Nhặt Được Con Trai Hờ Trong Đống Rác

Chương 50: Người em yêu chính là anh




Editor: Dâu Tây Nhỏ 

Nhiếp Nhân Toàn cầm tài liệu mà cảnh sát đưa cho mình, cau mày. Anh không nghĩ tới, dĩ nhiên bởi vì sự phong lưu trước kia mới rước lấy chuyện về mình. Hai người bọn họ chơi đùa qua vô số phụ nữ, chơi xong liền dùng tiền đuổi đi, trừ bỏ Khuynh Tâm, còn lại tất cả đều cam tâm tình nguyện bị bọn họ đùa bỡn. 

Ngay từ đầu, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra từ những chỗ bọn họ phong lưu, Lý Ngọc Cầm, chức nghiệp sát thủ, diện mạo thanh thuần, lại độc như rắn rết, hầu hết đàn ông bởi vì diện mạo thanh thuần của cô ta mà buông lỏng cảnh giác, kết qủa đến chết cũng không biết mình chết như thế nào. 

Hai anh em họ Nhiếp bởi vì ánh mắt cô ta cùng Khuynh Tâm 7 phân tương tự, mới cùng cô ta có quan hệ. Mà sở dĩ ngắn ngủi như vậy là bởi vì bọn họ nhìn thấy trong mắt của cô ta tràn đầy tham lam, loại phụ nữ này quá nguy hiểm, cho nên bọn họ lập tức liền chặt đứt quan hệ, không nghĩ tới cô ta sẽ trả thù! 

Khuôn mặt Nhiếp Nhân Toàn âm trầm, chẳng lẽ do bọn họ tạo nhiều nghiệt, nên hiện tại bị báo ứng sao?

" Phó giám đốc..." Là trợ lý đặc biệt của Nhiếp Nhân Khải, Phương Lợi Văn đi vào văn phòng.

" Chuyện gì?" Nhiếp Nhân Toàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, người trợ lý này là cánh tay đắc lực của anh trai, nên anh cũng tương đối yên tâm, rất nhiều việc hiện tại đều giao cho hắn làm.

" Tôi tra được tại thời điểm tổng giám đốc gặp chuyện không may, cùng ngày hôm đó Lý Ngọc Cầm liền đáp phi cơ tới Nhật Bản, chỉ là..." Phương Lợi Văn muốn nói lại thôi.

" Chỉ là cái gì?"

" Cảnh sát đã cùng cảnh sát Nhật Bản phối hợp điều tra hành tung của cô ta, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu hoạt động nào của cô ta, hơn nữa bọn họ đoán, rất có thể, cô ta đã thay đổi thân phận ..." Nói cách khác, có khả năng cô ta đã mượn một thân phận khác trở về Đài Loan!

" Cảnh sát đích xác không được loại bỏ khả năng này!" Nhiếp Nhân Toàn ở trong lòng mắng trăm ngàn thứ, nhưng anh biết hiện tại không phải thời điểm phát hỏa, việc quan trọng nhất chính là cố gắng giữ tỉnh táo!

" Tôi đã biết, cậu tiếp tục tra, từ gần đây đến toàn bộ Đài Loan từng bước từng bước cẩn thận tra!"

" Vâng, phó giám đốc!" Tuy rằng ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng Phương Lợi Văn thầm than khổ liên tục, từng bước từng bước tra, kia đến khi nào mới tra ra được đây?

Nhiếp Nhân Toàn từ bệnh viện trở về nhà đã vào 1 giờ sáng, cả người mỏi mệt, rõ ràng đã vài ngày nay chưa được nghỉ ngơi, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh đến thực. Anh mở của phòng Khuynh Tâm. Ngồi xuống bên giường, ánh trăng phản chiếu qua tấm rèm cửa, chiếu nên khuôn mặt ngủ say của cô gái, Nhiếp Nhân Toàn ngơ ngác nhìn cô, trong lúc ngủ cô không cần tận lực giả vờ lạnh lùng, không cần nói ra những lời bén nhọn, cô bây giờ, cùng mấy năm trước rất giống nhau, thuần khiết giống như thiên sứ...

Nhưng bọn họ lại giam cầm linh hồn cô, nhiễm đen đôi cánh tuyết trắng, làm cho cô dần héo rũ trong lồng giam hoa lệ...Anh vươn tay chậm rãi cọ xát mặt xuống mặt cô.

" Khuynh Tâm..." Anh thấp giọng gọi, nếu hết thảy có thể quay lại, anh tuyệt đối sẽ không thương tổn cô, anh biết anh hai cũng sẽ không!

