc gia đều là tốt nhất.

Cảnh Dật Nhiên bị đuổi đi, vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tiểu Lộc mặc một bộ thể thao màu đen đi về phía hắn.

Hắn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “Tiểu Lộc, sao em lại ra đây? Không phải để em ở cữ một tháng trong phong bệnh bên cạnh sao?!”

“Sinh con xong cả người đầy mùi máu tươi, em liền về nhà tắm rửa một cái rồi thay bộ quần áo, hiện tại thoải mái hơn nhiều. Ở cữ? Cái gì là ở cữ?”

Tiểu Lộc ở nước ngoài một thời gian dài, mà những phụ nữ ở đó sau khi sinh sẽ lập tức xuất viện, nên làm cái gì thì làm cái đó, căn bản không có việc ở cữ này.

Hơn nữa, muốn cô nằm trên giường một tháng không phải muốn lấy mạng cô sao?

Thể chất của cô cường hãn, căn bản không cần nằm lâu như vậy, cô cảm thấy mình khôi phục rất tốt.

“Em điên rồi?! Mới vừa sinh con một ngày, em liền về nhà tắm rửa? Không thể tắm a, về sau dễ dàng lưu lại mầm bệnh!”

Cảnh Dật Nhiên đổ mồ hôi, hắn mới ôm Cảnh Trí đi một giờ mà thôi, kết quả Tiểu Lộc lại chạy về nhà tắm rửa thay quần áo!

Đây là muốn tức chết hắn sao?

Hắn lập tức bế Tiểu Lộc lên, sau đó đi vào phòng bệnh, đem cô đặt lên giường, nghiêm túc nói: “Cần phải ở cữ, một tháng này em không được lộn xộn! Không được tắm rửa, không được ăn đồ lạnh, không được ra gió, dù sao có rất nhiều không được! Anh sẽ tìm một người đến để chăm sóc em, em phải nghe lời anh!”

Tiểu Lộc bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, cô ôm cổ Cảnh Dật Nhiên, dùng giọng trẻ con của cô nói: “Nếu em muốn ra ngoài, anh cũng không ngăn cản được em phải không? Anh quá mức cẩn thận, thể chất cơ thể của em không cần ở cữ, em khôi phục rất tốt.”

Cảnh Dật Nhiên còn muốn phản đối, Tiểu Lộc liền vươn tay đến trước mặt hắn: “Không tin thì anh thử bắt mạch cho em xem tình trạng thân thể của em như thế nào.”

Cảnh Dật Nhiên bắt mạch cho cô, cẩn thận cảm nhận trong chốc lát, mới có chút nghi ngờ nói: “Em thật sự không có vấn đề gì?”

“Em thật sự không có vấn đề gì! Nhưng con trai chúng ta đâu? Sao anh lại không bế con? Em muốn nhìn dáng vẻ của con một chút.”

“Anh bị hai người kia ghét bỏ, cho nên bị đuổi ra ngoài, con trai đang ở chỗ bọn họ!”

Tiểu Lộc không nói hai lời, lập tức đứng dậy xuống giường, đi sang phòng bệnh bên cạnh.

Đối với người khác mà nói, sinh con vừa gian nan lại đau đớn, nhưng Tiểu Lộc lại không cảm nhận được quá nhiều đau đớn, quá trình cô sinh Cảnh Trí cực kì thuận lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.