Nhặt Được Một Chàng A

Chương 39: Sinh nhật vui vẻ




” Nhanh gọi Chu Minh Ngâm tới đánh chết tôi đi, tôi cũng  không muốn sống nữa, mẹ tôi nợ nhiều tiền như vậy, Chu Minh Ngâm đánh chết tôi, sau này nhà họ Chu các người phải bồi thường, còn phải nuôi mẹ tôi cả đời thay tôi, tôi buôn bán có lời rồi.” Bách Hợp tính mắng Chu Viện Viện nhưng suy nghĩ kĩ lại châm biếm cô ta một câu, châm biếm đến khi lửa giận của Chu Viện Viện bốc lên cao, giận đến cả người không tự chủ mà run rẩy: “Ai muốn thay mày nuôi người mẹ không biết xấu hổ đó? Mẹ mày còn dám chạy đến nhà tao tìm Chu Minh Ngâm quay lại với mày, thế nào, bây giờ anh tao không để ý tới mày, nhỏ không được để cho già lên? Phi! Cửa nhà họ Chu không phải mày muốn vào là được, ban đầu khi mày đi ra, có bản lãnh thì không nên nghĩ đến việc quay trở lại, mày muốn trở lại không có cửa đâu!”

Sắc mặt Chu Viện Viện tái nhợt, nước mắt dính trên mặt, đôi mắt được trang điểm kĩ bị lem ra, cô ta giống như một đứa con gái nhà giàu bị chiều chuộng đến không biết trời cao đất rộng, hiện tại Chu Minh Ngâm thích cô ta nhưng không biết cô ta ầm ĩ như vậy thì hắn có thể chịu đựng đến khi nào. Trong nội dung kịch, bi kịch của Vệ Bách Hợp có liên quan đến Chu Viện Viện, Bách Hợp chỉ muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Chu phiết nhưng bây giờ Chu Viện Viện chủ động tìm tới cửa, nếu cô không thay chủ cũ xả giận thì đã bỏ qua cơ hội tốt rồi.

Lúc trước, sở dĩ Chu Minh Ngâm chấp nhận Chu Viện Viện, giai đoạn trước để mặc cô ta bởi vì Vệ Bách Hợp không có cãi nhau ầm ĩ, giai đoạn sau cãi nhau không có hiệu quả, hắn và Chu Viện Viện có nhiều năm tình cảm anh em, cho nên cô ta muốn gì được đó, về sau hoàn toàn chấp nhận cô ta, bởi vì Chu Minh Ngâm biết  Vệ Bách Hợp gặp gỡ đối tượng khác ở ngoài, lúc gặp nạn ở tù, thời gian đó Chu Viện Viện cổ vũ, khuyến khích hắn đứng dậy. Dưới tình huống Chu Minh Ngâm nghĩ là mình bị vợ phản bội, Chu Viện Viện đứng về phía của hắn như vậy, chuyện này mới thật sự làm hắn cảm động, cuối cùng làm cho hắn chấp nhận Chu viện Viện từ trong lòng.

Nhưng bây giờ Bách Hợp thứ nhất không gặp gỡ đối tượng khác khi chưa ly hôn. Thứ hai cô cũng không có giống như nguyên chủ cãi nhau ầm ĩ vì chuyện Chu Viện Viện và Chu Minh Ngâm, đẩy hắn về phía Chu Viện Viện, không có chuyện sau đó, Chu Minh Ngâm sẽ không đâm người khác bị thương. Hắn không ngồi  tù, Chu Viện Viện không thể tìm được cơ hội cùng chung hoạn nạn với hắn, không có cơ hội đó, Chu Viện Viện mãi mãi chỉ là em gái của hắn, cả đời này Chu Viện Viện muốn đạp Vệ Bách Hợp trở thành vợ của Chu Minh Ngâm, cô ta có nằm mơ cũng không thể! Bách Hợp không cần Chu Minh Ngâm, nhưng tuyệt đối sẽ không nhường cho người Chu Viện Viện!

“Tôi muốn trở về. Không cần sự đồng ý của cô, tôi muốn trở về thì Chu Minh Ngâm sẽ lập tức lái xe tới đón, cô lấy thân phận gì không đồng ý?” Từ lời nói của Chu Viện Viện, mẹ Vệ đã đi tìm Chu Minh Ngâm, hơn nữa là thay cô cầu hòa với Chu Minh Ngâm, Bách Hợp không cần hỏi cũng biết buổi chiều sau khi rời khỏi thẩm mỹ viện mẹ Vệ đi tìm Chu Minh Ngâm, Chu Viện Viện thích Chu Minh Ngâm đến tận xương tủy. Bây giờ Bách Hợp không trở về nhà họ Chu, người vui vẻ nhất là cô ta, cô ta thấy cơ hội của mình đang ở trước mắt, hành động của mẹ Vệ không thể nghi ngờ đang đánh vỡ hy vọng của cô ta mà cô ta là người dễ xúc động, nên mới xảy ra chuyện đến trước mặt Bách Hợp ra oai muốn đánh cô.

