Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh

Chương 45-2: Tình cảm khó hiểu (2)




Thượng thư đại nhân, biến!

́ch sao

Ở Thượng kinh, so ra thì không an nhàn bằng trấn bên, dù sao cũng là dưới mí mắt quân chủ, chuyện gì cũng sẽ trở nên vô cùng khó đoán.

Hôm nay lâm triều, Lưu Nguyên Đế vẻ mặt âm trầm ném chiến thư khẩn từ tám trăm dặm lên trước long án, phát ra tiếng động vô cùng lớn.

Thiên hạ ngày nay chia làm ba phần, Đột Quyết thường xuyên phái binh đánh lén các thành huyện ở biên quan, tuy rằng chút đất đó không là gì so với bản đồ rộng lớn của Đại Yển, nhưng nếu liên tục như vậy, không trừ tận gốc, hậu họa khôn lường.

Trước đó không lâu, Lộc Xương Hầu Nhạc Thâm đã đi biên thành, trận đầu báo về thắng lợi, lòng dân mừng rỡ.

So sánh với một người con trai khác của Lưu Nguyên đế cũng vừa đi đến biên giới để nghênh chiến là Tam hoàng tử Lưu Lễ lại liên tiếp bị đánh lui, nếu không phải Trần lão tướng cao tay, chỉ sợ hắn đã mất mạng lúc nào không biết chừng.

Lưu Nguyên giận dữ, cũng là vì chuyện này mà bùng nổ.

“Đồ vô dụng! Ai bảo ngươi không để ý chiến cuộc, đánh ngựa lên phía bắc làm gì? Nếu không phải Trần Trực đến kịp lúc, thể diện của Đại Yển ta đều bị ngươi làm mất hết!!”

Rõ ràng đối phương giả vờ bại trận, thế mà cái tên hồ đồ này lại không nhìn ra manh mối, cứ thế đuổi thẳng đến bên trong Lưu Cầu, suýt thì mất mạng. Toàn quân mười lăm vạn tướng sĩ cũng chết hết bảy vạn, ngay cả Lưu Lễ cũng bị gãy tay trở về. Là con em hoàng thất, chuyện này không khác nào tát thẳng vào mặt Lưu Nguyên đế, dân chúng cũng đồn đại ầm ầm trên phố thị.

Trong điện, hạ thần không dám lên tiếng, ai cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm nghe lão tử giáo huấn con trai.

Nhưng mà Lưu Nguyên đế lại không hết giận, tiếp tục đi soi tìm lỗi, Trương Tư Trung bị điểm danh, thượng tướng quân Diêu Vĩ Thành cùng với Binh bộ thượng thư Tả Dương và mười mấy quan viên cũng bị gọi lên.

“Các ngươi nói xem, đối với chuyện này, nên giải quyết thế nào?”

Biện pháp? Cái này ai mà dám lên tiếng?

Từ xưa đến nay cha khiển trách con trai, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Trong lúc mấu chốt này, hạ thần nào dám nghĩ kế sách, cũng không thể lấy lòng cả hai bên. Còn nữa, đừng có tưởng trong cơn thịnh nộ Lưu Nguyên Đế thuận miệng điểm danh mấy người này một cách vô cớ, không biết bên trong còn cất giấu điều gì đâu.

Trong số đó, thượng tướng quân Diêu Vĩ Thành và Binh bộ Thượng thư Tả Dương đều là khách quen của quý phủ Lưu Lễ, Lễ bộ Thượng thư Tiêu Diễn và Dư Hoài Chuẩn là người của Nhị hoàng tử Lưu Đệ, người còn lại là Trương Tư Trung thuộc phe cánh con trai trưởng của hoàng hậu Lưu Lăng. Các hoàng tử lôi kéo quan lại về phe cánh vốn cũng không phải tiền lệ ở các triều đại trước. Bây giờ hoàng thượng lại muốn thăm dò, ai cũng không dám có ý kiến.