" Phụ nữ đều nhanh chóng quay lưng lại với quá khứ đi tìm hạnh phúc mới, người phụ nữ sinh ra anh cùng anh hai cũng như vậy. Những người phụ nữ vây quanh hai anh em anh cũng không khác biệt, mà ngay cả em..." Anh dừng một chút, vẻ mặt anh bởi vì nhớ lại quá khứ nên có chút vặn vẹo " Mà ngay cả em...Cũng phản bội chúng tôi! Trong nháy mắt em lựa chọn Lạp Phi Nhĩ, trái tim anh tựa như bị thứ gì đó hung hăng đâm một nhát, anh biết anh hai cũng có cảm giác đó. Anh không biết vì cái gì lại không thể buông tay, cho dù em lựa chọn phản bội, hai anh vẫn muốn em. Cho dù em từng có người đàn ông khác, hai anh vẫn muốn em... Có đôi khi ngay cả anh cũng khinh thường chính mình, vì cái gì đối em không buông bỏ nổi..."

" Cổ nhân rõ ràng nói qua 'Sĩ chi đam hề! Do khả thuế dã; Nữ chi đam hề! Bất khả thuế dã' (*) chỉ là vì cái gì em có thể dễ dàng buông tay, còn hai anh lại không có biện pháp quên em? Bởi vì em chưa từng yêu chúng tôi, cho tới bây giờ cũng không có trầm mê với ái tình sao?" Nhiếp Nhân Toàn nhỏ giọng hỏi." Ở bên người chúng tôi thật sự thống khổ như vậy sao? Khuynh Tâm ... Em hận chúng tôi hận đến ngay cả anh hai bị thương cũng không muốn đi nhìn một lần. Nhưng em có biết không, hai anh chỉ vì quá yêu em, cho nên mới không thể chịu đựng được em phản bội! Cả hai đều không biết thế nào là yêu một người, cho nên mới lặp đi lặp lại nhiều lần thương tổn em. Nhưng hai anh cũng rất đau, hai anh cũng thương tâm, tự tôn không cho phép biểu hiện ra sự yếu đuối, trừ bỏ thương tổn em để che dấu thống khổ, hai anh thật sự không biết còn có thể làm gì ..."

[color=#800080](*) Dịch Nghĩa

Con trai có phải lòng mê gái

Thì còn có thể gỡ ra được

Con gái mà phải lòng mê trai

Thì không thể gỡ thoát ra được.

* Con trai mà phải lòng mê gái thì còn có thể giải thoát được, còn con gái mà phải lòng mê trai thì không thể giải thoát được. Ấy là lời tự xấu hổ ăn năm rất sâu xa của người đàn bà sau khi bị phụ bỏ. Chủ yếu nói rằng người đàn bà không có việc gì ngoài hơn nữa, chỉ lấy trinh tín làm tiết tháo mà thôi. Một khi đã mất lòng đoan chính đi, thì những điều khác không đáng xem xét tới nữa. Không thể nói rằng con trai mê gái thật là không có hại đâu nhé.[/color]

Nhiếp Nhân Toàn chậm rãi cúi đầu, hôn nhẹ xuống môi cô, thật sâu nhìn cô một cái, anh thở dài, rời đi, từ khi trở vềvĐài Loan bọn họ đều phân phòng ngủ. Trong chớp mắt cánh cửa đóng lại nước mắt Khuynh Tâm rốt cục cũng tràn mi. Kỳ thật từ lúc Nhiếp Nhân Toàn ngồi xuống bên người cô, cô cũng đã tỉnh, những gì anh nói cô đều nghe thấy được...Hóa ra, bọn họ thật sự yêu cô, nhưng lại không tin tưởng cô để rồi gây ra tổn thương. Sự phản bội của cô thật sự thương tổn được bọn họ ...Ông trời, cô nên làm thế nào đây, cô nên tha thứ cho bọn họ sao? Hay vẫn tiếp tục ngụy trang, tiếp tục làm bộ cái gì cũng không biết, tiếp tục hận, tiếp tục oán...Nhưng, nghe xong lời anh nói, cô thật sự còn có thể làm cho mình hận bọn họ? Cô thật sự còn có thể tiếp tục vô tâm vô tình?

Bỗng nhiên, cô nghe được tiếng vang rất nhỏ, cô tưởng Nhiếp Nhân Toàn trở lại, lập tức nghiêng người tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng lại không thể tưởng tượng nổi, thanh âm hình như từ ban công truyền tới. Cô mở mắt, phát hiện một người đàn ông cao lớn đứng sừng sững bên giường.

" Ngươi..." 

Cô còn chưa kịp kinh hô ra tiếng, đã bị người đàn ông dùng tay bưng kín miệng mũi, cô chỉ ngửi thấy mùi hương kì lạ, sau đó, toàn bộ thân mình đều mềm nhũn lâm vào hôn mê...

" Thực xin lỗi, Khuynh Tâm tiểu thư, đắc tội..." Dạ Thước nhanh chóng vác Khuynh Tâm lên vai, từ lầu hai ban công nhảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.