Vừa nghĩ tới hành động của mẹ Vệ, Bách Hợp chán ghét, nhưng mẹ Vệ có phiền phức hơn nữa thì  trong lòng Bách Hợp đã có biện pháp giải quyết bà, lúc này không để lộ ra. Ngược lại Chu Viện Viện vừa nghe Bách Hợp nói như vậy. Mắt đỏ ngầu:

“Tại sao mày không biết xấu hổ như vậy? Chu Minh Ngâm không muốn mày. Nhà họ Chu không chào đón mày, mày không ở nhà họ Chu, ba mẹ tao ăn hơn mấy chén cơm, mày có mặt mũi trở về nhà họ Chu?” Cô ta nói xong. Không biết nghĩ tới điều gì, cắn răng: “Ngoài nhìn thấy tiền của Chu Minh Ngâm. Mày còn nhìn trúng gì nữa? Anh tao năng lực không tệ đi, vóc người rắn chắc, có phải làm mày sung sướng lắm hay không, mày không bỏ được anh ấy rồi? Thứ đàn bà không biết xấu hổ…” Cô ta chưa nói xong, Bách Hợp kéo tóc cô ta, phát một bạt tai trên mặt cô ta, làm Chu Viện Viện rút lại lời chưa nói xong, Chu Viện Viện liều mạng giãy giụa, Bách Hợp kéo tóc cô ta đẩy xuống đất, Chu Viện Viện mang giày cao gót, vừa mới bị đánh hai lỗ tai ong ong, đầu óc chưa hết choáng váng, vào lúc này lại bị hất một cái, trọng tâm không vững lảo đảo một cái, chân trái móc chân phải, tuy cô ta rất muốn đứng vững nhưng mang  giày cao gót không dễ ổn định trọng tâm ổn, lúc này dưới tác dụng của trọng lực,  vì vậy cô ta với   sắc mặt bảy màu bị té mông đặt xuống đất, nửa người trên cũng không khống chế được nằm xuống đất, xương giống như bị rời ra, mãi lâu cũng không đứng dậy nổi.

Nếu là ngươi phụ nữ  khác nghe lời này của Chu Viện Viện, chỉ sợ sẽ xấu hổ muốn chui xuống đất không ngóc đầu lên được, lời như vậy đối với mỗi người phụ nữ được giáo dục truyền thống Trung Hao là một sự nhục nhã, hơn nữa khi Chu Viện Viện nói những lời này vốn mang tính vũ nhục, nếu là người khác nghe được cô ta nói như vậy sẽ vừa tức vừa xấu hổ không nói ra lời, nhưng Bách Hợp ngay cả mí mắt cũng không nháy:

“Cô không biết xấu hổ sao? Không biết xấu hổ, ngay cả chuyện trong phòng anh trai cô, cô cũng muốn quản? Cô còn biết anh ta là anh trai cô, cơ thể hắn cường tráng phương diện kia tốt, cô dùng qua sao?” Bách Hợp đi về phía Chu Viện Viện, từ trên cao nhìn cô ta làm Chu Viện Viện rợn tóc gáy, cô đưa mũi chân, dùng sức đá một phát ngang hông Chu Viện Viện, cú đá này cô không sử dụng nội lực.

Nhưng Bách Hợp mang  giày cao gót nhọn, cú này đá cho dù không mang theo nội lực, Chu Viện Viện vẫn đau đến chảy mồ hôi lạnh, cả người run rẩy, trong lúc nhất thời không dám nhúc nhích, chỉ cử động nhẹ thì bên hông đã đau như kim châm, trước đây cô ta chưa từng nếm qua sự đau đớn như vậy, tuy nhà họ Chu nhận nuôi nhưng vẫn xem cô ta như con gái ruột, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, đối xử với cô ta rất tốt, anh trai là Chu Minh Ngâm lại nuông chiều cô ta, từ khi Chu Viện Viện hiểu chuyện đến nay là lần đầu tiên bị đánh, không nghĩ tới sẽ là đau như vậy.