Thừa tướng Trương Tư Trung khó xử tắc luỡi, không dám không mở miệng đáp lại, đành phải tránh nặng tìm nhẹ nói:

“Thần cho rằng, chuyện này Tam hoàng tử tuy là có sai lầm, nhưng cũng đã vì Đại Yển ta mà vào sinh ra tử, còn mang thương tích. Thần vạn cầu xin Thánh thượng xem xét tuổi Tam hoàng tử vẫn còn quá trẻ, xử lý nương tay.”

Tính là cầu xin, nhưng cũng giống như chưa nói.

Vừa nói tốt cho Lưu Lễ, lại giả bộ ngoan ngoãn trước mặt Lưu Nguyên Đế.

Mấy người dưới vừa nghe lão già này giở giọng, cũng vội vàng học theo nói vài câu.

“Cầu xin Thánh thượng nương tay.”

Quan lại không thành thật thì đương nhiên sẽ sống lâu hơn người thành thật. Nhưng ở nơi quan trường này, chuyện gì cũng phải xem ý tứ cấp trên, người kia tâm tình tốt thì mọi chuyện cho qua, còn nếu không thì chuyện gì cũng đừng nghĩ tới.

Hôm nay tâm tình Lưu Nguyên đế đương nhiên là không tốt, ông cười lạnh một tiếng.

“Trẫm cũng không biết, lương thực Đại Yển lại nuôi ra được một đám người như các ngươi đấy, các ngươi ăn cơm quan đủ rồi, giờ muốn cáo lão hồi hương phải không?!!!”

Câu nói sau giọng bỗng cao lên, hù dọa chúng hạ thần tuôn mồ hôi lạnh.

Gần vua như gần cọp, nói sai một câu thì mất mạng mất đầu. Những lúc nói nhiều sai nhiều như vậy, ai dám lên tiếng?

Lưu Nguyên Đế đảo mắt qua một lượt, mắt rồng nhìn thấy hộ bộ thượng thư Liên Dụ đang ngáp một cái. Thần sắc vô cùng mệt mỏi, rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ. Hoàng thượng tức mà không biết nói sao, ông hét: “Liên Dụ, ngươi nói xem, chuyện như vậy phải xử lý như thế nào?!”

Liên Dụ nghe vậy thì dụi dụi con mắt, sửa sang quần áo rồi bước ra. Đưa tay chỉnh lại cái mũ cánh chuồn bị lệch, đúng quy đúng củ quỳ xuống đất.

“Thần cho rằng, phải phạt.”

Chỉ một câu hời hợt, trong nháy mắt, cả đám ồ lên.

Mấy lời không muốn sống này mà cũng dám nói?

Trần vương Lưu Lễ liếc mắt nhìn hắn, Lưu Nguyên Đế cũng không biến sắc:

“Ồ? Theo ái khanh nói, phải trừng phạt thế nào?”

“Thần cho rằng, cần phải trục xuất phó tướng Tăng Giai ra khỏi kinh thành, an ủi bảy vạn tướng sĩ vô tội đã bỏ mạng vì Đại Yển ta.”

Trừng phạt Tăng Giai?

Đây là kết quả mà tất cả mọi người không nghĩ tới.

Liên Dụ nói: “Trần vương tuổi còn trẻ, lại là lần đầu tiên lãnh binh đánh trận, tuy thân là chủ tướng, phó tướng phải khuyên can cũng là điều cần thiết. Tăng phó tướng là cựu thần, hành quân bày trận đều là cao thủ, thế nhưng cũng không nhìn ra kế của quân địch, bỏ mặc Tam hoàng tử rơi vào bẫy, rõ ràng là không làm tròn trách nhiệm. Bởi vậy, thần thỉnh Thánh thượng, trừng phạt Tăng Giai!”

Đối với việc trừng phạt Tam hoàng tử Lưu Lễ, hắn lại không nói tới một chữ.

Trong lòng những người ở đây đều hiểu, hành quân đánh trận, chủ tướng và phó tướng đương nhiên phải cùng tính toán. Nhưng Tăng Giai chỉ là võ tướng tam phẩm, làm sao hắn dám ngăn cản hoàng tử, hắn dám đắc tội sao? Lời này mà truyền ra, đừng nói Tăng Giai, ngay cả dân chúng cũng đều hiểu được, rõ ràng là cho Trần vương Lưu Lễ một bậc thềm mà xuống.

Quan lại cũng không lên tiếng, không ai dám hùa theo, tất cả đều nghiêm túc quỳ gối trên nền điện Tuyên Đức trơn bóng, lặng lẽ quan sát ý tứ của Thánh thượng.

Mắt thấy vẻ mặt Lưu Nguyên Đế có phần buông lỏng.

“Liên ái khanh nói cũng có vài phần đạo lý.”

Đây là đưa đúng chủ ý rồi.

Hạ thần ở đây cuối cùng cũng phát giác ra manh mối.

Trần vương Lưu Lễ bị đánh bại, người trên phố bàn tán xôn xao bốn phía, Thánh thượng không có ý kiến với chuyện này, cũng không có dặn dò.

Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới là, dù con trai có vô liêm sỉ, đó cũng là con của mình. Lại thêm mẫu phi của Lưu Lễ Viện quý nhân đang được sủng ái, Lưu Lễ gãy tay trở về, giờ còn bị khiển trách, chẳng lẽ là hủy Vương tước hay sao?

Hiển nhiên, Lưu Nguyên Đế coi trọng đứa con trai này, nếu không cũng sẽ không chuẩn cho hắn đi xuất chiến.

Và rõ ràng là, xử Tăng Giai cũng là chủ ý của ông.Nhưng nếu lời này từ trong miệng Lưu Nguyên Đế nói ra, đương nhiên sẽ khiến lòng dân phẫn nộ, sẽ nói ông nuông chiều thân tử.

Còn nếu là đại thần thượng thư nói, Thánh thượng sẽ bất đắc dĩ lựa chọn thuyết pháp đó.

Liên Dụ tủm tỉm cười nhìn thừa tướng Trương Tư Trung: “Trương đại nhân tất nhiên cũng nghĩ như vậy đúng không? Tả đại nhân, Tần đại nhân, từ trước đến nay có giao hảo với phó tướng, cho nên hẳn là không nỡ nói ra”.

Một cái mũ lớn chụp xuống, lão già kia còn có thể nói cái gì?

“Chúng thần đồng ý.”

Trong lòng lại hận Liên Dụ đến mức nghiến răng. Nhân tình là hắn cho mình, lại còn túm lưng mình lại.

Nhưng mà bất mãn thì bất mãn, giận cũng không thể bộc phát được. Liên Dụ là tôn tử của Liên Trình Viễn, người được tiên đế đích thân phong vương, tuy Liên Trình Viễn làm thừa tướng vất vả chín năm lâu ngày thành bệnh, nhưng ông vẫn sở hữu đất phong binh quyền, lại không phải đèn cạn dầu. Họ cũng không ngốc mà đắc tội với Liên Dụ, huống chi, Thánh thượng còn liên tục coi trọng hắn.

Tăng Giai bị tước mũ cánh chuồn, ngày mang theo một nhà lớn nhỏ hồi hương, cả triều không đại thần nào đi tiễn.

Thứ nhất là tránh hiềm nghi, thứ hai là không muốn dính nước miếng của dân chúng.

Tam hoàng tử Lưu Lễ bị cấm túc ba tháng, ở nhà sao chép kinh văn, thế mà vẫn có không ít quyền thần chạy tới thăm.

Trên đường cái nhộn nhịp, chiếc xe ngựa cũ rách, kèn kẹt mang theo hai rương hành lí nặng nề, trên mặt đất hằn lên hai hàng vết xe.

Dân chúng kinh ngạc đứng nhìn, trong lòng ai cũng hiểu, trận chiến Lưu Cầu ấy triều đình lấy Tăng Giai để chặn miệng. Vị này đã vì triều đình vào sinh ra tử ba mươi năm, cuối cùng cũng chỉ còn hắn với mái đầu hoa râm và đỉnh đầu ô cát, thế đạo ngu ngốc là thế.