“Biết cô đến tức giận thay cho Chu Minh Ngâm, không biết còn tưởng cô ghen tỵ tôi ngủ với anh cô,  cô đúng là không biết xấu hổ, cô hận người nằm dưới cơ thể cường tráng không phải là cô, người sung sướng không phải là cô? Rốt cuộc là ai đê tiện? Thứ da dày không biết xấu hổ, nhà họ Chu thật sự khiến người khác chán ghét, loại người đê tiện như anh trai cô, có cho tôi cũng không muốn! Thứ rác rưởi, các người giữ lại mà dùng, thật là một đôi anh em tốt, không biết xấu hổ cả cặp! Không trách được con gái nhà họ Chu tuổi lớn mà không chịu kết hôn, ngay cả chuyện yêu đương cũng không có, suốt ngày đi theo Chu Minh Ngâm, bây giờ tôi đã hiểu nguyên nhân rồi!” Bách Hợp không quan tâm trong bãi đậu xe này có máy quay giám sát hay có người khác hay không, mắng Chu Viện Viện, mắng đến khi sắc mặt Chu Viện Viện xanh mét, trong mắt lộ ra sự sợ hãi, cô mới hừ lạnh một tiếng, đưa tay nắm tóc Chu Viện Viện, lôi cô ta lên, kéo cô ta đến xe BMW màu đỏ:

“Cút xa tôi ra, bớt trêu chọc đến tôi, lập tức lái xe cút! Xe này mua dưới danh nghĩa của tôi, ngày mai đem tiền đến đưa cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Bách Hợp nói xong, trực tiếp đẩy Chu Viện Viện đến xe, ‘ rầm’ một tiếng Chu Viện Viện nằm sấp trên xe, cô ta hoảng sợ chưa kịp lấy tinh thần, Bách Hợp nhìn cô ta: “Còn chưa cút?”

Nghe nói như thế, Chu Viện Viện mới giống như là tỉnh lại, ‘Oa ‘ một tiếng liền khóc, mắt kính bị rơi trên mặt đất cũng không cần, lúc này không còn khí thế như khi xuống xe, mở cửa xe, dùng sức khóa cửa xe lại ‘Rầm ‘ một tiếng, lui ra ngoài sau đó vòng lại, không mất nhiều thời gian đã chạy ra ngoài.

Chờ cô ta sau khi rời đi nhường lối đi lại cho mình, lúc này Bách Hợp mới cười lạnh lấy chìa khóa xe từ trong túi xách ra, chưa kịp khởi động xe, một trận vỗ tay vang lên, cô quay đầu nhìn, một chiếc xe thể thao màu bạc cách đó không xa mở cửa kính  xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông trẻ tuổi, anh cười vỗ tay về phía Bách Hợp, hiển nhiên thấy được tình huống cô vừa đánh mắng  Chu Viện Viện, vừa rồi chiếc xe thể thao này không có động tĩnh, Bách Hợp còn tưởng rằng trong bãi đậu xe không có người, không nghĩ tới có người trốn tránh đang nhìn.

Cô cau mày, không để ý gương mặt của người đàn ông đó, trực tiếp mở cửa xe, lái xe đi ra ngoài, người đàn ông bị xem nhẹ sờ cằm, khẽ nở nụ cười.

Lúc về đến nhà, Bách Hợp đi thay quần áo trước rồi mới đi thăm Vệ thụy, vậy mà mẹ Vệ đã về nhà, không biết bà đến đây lúc nào, lúc này bà đang ngồi ở trước mặt Vệ Thụy, dịu dàng sờ đầu của hắn, vẻ mặt Vệ Thụy mơ màng, lúc thấy Bách Hợp mắt sáng rực lên:

“Chị, chị…” Trí lực của cậu không cao, nói  không nhiều chữ, có khi buồn bực cả ngày không nói câu nào, trừ thích khóc thì cũng không khó nuôi, chỉ tiếc mẹ Vệ  không chú ý đến điều này, bà dành phần lớn tâm tư ở những người mà bà cho là cần giúp đỡ, mà người con trai cần giúp đỡ nhất lại thường xuyên bị xem nhẹ.

Bách Hợp dụ dỗ Vệ thụy một hồi, kể cho hắn một câu chuyện, lại dỗ hắn uống thuốc, người giúp việc dẫn hắn đi tắm, Bách Hợp mới lạnh lùng nhìn mẹ Vệ:

“Bà đi tìm Chu Minh Ngâm rồi?”

Bây giờ mẹ Vệ sợ nhất chính là Bách Hợp không để ý tới bà, hôm nay thấy Bách Hợp chủ động  nói chuyện với bà về chuyện Chu Minh Ngâm, mẹ Vệ mở cờ trong bụng, cho là chuyện viện dưỡng lão có hy vọng, vội vàng gật đầu: “Con và Minh Ngâm là vợ chồng, hai vợ chồng sao có thể ở riêng lâu dài,  trở về nhà họ Chu cũng tốt, con luôn nói mẹ không quan tâm con, hôm nay mẹ đi đến nhà họ Chu thay con hỏi thăm, cha mẹ chồng con dù giận con nhưng chỉ cần con quay về nhận sai xin lỗi, bọn họ sẽ tha thứ cho con, con xem, tiểu Thụy nó cũng là thân thiết với mẹ…”

Nếu như không phải biết tính cách của mẹ Vệ, Bách Hợp thật sự cho rằng mẹ Vệ làm những chuyện hôm nay là đã thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.