Trên đường lớn, họ thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại cạnh bên, một nam tử trẻ tuổi mặc triều phục màu tím từ trong kiệu bước ra, hai tay đưa một hộp gỗ cho Tăng Giai, khẽ nói gì đó rồi chắp tay lại, khom người hành đại lễ.

Đó là sự tôn trọng với trưởng giả.

Đối phương được tôi tớ che dù, bọn họ cũng không thấy được tướng mạo người kia, chỉ thấy Tăng đại nhân rưng rưng nắm chặt lấy tay hắn.

Quần áo tung bay, xe ngựa Tăng phủ lại lần nữa lên đường, trong đám người châu đầu ghé tai nhau, đột nhiên có một người thấp giọng nói:

“Là Liên Dụ! Sao hắn lại có thể đến đưa Tăng phó tướng? Lúc trước không phải là hắn và mấy đại nhân trong triều dâng sớ xin định tội sao?”

“Mèo khóc chuột thôi.”

“Đúng thế.”

Phương Uyển Chi bị đám người đông đúc ngăn lại, vốn chỉ định ra đường mua son phấn cũng suýt nữa bị chen lấn đến bò ra đất.

Nàng giơ cao hai hộp phấn son hỏi tiểu ca bên cạnh.

“Liên Dụ là ai vậy? Nhị phẩm quan văn không phải cũng mặc như thế sao?”

Sao nhìn ra ai với ai đây?

Tiểu ca quay đầu lại nhìn nàng kỳ quái.

“Cô không thấy dáng vẻ vị công tử trẻ tuổi kia à? Trong triều không ai trẻ tuổi hơn hắn đâu. Người ta gia thế bối cảnh tốt, hai mươi bảy tuổi đã làm hộ bộ thượng thư rồi”.

Hắn chậc chậc hai cái, không nói thêm gì nữa.

Dù sao nghị luận chuyện quan viên triều đình, tốt nhất cũng phải đóng kín cửa hẵng nói.

Phương Uyển Chi không khỏi nhìn về phía cỗ kiệu kia, tìm không ra cái bóng của Liên đại nhân kia đâu, chỉ là sao tự dưng thấy bóng lưng gã sai vặt đi bên kiệu có phần quen mắt.

Sao lại giống Bì Bì ở Lan gia keo kiệt vậy nhỉ?

Nói tới đây, lâu rồi Lan Khanh không gọi nàng tới vẽ tranh.

Nghĩ như vậy lại thấy mình hoang đường, Phương Uyển Chi cười lắc đầu rồi bỏ đi.

Không ai hay biết, sau khi tiễn Tăng Giai đi, người nam tử trong kiệu liên tục cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống trơn.

Hắn đưa cho Tăng Giai ba vạn lượng bạc, đủ để ông dùng khi hồi hương dưỡng lão.

Hắn kính nể tư thái anh hùng của ông, bây giờ thời cuộc như vậy, để Tăng Giai rời khỏi kinh mới là lựa chọn tốt nhất.

Gã sai vặt bên cạnh nhìn xuyên qua tấm rèm cửa.

“Gia, ngài yên tâm đi, có chút bạc này, Tăng phó tướng sẽ không phải chịu khổ”.

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, chau mày.

“Nếu như giờ ta đuổi theo, nói mới rồi đưa nhiều bạc quá, bảo hắn đưa lại ta năm ngàn lượng có được không nhỉ?

Trên đường lớn dài rộng thênh thang, mọi người chỉ nhìn thấy chiếc kiệu quan chao đảo thoáng qua, vài câu hội thoại không đầy đủ truyền ra.

“Gia, mặt dày như vậy, là vốn dĩ sinh ra đã có hay là nhặt dưới đất lên dùng thế”.

“…”

“Gia, lần sau chúng ta không cần ra phố nữa đâu”.

“Tại sao?”

“Ta nghe tiếng bọn họ mắng gia đấy.”

“Ồ.”

Mặc kệ nó, thích sao thì thế.

Hắn vốn cũng không phải dạng quan tốt lành gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.